Chương 26: Dịch Phong Đưa Than Sưởi Ấm Trong Ngày Tuyết Rơi

Trong lúc nhất thời, hai người đều nhìn chằm chằm vào con dao trong tay Dịch Phong, đồng thời Thanh Sơn Lão Tổ suy đoán Dịch Phong bỗng nhiên lấy ra con dao phay này rốt cuộc là có dụng ý gì?

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ?

Vừa nghĩ tới đây, toàn thân Thanh Sơn Lão Tổ kích động co giật, nhất là khi nhìn thấy Dịch Phong cầm dao phay từng bước từng bước một đến gần, hô hấp của lão ta càng ngày càng dồn dập.

“Ha ha.”

Dịch Phong cười nhạt một tiếng, đồng thời duỗi tay cầm dao phay ra nói: “Cho ngươi.”

Dịch Phong vừa dứt lời, toàn bộ khí huyết của Thanh Sơn Lão Tổ đều nở ra, cảm giác không thở được.

Quả nhiên!

Tiền bối đã sớm nhìn thấu tâm tư của lão ta, không chờ lão ta mở miệng đã trực tiếp lấy dao ra.

Đại ân như vậy.

Khiến cho lão ta rưng rưng nước mắt.

“Đại ân của Dịch đại sư, Thanh Sơn suốt đời không quên.” Hai tay lão ta trịnh trọng và run rẩy tiếp nhận dao phay trong tay Dịch Phong, Thanh Sơn Lão Tổ kích động trực tiếp quỳ xuống.

Một bên, Chu Vân cũng phản ứng lại.

Cuối cùng cũng đã hiểu được, dao mà Thanh Sơn Lão Tổ nói tới, chính là con dao phay trước mắt này.



Khó trách toàn tông đều vì Huyền Vũ Lão Tổ mà chau mày khổ sở, vậy mà người trong cuộc là Thanh Sơn Lão Tổ vẫn có thể duy trì bình tĩnh, nói muốn đi mượn đao.

Vừa mới bắt đầu hắn ta vẫn không nghĩ rằng có con đao nào có thể tương đương với mười năm tu vi Võ Vương cảnh, nhưng bây giờ nghĩ lại, băn khoăn trong lòng của hắn ta đã hoàn toàn được gỡ bỏ.

Học theo Thanh Sơn Lão Tổ, cũng quỳ xuống lạy Dịch Phong.

“Các ngươi làm gì vậy, mau mau đứng lên.” Nhìn thấy hai người quỳ xuống, Dịch Phong vội vàng đỡ hai người.

Nhưng hai người lại cố chấp dập đầu mấy cái thật mạnh trên mặt đất mới bằng lòng đứng dậy.

“Ai da, các ngươi hà tất phải làm như vậy, không phải chỉ là một con dao phay thôi sao?” Dịch Phong cảm khái nói.

Sở dĩ hắn cầm dao phay đưa cho Thanh Sơn Lão Tổ cũng là bởi vì lần trước trong lúc cùng nấu cơm, từng nghe Thanh Sơn Lão Tổ nói thầm rằng nếu lão ta có một con dao phay như vậy thì tốt rồi.

Hắn nhìn ra, Thanh Sơn Lão Tổ khát vọng có thể sở hữu một con dao phay. Vừa hay hắn cũng mới rèn được một con dao mới, cái cũ cũng không dùng được nữa nên trực tiếp đưa cho Thanh Sơn Lão Tổ.

Thế giới này, giàu thì giàu chảy mỡ, nghèo thì nghèo xác nghèo xơ.

Đặc biệt là Thanh Sơn này, đoán chừng trong nhà đến một đồ vật như là dao phay cũng không có, cũng không biết bình thường bọn họ thái đồ ăn như thế nào, cũng có thể là trực tiếp lấy tay vặt...

Ai!

Nghĩ như vậy, Dịch Phong cũng hơi hơi hiểu được tại sao bọn họ lại kích động như thế. Đối với bọn họ mà nói, có thể cây đao này chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi a!

“Đối với Dịch đại sư ngài mà nói chính xác chỉ là một con dao phay, nhưng đối với ta mà nói thì chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!” Thanh Sơn Lão Tổ kích động nói.

Quả nhiên.



Dịch Phong khe khẽ thở dài, có chút chua xót thay Thanh Sơn Lão Tổ.

Thanh Sơn Lão Tổ cẩn thận thu hồi dao phay từng chút một, cảm kích đối với Dịch Phong bay thẳng về phía chân trời.

Vốn cho rằng, lần mượn đao này gian nan trùng trùng. Dù sao cũng là thần vật đẳng cấp cao, lão ta và Dịch Phong cũng chỉ mới gặp mặt một lần, người ta có nguyện ý cho lão ta mượn hay không, trong lòng lão ta cũng không nắm chắc.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, tiền bối đã biết trước nên không chờ lão ta mở miệng đã trực tiếp cho lão ta thanh đao rồi.

Có cây đao này, lão ta chắc chắn trăm phần trăm có thể đánh một trận với Huyền Vũ Lão Tổ. Đây không chỉ là cứu Thanh Sơn Lão Tổ là lão ta mà còn cứu được toàn bộ Thanh Sơn Môn.

Cho nên, hành lễ quỳ lạy với Dịch Phong cũng không quá đáng chút nào.

Một hồi lâu sau đó, hai người mới hơi bình tĩnh trở lại từ trong vui mừng, không còn thất thố như trước nữa.

“Dịch đại sư, ân tình của ngài, Thanh Sơn ta khó mà báo đáp. Cho dù ta biết đối với ngài mà nói thì đồ của ta không đáng để được nhắc tới, nhưng vẫn xin ngài nhận lấy.” Nói xong, Thanh Sơn Lão Tổ lấy ra từ trong túi chứa vật một hạt châu màu đỏ rực.

Lúc hạt châu vừa được lấy ra, toàn bộ nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng lên.

“Sư… Thúc, Hỏa Diễm Châu!” Chu Vân đứng bên cạnh kinh ngạc hô lên một tiếng, hắn ta cũng không ngờ rằng Thanh Sơn Lão Tổ lại lấy bảo vật trấn sơn của Thanh Sơn Môn ra.

Nhưng mà suy nghĩ một chút cũng phải, có thể mượn được bảo đao ở trong tay tiền bối, trả giá một viên Hỏa Diễm Châu thì có đáng là gì.

“Dịch đại sư, xin ngài nhất định phải nhận lấy.”

Thanh Sơn Lão Tổ khom người, hai tay dâng Hỏa Diễm Châu cho Dịch Phong.

“Cái đồ chơi này…”