Chương 13:

Xe ngựa của Hàn Thiên Phượng vừa đến cửa cung đã gặp vị công công hôm qua đứng đợi sẵn."Nô tài thỉnh an Phượng Vũ công chúa" Vừa thấy nàng được Lan Chi dìu xuống vội cung kính nói.

"Đại công công vất vả rồi, ngài đợi có lâu không?" Nàng cũng khách sáo mà đáp lại.

"Không có gì, đây là bổ phận của nô tài" hắn mỉm cười nói "Mời công chúa vào trong, Thái Hậu đã đợi người lâu rồi" hắn vừa nói vừa làm động tác mời.

"Được, chúng ta đi thôi, mời công công dẫn đường" Nàng nhẹ mỉm cười nói. Nàng ra hiệu tay để Lan Chi đi tìm Hoàng thượng. Lan Chi thấy được dấu hiệu của nàng liền thả chậm bước chân đi đằng sau để có thể tách ra khỏi đoàn người mà thuận tiện đi tìm hoàng thượng.

Vừa đi tới Ngự hoa viên vừa thấy hoàng thượng ở đằng xa định chạy tới thì liền bị một người nào đó bịt chiếc khăn vào mũi. Trước mắt dần dần tối sầm đi. Khi Lan Chi mở mắt ra lần nữa đã thấy mình bị nhốt trong phòng củi "Nơi này là nơi nào, Công chúa, hoàng thượng. Mình phải mau nhanh chóng đi tìm hoàng thượng, nếu không công chúa sẽ xảy ra chuyện mất." Lan Chi đi đến mở của nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài. "Người đâu, thả ta ra, ta là nha hoàn cận thân của Phượng Vũ công chúa, các ngươi không được nhốt ta." Nàng dùng hết sức mình đạp vào cánh cửa và hét lên, nhờ người đến mở cửa cho mình nhưng đáp lại nàng là một mảnh im lặng.

Quay trở lại với Hàn Thiên Phượng, sau khi công công dẫn nàng đi gần nữa canh giờ thì nàng cũng đã đến được tẩm điện của Thái hậu, nhìn lên tấm bảng "Từ Ninh cung" mà nàng có chút lạnh run. Vị công công đi trước dẫn nàng vào trong đứng trước cửa hắn quay lại nói với nàng "Công chúa hãy đợi ở bên ngoài, để nô tài vào bẩm với Thái hậu"

Nàng nhìn công công nhẹ gật đầu "Ngài cứ tự nhiên ạ"

Vị công công đi vào trong chừng vài phút lại đi ra "Thái hậu cho mời công chúa vào ạ"

"Đa ta công công"

Nàng đi vào nhìn tiền viện của cung Thái Hậu thật to lớn, nơi đây đã bày sẵn các loại bàn ghế dự tiệc. Nhìn phía trung tâm, người mẫu hậu của nàng có gương mặt thật trẻ đang ngồi nghiêm chỉnh ở trên đó, khuôn mặt có chút lạnh lùng. Ở hai bên phái nàng đi có rất nhiều, vương công quý tử và tiểu thư danh giá đã ngồi sẵn đang dùng thiện khi thấy nàng đi vào tất cả mọi người đều đứng lên.

Nàng đi đến gần bật thang nhẹ nhàng hành lễ "Phượng Nhi xin được thỉnh an mẫu hậu"

"Nữ nhi ngoan, đã lâu mới gặp lại con, mau lên đây để mẫu hậu xem con dạo này thế nào" Thái hậu khi thấy nàng vấn an liền nở nụ cười nhìn có vẻ hòa ái hơn một chút nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh như cũ.

Hàn Thiên Phượng để ý đã thấy được đôi mắt âm hiểm của Thái hậu nhưng vẫn vờ ngoan ngoãn nghe lời đi lên trên.

"Xem ra nữa năm nay nữ nhi cảu ta đã có một chút phát triển và trưởng thành rồi" Thái hậu nhẹ nhàng nói.

"Dạ, không có ạ, con vẫn là nữ nhi nhỏ bé của người thôi ạ" Nàng cũng vờ trưng vẻ mặt tươi cười ra với Thái hậu

"Ta cũng mong là vậy" Thái hậu nhẹ nhếch môi "Yến tiệc đã diễn ra nãy giờ con hãy về chỗ ngồi"

"Dạ" nàng gật đầu, nhẹ nhún chân hành lễ sau đó lui về vị trí được để trống mà ngồi xuống. Nàng nhìn lên thấy đối diện cảu mình có một nam nhân tuấn nhãn bất phàm, phong thái ung dung khi thấy nàng nhìn hắn, hắn nhẹ mỉm cười sau đó nang chén rượu nhẹ gật đầu rồi uống.

Nàng cũng khách khí mà nang chén rượu lại. Thái hậu thấy thế thì liền nói "Phượng Nhi, đây là Lâm Thế Khải năm nay 18 tuổi là trưởng tử của Cửu cửu con, từ nhỏ bọn con thường chơi với nhau, nhưng sau này hắn thường đi ngao du khắp nơi ít quay về kinh nơi cũng không gặp con, con còn nhớ chứ?"

Nàng nghe Thái hậu nói thế nhưng trong đầu nàng không có hình ảnh của người này nên không biết trả lời thế nào thì đã nghe tên kia mở miệng trước "Phượng nhi đã lâu không gặp muội" Hắn đứng dậy bưng chén rượu đến trước mặt nàng.

Nàng thấy hắn bước đến cũng đứng dậy cầm theo ly rượu "Biểu huynh, đã lâu gặp lại" Nàng nhẹ nhàng cụng ly cùng hắn, sau khi cụng ly hắn quay lại vị trí của mình.

Nàng ngồi xuống nhìn lên bàn ăn cảu mình có rất nhiều món ngon và cũng có rất nhiều món rất khác ở các bàn khác nên nàng không biết có nên ăn hay không. Lúc này lại nghe Thái hậu hỏi " Phượng nhi, dạo này trong phủ con như thế nào rồi? Ta nghe nói con đã chán với các môn khác suốt ngày làm ồn nên con đã đuổi đi bớt à." Không ngờ thông tin lại truyền nhanh vào cung đến như vậy, nàng nghĩ thầm.

"Dạ, cũng một phần ạ. Con đã chán với các môn khác đó và bọn hắn cũng ồn ào thật, suốt ngày tranh sủng nên cảm thấy chán" nghe câu hỏi của thái hậu nàng cũng đã suy nghĩ tại sao một người mẫu thân thấy con gái mình hoan lạc như thế không khuyên ngăn mà còn có vẻ ủng hộ như vậy, nên nàng cũng vờ làm bộ dáng phong lưu mà nói. "Đuổi bọn hắn đi rồi con sẽ đưa thêm người mới vào"

"Vậy còn năm vị môn khách của con, có định đổi không?" Thái hậu nhẹ gắp một miếng thức ăn vào miệng vừa nói.

"Trước mắt thì con chưa định đổi bọn hắn, nhưng cũng có thể." Nàng vừa uống rượu vừa nói.

"Phượng nhi ta cũng góp ý với con một chút. Con biết tại sao mà các nam sủng của con lại hay ồn ào với con không?"

"Dạ không ạ?" Nàng nghĩ thầm sắp vào chuyện chính rồi đây.

"Ta thấy trong phủ của con có năm vị môn khách đang ở vị trí ngang bằng nhau nhưng lại thiếu một vị phò mã để đứng ra quản nội việc cũng như sắp xếp ổn định nội viện cho con." Thái hậu nói một chừng lại ngưng nhìn thấy nàng cũng có vẻ đang nghe mình nói nên nói tiếp "ta thấy con nên lập một vị làm phò mã."