Chương 18:

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo bên cửa sổ. Vị công chúa cao quý của chúng ta từ từ tỉnh dậy, xoa xoa đầu "sao đầu mình lại đau nhức như thế này"Trước mặt nàng xuất hiện một bát canh giải rượu "Công chúa, người uống canh giải rượu đi"

"Đa tạ đại sư huynh" nàng nhận chén canh giải rượu từ Dương Tịnh uống một hơi cạn sạch.

"Công chúa có nhớ chuyện tối hôm qua không?" Dương Tịnh hỏi nàng khéo môi còn cười nhếch lên có chút trêu đùa nàng, sau đó ngồi lên giường của nàng (mối quan hệ của các đồng môn của nàng rất thân thiết với nhau, từ nhỏ đã ngủ chung, chơi chung, học chung, luyện võ chung nên mọi người khi ở riêng rất tự nhiên với nhau không có giữ khoảng cách hay khách sáo như các nam tử, nữ nhân cổ đại khác)

"Tối hôm qua có việc gì nhỉ?" Nàng nghĩ lại tối hôm qua mình làm mở tiệc ở Thiên Các, sau đó Dương Tịnh dìu nàng về, nàng gặp Liễu Sơn "A"

"Công chúa nhớ rồi sao?" Dương Tịnh cười cười.

"Đại sư huynh, huynh còn cười được, sao lúc đó không cản ta lại. Làm ta lỡ miệng nói thân phận hắn rồi." Nàng tức giận nhìn người sư huynh trước mặt mình.

"Ta có cản nha, nhưng muội cứ nhất quyết nói nên ta chịu" Dương Tịnh ra vẻ thản nhiên, ai biểu nàng vừa là công chúa vừa là Các chủ của Thiên các, lại là nữ đồ đệ và sư muội được yêu quý nhất của bọn hắn chứ. Ai mà dám cải lại nàng.

"Ai nha, mà hôm qua chắc không ai biết đâu nhỉ?" Nàng thở dài, tự dặn lòng lần sau sẽ không uống quá say như vậy. "Mà cũng đến lúc nên để hắn về với nơi hắn nên về rồi. Sư huynh, huynh cử người mang quà đến Thái tử và Thái tử phi Sư Vương quốc, chúc mừng ngài ấy đã loại bỏ những tạp nhân tranh vị, có thể an yên trên ghế Thái tử. Sau đó nhắc ngài ấy có thể đến rước nhi tử và thân đệ đệ của ngài ấy về rồi. " Giọng nàng có một chút buồn nói.

"Liệu có sớm quá không, ta sợ nước của họ thật sự chưa yên....." Dương Tịnh chưa nói hết thì cánh cửa đã được mở ra.

Liễu Sơn chạy vào "Công chúa tỷ tỷ, người đã khỏe chưa?" Hắn quan tâm chạy đến trước mặt nàng. Nàng nhìn hắn, không biết từ bao giờ mà hắn lại tin tưởng, thân thiết với mình như vậy.

"Ta không sao, Liễu Sơn đệ ra ngoài sảnh đợi ta thay đồ một chút nhé!" Nàng nhìn hắn dịu dàng nói.

"Dạ" hắn nói rồi ngoan ngoãn chạy ra ngoài.

"Công chúa, Dương Tịnh xin cáo lui" Dương Tịnh cuối đầu chào nàng. Nàng cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại hắn.

Nàng nhanh chóng thay quần áo, đi ra đã thấy Liễu Sơn đang rất nghiêm chỉnh ngồi đọc sách. "Đệ đang đọc sách gì đấy?"

Liễu Sơn ngước lên nhìn nàng "đệ..... đệ đọc sách của tỷ. Tỷ, tỷ thật đẹp"

"Thật không?" Nàng mỉm cười với sự ngây thơ của hắn.

Liễu Sơn gật đầu liên tục làm nàng bật cười.

"Liễu Sơn, đệ ở trong phủ ta bao lâu rồi?" Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Dạ 4 năm ạ."

"Vậy ta và đệ biết nhau bao lâu rồi?"

"Dạ từ lúc có nhận thức ta đã biết tỷ"

"Đệ thấy ta như thế nào?"

Nghe câu hỏi này Liễu Dương có chút khó sử.

"Đệ đừng ngại cứ nói thẳng"

"Thật ra, lúc mới ta chưa vào phủ vì ít khi gặp tỷ ta thấy tỷ cũng bình thường. Nhưng khi vào phủ thì ta càng ngày càng ghét tỷ vì ta thấy tỷ rất tàn nhẫn, hống hách, hoan lạc." Liễu Sơn kể một mạch.

Nàng gật gật đầu xem như đã hiểu.

"Nhưng hơn nữa năm nay ta không ghét tỷ nữa. Từ hơn nữa năm nay ta thấy tỷ đã khác xưa rất nhiều, lo lắng, quan tâm đến ta nhiều hơn. Điều đó làm ta đã suy nghĩ lại mặc dù trước đây tỷ rất tàn nhẫn nhưng là với người khác. Chứ chưa bao giờ tỷ làm gì quá đáng với đệ cả." Liễu Sơn vừa nói vừa cuối đầu vì ngại ngùng.

Nàng xoa xoa đầu hắn "Không có việc gì cả. Ta hỏi đệ việc này nhé!"

"Tỷ hỏi đi ạ."

Nàng suy nghĩ một chút cũng đành lòng hỏi một câu. "Nếu có một ngày thân phụ mẫu của đệ đến đây tìm đệ, thì đệ có muốn đi cùng họ không?"

"Hả, thân phụ mẫu. Đệ có ư?"

"Ta hỏi nếu như mà."

"Đệ không muốn đi cùng họ đâu"

"Tại sao vậy?"

"Suốt mấy năm nay tuy sống gần tỷ, tỷ có chút lạnh nhạt với ta nhưng ta thấy tỷ thật sự lo lắng cho ta. Còn mấy người đó, họ sinh ta ra nhưng từ khi đệ hiểu chuyện tới bây giờ đệ chưa từng nhìn thấy mặt họ" khi nói đến đây giọng của Liễu Sơn có một chút trầm mang theo sự giận dỗi.

"Đệ giận, hận họ sao?" Hàn Thiên Phượng ôm hắn vào lòng của mình để có thể an ủi hắn.

Liễu Sơn nằm trong lòng nàng đang suy nghĩ không biết cảm xúc của mình như thế nào. Khoảng một lúc lâu sau, tâm trạng ổn định một chút, sau đó rời khỏi vòng tay của nàng nhìn nàng hỏi "Nếu là tỷ, tỷ có giận không?"

"Ta nói đệ nghe. Theo bản thân ta thấy, dù phụ mẫu ta có làm sao, có đối sử với ta như thế nào nhưng họ vẫn là thân phụ mẫu sinh ta ra. Chúng ta được sinh ra phải biết Hiếu với phụ mẫu Trung với đất nước. Mà còn nữa bất kể phụ mẫu trên đời này khi sinh con ra họ đều rất yêu thương con mình. Phải có việc khó sử gì đó họ mới đành lòng bỏ con mình đi. Vì thế chưa biết được nội tình ta không nên quở trách họ quá sớm." Nàng nhìn Liễu Sơn đang chăm chú nhìn nằng "Đệ hiểu ý ta chứ"

"Dạ " Liễu Sơn chỉ đáp lại một tiếng.

"Được rồi chúng ta ngoài thả diều đi" Muốn hắn vui vẻ một chút nên nàng đã đưa hắn đi thả diều.