Chương 30: Thanh Sơn Lão Tổ Hẹp Hòi (2)

Nhưng hai người cũng cảm nhận rõ ràng được điểm mạnh của con dao phay này. Khí tức ác liệt kia, võ ý nồng đậm, những thứ này đều đại diện cho một tuyệt thế thần đao!

Vu Vũ Kiệt mưu mô muốn dùng kiếm ghi chép thẻ ngọc để khắc lại hình ảnh cây đao này.

Thanh Sơn Lão Tổ chỉ liếc hắn ta thêm một cái, cũng không nói gì.

Sau khi rời khỏi Thanh Sơn Đại Điện, Vu Vũ Kiệt lập tức chạy ra ngoại môn, dọc theo đường đi có không ít người âm thầm chỉ trỏ hắn ta, nhưng lại ngại thân phận của hắn ta nên những đệ tử đó cũng không dám quá mức trắng trợn.

Tuy là như vậy nhưng cũng đủ làm cho sắc mặt hắn ta âm u.

“Vũ Kiệt ca ca, nghe nói ngươi bị thương rồi, ngươi sao rồi?”

Cuối cùng, một bóng người xinh đẹp mặc váy dài đi tới chỗ Vu Vũ Kiệt, giọng nói lo lắng vang lên.

Nàng chính là Bành Anh, kể từ khi chính thức gia nhập Thanh Sơn Môn, cách ăn mặc và khí chất của nàng đã tăng lên, trổ mã càng thêm xinh đẹp.

“Quả nhiên ánh mắt của ta không sai. Sắc đẹp này, sợ có thể đứng vào hàng mười người đẹp nhất Thanh Sơn Môn.”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Vu Vũ Kiệt thoáng qua một sự coi thường. Nếu không phải Bành Anh có một nhan sắc đẹp, với tư cách là đệ tử thân truyền của Trưởng lão, hắn ta cũng sẽ không vừa ý một phàm nhân đến cửa Thanh Sơn Môn cũng không xứng này.

Sau khi đến gần Bành Anh, sự coi thường trên mặt biến mất không thấy gì nữa, mềm mỏng nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”

“Nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt như vậy, còn nói không có việc gì.” Vẻ mặt Bành Anh tràn đầy lo lắng, ôn nhu hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, sao ngươi ở trong tông môn mà cũng bị thương vậy?”

Dường như câu hỏi của Bành Anh đã khơi dậy hồi ức không tốt của Vu Vũ Kiệt.

Trong sỉ nhục, còn lộ ra sợ hãi.



Một khắc khi bảo đao kia chém xuống, hắn ta thật sự cho là mình đã chết.

Chỉ là Vu Vũ Kiệt nhanh chóng thu sợ hãi trên mặt lại, hời hợt nói: “Lão Tổ lấy được một thanh bảo đao, bảo đao quá mức cường hãn, đến lão ta cũng không thể khống chế hoàn toàn được nên không cẩn thận chém rơi hành cung của sư phụ ta, còn bổ về phía ta...”

Bành Anh nghe vậy, biến sắc.

Vu Vũ Kiệt nhìn nàng một cái, cảm khái một tiếng, nói: “Nói đến đây, đỡ một đao này cũng đã phế đi không ít công phu của ta, hầu như tất cả át chủ bài cũng dùng hết rồi, thế nhưng vẫn bị thương.”

Nói xong, mặt mũi hắn tràn đầy áy náy nhìn về phía Bành Anh: "Anh Nhi, ta có lỗi với nàng, đều tại ta vô dụng, bị thương để cho nàng lo lắng.”

“Sao lại như vậy?” Bành Anh khẩn trương nắm chặt bàn tay của Vu Vũ Kiệt, vội vàng an ủi: “Ngươi có thể tiếp được một đao của Lão Tổ, đây quả thực là kỳ tích, e rằng các đệ tử đều không làm được đó!”

“Thì có ích lợi gì đâu, vẫn bị thương.” Vu Vũ Kiệt khổ sở lắc lắc đầu.

“Ngươi thật sự rất mạnh, rất tuyệt.” Bành Anh vội vàng nói.

Ánh mắt Vu Vũ Kiệt nhìn về phía nàng, hỏi lại: “Thật sao?”

“Thật mà, ở trong lòng ta ngươi là giỏi nhất.” Bành Anh trịnh trọng nói.

“Anh Nhi, nàng thật tốt.” Vu Vũ Kiệt ôn hòa nói, bàn tay nhẹ nhàng khẽ động, Bành Anh thuận thế bị hắn ta ôm vào trong ngực, cảm thụ được mềm mại trong ngực, khóe miệng Vu Vũ Kiệt bất tri bất giác giương lên.

Sau một phen thân mật, Bành Anh tò mò hỏi lại: “Đúng rồi Vũ Kiệt ca ca, cây đao kia của Lão Tổ rốt cuộc là cây đao gì vậy, sao đến cả lão ta cũng không khống chế tốt được?”

Vu Vũ Kiệt híp mắt, lần này trên mặt không có chút ra vẻ ta đây nào, trịnh trọng nói: “Cây đao này, quả thật rất khủng bố.”

“Hả?”

Bành Anh nhíu mày.



“Nàng xem xong sẽ biết.”

Bàn tay Vu Vũ Kiệt vung lên, một khối thẻ ngọc xuất hiện trong tay, khi ngọc giản phát ra du quang, một đoạn hình ảnh xuất hiện ở trong tầm mắt Bành Anh.

Trong hình ảnh, Thanh Sơn Lão Tổ lấy dao ra ngay trước mặt Tam trưởng lão và Vu Vũ Kiệt.

Mặc dù chỉ là trong hình ảnh, nhưng mà khoảnh khắc đao được lấy ra, khí thế cường hãn đó vẫn làm Bành Anh giật mình hé đôi môi đỏ.

Dưới sự uy hϊếp, sắc mặt càng trở nên trắng bệch.

“Nhìn đi, chính là con dao này.”

Hình ảnh rất ngắn, cũng chỉ trong thời gian một cái chớp mắt là có thể nhìn thấy toàn cảnh về thanh tuyệt thế thần đao kia.

“Một con dao phay?”

Khi thấy rõ toàn cảnh, Bành Anh kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy, một con dao phay.” Vu Vũ Kiệt cảm khái nói: “Cũng không biết lúc chế tạo con dao này, tính tình tiền bối kia ra sao. Nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là... Con dao này thực sự rất mạnh, có con dao này, chuyện Lão Tổ và Huyền Vũ Lão Tổ chiến đấu đã không phải là nói xuông.”

“Ừm!”

Bành Anh mất tập trung gật đầu, dường như nàng ta đang tự hỏi gì đó.

“Sau vậy Anh Nhi, có tâm sự gì sao?” Vu Vũ Kiệt ôn nhu hỏi.

“Không có, ta chỉ cảm thấy... Ta chỉ cảm thấy con dao phay này vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp qua ở đâu vậy.” Bành Anh nói.