Chương 2: Tỉnh dậy nơi xa lạ

Thanh Long QuốcTừ cơn trong say tỉnh lại, Hàn Thiên Phượng hít sâu một hơi, khóe môi câu lên, mang theo thỏa mãn, lâu rồi chưa từng ngủ đến thoải mái như vậy.

Chậm rãi mở đôi mắt mông lung vì buồn ngủ, liếc mắt lên trên mà che đỉnh đầu hình tròn khổng lồ. Sửng sốt một giây, đây là nơi nào, không phải mình đã chết rồi ư?

Cảm nhận được bên cạnh có bóng người cử hoạt động, Hàn Thiên Phượng quay lại nhìn, thì thấy một nam nhân đang cởi trần nằm ở bên cạnh khoảng mười bảy mười tám tuổi, diện mạo khôi ngô tuấn tú.

Chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện cảu một nam nhân, Hàn Thiên Phượng giật mình vì không chỉ nam nhân kia không mặc đồ mà ngay cả bản thân mình cũng không có một mảnh vải che thân. Mặc dù đã sống hơn vài vạn năm nhưng nàng chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh này nên nàng không biết phải làm thế nào?

Chưa hết bàng hoàn nàng nghe tiếng rên khe khẽ sau lưng mình, chậm rãi xoay người, điều chỉnh ánh mắt, lại phát hiện đằng sau lưng mình cũng còn một nam nhân không mặc quần áo. Tuy người đời đồn đại Hồ ly rất biết cách quyến rũ người khác và rất giỏi chuyện chăn gói. Đúng là như vậy nhưng đối với Hàn Thiên Phượng thì khác, từ lúc sinh ra cho đến khi bị sát hại nàng chưa từng quyến rũ và lên giường cùng bất kỳ nam nhân nào.

Nên lần đầu tiên rơi vào cảnh này, nàng kinh ngạc, hoảng sợ, mọi tình cảm phức tạp, suy nghĩ lâm vào tình trạng đình trệ. Nàng hét lên "A...." Đôi tay nàng ôm thật chặt chăn lụa để che đi cơ thể trần trụi.

Âm thanh nàng hét lên khiến cho hai nam nhân nằm bên cạnh giật mình, ngồi dậy. Hàn Thiên Phượng mở mắt nhìn không chỉ có hai nam nhân nằm bên cạnh mình ngồi dậy mà còn có 4 thiếu niên xung quanh giường cũng bật dậy, trên người chỉ quấn một tấm vải mỏng, vừa đứng dậy thì vải trượt rơi xuống, lộ ra cơ thể trần trụi.

Hàn Thiên Phượng giật mình, cái gì thế này trước đây nàng chi nghe người lớn truyền lại bản thân sinh ra đã có sức quyến rũ nhưng thật sự nàng kinh ngạc về sự quyến rũ này.

Khi Hàn Thiên Phượng trấn định tinh thần, thì thấy cá thiếu niên đã quỳ rạp trước giường. Riêng chỉ có một nam nhân vẫn bình tỉnh lấy đồ trên giá mặc vào. Tiếng tay áo phất trong gió phá vỡ không gian tịch mịch, an tĩnh. Cách hắn mặc y phục khiến cho Hàn Thiên Phượng không thể nào rời mắt. Mặc y phục trên người, thần khái và khí chất của hắn lúc này hiện ra. Hắn chắc chỉ chừng 18, 19 tuổi, diện mạo đẹp đẽ, ánh mắt cao nhã, trong đáy mắt như có trời xanh mây trắng, núi cao nước chảy.

Khi hắn nhắm mắt, cảm thấy hắn dung mạo mỹ miều, khi hắn mở mắt, Thiên Phượng lại chỉ chú ý đến thần tình cao nhã của hắn, tựa hồ không thể với tới, phảng phất như vẻ đẹp bề ngoài bị lấn át bởi thần khí cao rộng.

Hắn xoay người lại, bàn tay vuốt những sợi tóc lòa xòa ra sau gáy, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với Thiên Phượng. So sánh với những người còn lại đang quỳ, thiếu niên dường như mang một khí chất ung dung cao ngạo. Người khác quỳ, hắn đứng. Hắn là người duy nhất trong phòng dùng ánh mắt bình đẳng để đối diện với nàng.

Hắn đi tới trước mặt nàng "Công chúa đã tỉnh, người vừa gặp ác mộng sao?"