Chương 12:

Không qua bao lâu, sự việc nàng cho các môn khách rời khỏi phủ đã lan truyền khắp kinh thành truyền vào tới trong cung, làm kinh động tới một vài người ở trong kinh thành."Nay công chúa đã cho các môn khách rời khỏi phủ còn đề bạt bọn hắn làm quan nữa. Như vậy thì kế hoạch của chúng ta phải làm sao." Một người giấu mặt đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ đang không ngừng gõ mõ tụng kinh.

"Xem ra đứa con gái ngoan này của ta đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ rồi. Nhưng như thế thì có làm sao, vẫn nằm trong tầm quản lý của ta thôi." Người phụ nữ này giọng nói lạnh lùng lên tiếng, đây chính là đương kim thái hậu Thanh Long Quốc Kim Như Loan. "Các ngươi mau chuẩn bị tiệc để triệu kiến nữ nhi ngoan của ta nha và đừng để phong nhi biết"

............................................................................................................................................

Sau ngày đi chơi hôm trước, nàng rất thích chơi cùng với Lan Chi và Liễu Sơn, nên thường xuyên chạy đến Triều Viên để tìm Liễu Sơn chơi (nàng xem hai người này như thân muội muội và thân đệ đệ ở kiếp trước của mình).

Hôm nay bọn họ đang cùng nhau chơi bài chắn nên đã kéo Nhật Triều chơi cùng, kết quả qua các vòng chơi người bị dán nhiều giấy trên mặt nhất lại là nàng công chúa nhà ta. Nàng đang ấm ức khi bị thua quá nhiều nên đã cố gắng gỡ gạt nhưng không hiểu sao càng chơi thì càng thua.

Không chờ nàng gỡ gạt thì có một giọng vang lên, "Công chúa, có thái giám trong cung tới gặp người"

"Trời ơi, ta đang chơi mà, thật mất hứng" Nàng cọc cằn nói, sau đó đứng dậy định rời đi.

"Công chúa người mau choàng áo ngoài vào cho chỉnh tề" Nhật Triều nhắc nhở nàng.

"Ta biết rồi." Nói rồi nàng cầm áo choàng ton rời đi nhưng bị hắn cản lại chính tay hắn chỉnh trang lại trang phục của nàng, gỡ hết các miếng giấy dán trên mặt của nàng. Sau đó nắm tay nàng rời đi, sau vài ngày ở chung với nàng, hắn thấy nàng đã thay đổi rất nhiều, hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên chỉ có việc ăn mặc thì càng ngày càng hở hang. Mối quan hệ của hắn và nàng giờ xem ra rất chi là thân thiết.

Ra tới tiền viện đã thấy một giám dám đứng đó đợi. Nàng đi tới chào hỏi "Đại công công, không biết hôm nay ngài đến phủ có việc gì không?"

"Phượng công chúa, thái hậu thấy người đã lâu không vào cung yến kiến nên đã mở yến tiệc vào tối mai, triệu kiến công chúa." Công công cuối đầu hành lễ với nàng nói.

"à, vất vả cho công công đường xa đến đây một chuyến rồi. Mà ta có được dẫn theo gia quyến không?" Nàng thản nhiên hỏi, hiện tại đi đâu nàng cũng muốn dẫn theo đám người này nha.

"Công chúa tha tội, Thái Hậu chỉ có triệu kiến một mình người mà thôi."

"Vậy được, đa tạ công công đã vất vả một chuyến rồi."

Tiễn công công rời đi, không còn khuôn mặt tươi cười, nàng quay trở lạnh với khuôn mặt lạnh. Nàng xuyên không tới đây đã được 6 tháng nhưng đây là lần đầu tiên Thái Hậu triệu kiến nàng. Có thể việc nàng đuổi tất cả các nam sủng đi đã kinh động trong cung. Tuy xuyên không đến đây không có ký ức của chủ thể trước nhưng nàng thấy mọi việc xung quanh nàng không có đơn giản như những gì mà nàng thấy. và sự việc Thái hậu triệu kiến nàng chính là khởi màn cho những việc tiếp theo.

"Công chúa, người đang có dự định như thế nào?" Nhật Triều đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt nàng chuyển biến như thế liền hỏi.

"Ta cũng chưa biết như thế nào." Nàng trầm tư suy nghĩ, sau đó đi qua đi lại "À ngày mai khi ta vào cung, Lan Chi, muội hãy lén chạy đến nói với Hoàng thượng. Còn Nhật Triều, ngày mai sau khi ta vào cung 3 canh giờ mà chưa trở về, ngươi dẫn theo Trúc Vân đứng ở trước cửa cung đợi ta."

"Hay để ta âm thầm đi theo người."

"Không cần đâu, nếu để lộ sẽ nguy hiểm cho ngươi. Cứ làm như ta suy tính là được"

..........................................................................................................................................................................

"Công chúa, đây là bột ánh sáng, khi người rải trên đường, khi gặp dung dịch này thì nó sẽ phát sáng lên. Nên người hãy cầm theo lọ bột này, còn ngươi hãy cầm theo lọ dung dịch này để truy tìm công chúa. Nếu tình hình không ổn thì ngươi dùng cái này bắn lên trời, ta sẽ chạy tới chỗ hai người" Nhật Triều vừa nói vừa đưa túi bột cho nàng, còn đưa cho Lan Chi 1 lọ nước và 2 cây pháo sáng. "Nhớ cẩn thận" Hắn nắm tay nàng nói, không biết từ bao giờ một con người lạnh lùng như hắn giờ đã quan tâm đến một nữ nhân như nàng.

"Được rồi, được rồi, ta biết rồi. Các ngươi hãy quay vào trong đợi đi." Nàng nói rồi cuối người bước lên xe ngựa. Đám người Nhật Triều, Liễu Sơn và Trúc Vân thì đứng nhìn theo xe ngựa rời đi.

"Người đâu, chuẩn bị ngựa." Nhật Triều lên tiếng kêu, vì trong lòng hắn thật sự không yên tâm khi để nàng đi một mình. "Liễu Sơn, đệ hãy ở trong phủ đệ chúng ta đưa công chúa trở về"

"Không được, Triều ca ca, ta muốn đi theo mọi người" Liễu Sơn nhất quyết đòi theo.

"Không được, việc này rất nguy hiểm, sẽ ảnh hưởng đến công chúa và chúng ta nên đệ hãy ở phủ đi"

Cùng lúc đó Sử Hiên từ trong phủ bước ra. "Các ngươi định đi đâu à"

"Chúng ta định vào cung hộ tống công chúa an toàn về phủ, mà Triều ca ca và Vân ca ca không cho ta đi theo" Liễu Sơn ủy khuất nói với Sử Hiên.

"Công chúa vào cung gặp hoàn thượng thôi mà. Cứ bình thường nàng đi rồi sẽ về thôi cá ngươi lo gì mà đi họ tống." Hắn nhểnh miệng nói.

"lần này không phải gặp hoàng thượng mà là do thái hậu triệu kiến." Trúc Vân lên tiếng nói.

"Cái gì? Thái hậu, bà phù thủy ngàn năm ấy triệu kiến công chúa"

"đúng vậy."

"Ta đi nưa, ta đi cùng các ngươi, đông người giúp đỡ nhiều hơn." Sử Hiên cũng muốn tham gia.

"Đúng vậy đó Triều ca ca, các ngươi cho bọn ta theo cùng đi" Liễu Sơn nhẹ lay tay hắn noi.

Nhìn hai người một lượt hắn cũng gật đầu. "Vậy các ngươi lên xe đi"