Chương 17:

"Cửu Sát tham kiến các chủ" Chín vị nam nhân đeo mặt nạ quỳ sảnh, còn ở trên có một vị nữ tử cũng đeo mặt nạ đang người giữa nhiều mật báo."Chúng ta vào phòng trong đi" Nàng nói rồi đứng dậy xoay con phượng hoàng được đặt trên giá tủ, cánh cửa mật thất từ từ mở ra. Nàng bước vào trong trước, đợi Cửu Sát đi vào hết nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cởi mặt nạ ra, chín người kia cũng cởi mặt nạ theo. "Đã lâu mới gặp lại mọi người" Nàng dang tay với ý muốn ôm mọi người vào lòng.

Bọn họ cũng không khách sáo mà chạy lại ôm "Đã lâu rồi mới gặp lại muội, các chủ"

Chắc chắn mọi người cũng sẽ thắc mắc những người này là ai đúng không? Mọi người đoán đúng rồi, đây là Hàn Thiên Phượng và Chín người môn khách của nàng.

Trước đây họ là sư huynh đệ cùng chung một sư môn, nhưng thiên phú của nàng là cao nhất được sư phụ cung chiều nhất. Sau này sư phụ mất, sư môn còn có 10 người một mình nàng là nữ tử nên nàng lập ra Thiên Các, chín vị sư huynh đệ còn lại là các đường chủ. Biết được thân phận nàng và trọng trách nàng mang nên các vị sư huynh ra chủ ý làm môn khách cho nàng để bảo vệ nàng, bình thường ở trong phụ luôn ít gặp mặt nhau hoặc có gặp mặt cũng lạnh nhật để khỏi bị sinh nghi. Chỉ khi ở riêng với nhau mới có thể tự do thân thiết.

"Bấy lâu nay vất vả cho các sư huynh, sư đệ rồi. Sau này ta sẽ bù đắp lại." Này cẩn thận cuối đầu nói với mọi người.

"Được, chúng ta chờ muội" Dương Tịnh nói.

"Được rồi vào việc chính thôi các huynh ngồi vào bàn đi." Nàng lấy lại phong thái các chủ nói.

Đợi mọi người đã yên vị nàng mới nói tiếp. "Sáu vị đường chủ mật thám hôm giờ có việc gì quan trọng không?"

"Hiện tại Hoàng đế của Thiên Quy quốc đang lâm bệnh nặng, nhờ người nhắc đến Thái tử mau quay trở về triều, mà thư gửi đi chưa bao giờ đến tay Thái tử và người trong cung Thiên Quy Quốc cũng không biết Thái tử nước họ đang ở đâu." Dương Tịnh, Đại đường chủ nói.

"Thái hậu Hạc Vấn quốc cũng cho người đi tìm cháu trai ở Thanh Long Quốc" La Thiến, Đường chủ thứ hai nói.

"Uhm.... còn binh thương, địa hình, và duyệt binh thi sao" nàng hỏi

"Duyệt binh của chúng ta hiện tại có hơn 50 vạn đang chia ở khắp mọi nơi vừa trồng rau, vừa chăn nuôi, vừa đào vàng, vừa chế tạo binh khí" Lý Hiển, Thất Đường chủ

" Binh thương của ta có 70 mấy loại và số lượng hiện tại trên 30 vạn" Lâm Tuấn, Bát đường chủ

" Các địa hình ở lục quốc đã được thu thập đầy đủ ngoài ra người của ta con mở thêm các con đường ngắn khác mà chỉ có chúng ta biết thôi." Vương Lâm, Cửu đường chủ.

"Rất tốt, mọi người đã vất vả khá nhiều rồi, tối nay chúng ta cùng các huynh đệ hãy no say một bữa được không?" Nàng hô

"Được," Đồng thanh

Kết thúc bữa tiệc linh đình tại Thiên Các, nàng bước đi có chút nghiêng nghiêng ngã ngã. Dương Tịnh thấy nàng như thế liền bước lên đỡ nàng đi. Nàng nhìn thấy hắn liền cười cười "Đại sư huynh, huynh thật đẹp trai nha lại tài giỏi nữa. Nhưng tiếc muội chưa thể nào kiếm một người kề vai sát cánh cho huynh được. Đợi ổn định, ta sẽ kiếm cho các huynh những tẩu tẩu cũng xinh đẹp tài giỏi nha. Chịu hôn?"

Dương Tịnh ôm nàng nhìn nàng như vậy cũng cười cười gật gật đầu "Được được, muội là tốt nhất. muội nói gì bọn ta cung nghe. Ngoan đi về phòng nào." Hắn dìu nàng đi miệng cũng mỉm cười.

ở khoảng cách khá xa có một nam nhân đứng nhìn, hai tay nắm chặt cứng lại. trong lòng dù rất khó chịu nhưng cũng không thể làm gì. Cứ nhìn nàng nằm trong lòng nam nhân khác mà cười nói.

"Triều ca ca, hình như là công chúa tỷ tỷ cùng Tịnh ca ca thì phải." Liễu Sơn đứng bên cạnh Nhật Triều cũng thấy hai người kia ở đằng xa. "Công chúa tỷ tỷ" Liễu Sơn chạy tới nàng.

Thấy hình bóng nhỏ nhoi đột nhiên chạy đến ôm chân mình, nàng ngước xuống nhìn Liễu Sơn cười cười. Dương Tịnh thấy Liễu Sơn chạy tới liền hỏi "Tiểu Sơn, sao giờ này đệ còn thức? Đệ mau buông công chúa, nàng ấy say rồi cần về nghỉ ngơi một chút."

"Tịnh ca ca, sao tỉnh ấy lại say như vậy? Không phải trước đây huynh rất lạnh nhạt với tỷ ấy hay sao? Tại sao hiện tại tỷ ấy cùng huynh đi uống rượu vậy?" Liễu Sơn tuy nhỏ nhưng rất thông minh hỏi ra những câu trọng tâm thôi.

Nghe hắn hỏi, nàng liền ngồi xuống nhìn Liễu Sơn nói "ai nha, tiểu đệ. Không như đệ thấy đâu. Ta và Tịnh ca rất thân với nhau đó nha. Huynh ấy cũng rất thương ta nữa, đúng không Tịnh ca?"

"Đúng đúng, công chúa, người say rồi mau về thôi" Dương Tịnh muốn kéo nàng đi nhưng nàng nhất quyết không chịu.

"Không được, lâu lâu mới có ngày vui như vậy ta muốn nói chuyện với tiểu hoàng tử nha. Để sau này không còn dịp nói chuyện nữa, biết đâu sau này hắn lớn, cưới vợ sinh con làm vua một nước lại quên người tỷ tỷ này rồi lại đem quân xâm chiếm đất nước của hoàng đệ ta nữa." Nàng cô thức nói những điều trong lòng mình.

Liễu Sơn ngơ ngác không hiểu gì nhìn nàng "Tỷ tỷ đang nói gì ạ?"

Dương Tịnh có chút đau đầu, ngày mai nàng nhất định sẽ hối hận vì hôm nay uống quá nhiều. "Thôi, đệ về nghỉ ngơi sớm đi. Ta cũng đưa công chúa về đây." Nói rồi hắn bế ngang người nàng lên đi nhanh về viện của nàng. Còn nàng bị bế đi thì không ngừng la hét "Tịnh ca, Tịnh ca, ta chưa muốn ngủ, ta còn muốn nói chuyện, huynh thả ta xuống đi. Tịnh ca, Tịnh ca"

Hai người họ rời đi, bỏ lại đôi mát ngơ ngác của Liễu Sơn và sự khó hiểu của Nhật Triều đứng ở xa.