Chương 8:

Sau vài ngày thư giãn, nàng lại tập trung vào suy nghĩ, không biết công chúa trước đây sống và bận rộn như thế nào. Làm sao mà có thể lưu lại nhiều nam sủng đến như vậy. Thắc mắc như thế nàng liền sai người mang tới tất cả hồ sơ ký lục của các nam sủng. Hồ sơ được đưa tới là một tập ký lục gói trong những túi gấm tinh xảo. Quyển đầu màu trắng tinh, thẻ tre xanh nhạt ghi tên của các nam sủng, xem sơ qua các nam sủng nàng cũng thấy bình thường thì là con trai nhà quan. Xem đến cuối cùng nàng nhìn đến 5 quyển hồ sơ ký lục của 5 vị lang quân của mình.

Nàng nhìn qua năm cái tên sau đó, nhất một quyển hồ sơ nằm ở ngoài cùng cũng là vị nhỏ tuổi nhất trong năm vị lang quân, Sử Hiên. Nàng lật trang đầu tiên, khác với các quyển trước, trang đầu quyển này vẽ một bông hoa cẩm chướng, bên cạnh còn đề to tên Vương Sử Hiên, 16 tuổi, đến từ Sư Vương quốc. Ngoài ra các trang sau đều không có đề bối cảnh hay xuất thân gì.

Nàng ngạc nhiên vì các nam sủng khác đều có xuất thân, bối cảnh gia đình đàn hoàn. Nàng lật tiếp vị lang quân thứ 2, giống với Sử Hiên, trang đầu tiên của quyển này là một hình một bông Tử Đinh Hương, bên cạnh đề tên Quang Khải, 18 tuổi, là người của Thanh Long quốc, là thế tử con của Thân Vương Thanh Long Quốc, từng là đại nguyên soái của Thanh Long Quốc. Người này còn có bối cảnh nên nàng yên tâm gật đầu.

Người thứ ba mà nàng xem tới là Trúc Vân, trang đầu được vẽ bông hoa Tử Đằng, đề tên và tuổi hắn, hắn cũng là người của Thanh Long quốc. Hắn là con của một vị quan trong triều đình nhưng bị trọng tội tru di cửu tộc, vô tình nàng đi ngang thấy dung mạo hắn xinh đẹp, nên mang hắn về vô tình cứu được mạng của hắn.

Người thứ 4 là Ngọc Huy, trang đầu hắn được vẽ hoa lưu ly, hắn là người Thanh Long Quốc. Trước đây hắn có một vị hôn thê xinh đẹp, vị hôn thê của hắn là con của một quan lại cấp cao, khi hắn đang trên đường mang cổ qua nhà hôn thê để dạm hỏi thì bị công chúa bắt gặp sau đó cưỡng ép mang về phủ công chúa. Sau này nhà hôn thê của hắn bị phán tội lợi dụng chức quyền mà buôn bán người trái phép, sau đó ăn hối lộ tru di tam tộc. Hắn cho rằng chính nàng, công cháu đã lấy quyền hành chèn ép nhà hôn thê của hắn.

Sau khi xem xong hai người này, Hàn Thiên Phượng bàng hoàn hóa ra trước đây người công chúa này tàn độc đến như vậy.

Nàng xem quyển cuối cùng, trên đây vẽ một bông hoa tu lip màu đen, ngoài tên Nhật Triều và tuổi của hắn ra thì không còn bất cứ gì kể cả hắn đến từ đâu cũng không có. Nàng nghi hoặc, nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc. Trước hết có rất nhiều người đang muốn hãm hại nàng trong đám nam sủng này, nên nàng cần giải quyết đám người này trước.

Nàng xem kỷ lại hồ sơ ký lục của từng người sau đó chia thành bốn phần: Con nhà quan thì trả họ về nhà, thư sinh có tài thì viết thư đề bạt, người không có gì thì cho ít bạc cho về phụng dưỡng cha mẹ, còn lại người không có người thân thì nàng có thể nuôi họ được. Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa nàng cần phải nghỉ ngơi một giấc cẩn thận.

Hôm sau nang cho người triệu tập các nam sủng lại, bắt buộc phải có đầy đủ mọi người và năm vị lang quân. Sau khi tập hợp đầy đủ 5 vị Lang Quân đứng hàng đầu, đứng giữa là Nhật Triều, sau lưng là các môn khách.

Lâu ngày không thấy nàng hôm nay các môn khách khá ngạc nhiên khi thấy nàng. Mặc dù nàng ăn mặc có vẻ mát mẻ hơn lúc trước nhưng hành động của nàng thoát tục, hôm nay nàng chỉ mặc một chiếc áo yếm và váy màu đỏ, tóc vén sơ một bên, một tay nhẹ phe phẩy quạt, một tay nhẹ nhàng nâng tách trà.

Hôm nay dáng vẻ của nàng trông quyến rũ nhưng không có tố chất lẳиɠ ɭơ như lúc trước khiến mọi người không nỡ rời mắt. Nhật Triều thấy vậy nhẹ ho một tiếng đánh thức mọi người, khiến mọi người vừa thoát được tội thất lễ. Khi thấy mọi người đã tập trung đầy đủ, nàng phẩy tay cho người mang các văn kiện đã được chuẩn bị từ trước.

Sau đó nàng lấy hai văn kiện gọi hai người nam sủng, một người là Nghĩa Thành và Một người là Phi Vũ. Hai người này nghe thấy tên mình thì giật mình, không lẽ bọn họ đã bị phát hiện. Dù nghĩ thế hai người họ vẫn lên lên trước quỳ xuống "Công chúa an khang, có vi thần" Nàng đưa hai quyển văn kiện cho một người hầu đứng kế bên đọc.

Sau khi nhận văn kiện người hầu dõng dạc đọc" Công tử Nghĩa Thành, một người tài đúc vẹn toàn, lại là con nhà quan có công lao cho đất nước, nay phụ thân dần gầy yếu nên công chúa cho công tử về nhà phụng dưỡng phụ mẫu kế thừa tước vị." Nghĩa Thành nghe thế này có chút bất ngờ, hắn tưởng mọi chuyện bại lộ bị nàng mang đi sử tử. hắn nhẹ nhàng đón lấy văn kiện từ tay người hầu nhưng không nói gì.

Người hầu tiếp tục đọc văn kiện thứ hai "Công tử Phi Vũ, hiểu tri thư lễ nghĩa, có tài có học nay công cháu đề cử người về quê làm quan tri huyện" Phi Vu cũng bất ngờ giống Nghĩa Thành, hai người họ đã cùng nhau bàn tính mưu phản cùng với Trúc Vân Lang quân, sự việc sắp thành thì lại nhận thư đề bạt của nàng, bọn hắn không biết nên làm thế nào.

Hắn bọn hắn đã cầm văn kiện nhưng vẫn không nói gì nên người đọc văn kiện liền nói "Còn không mau nói lời cảm tạ công chúa."

Nghĩa Thành không nhịn nổi thắc mắc "Công chúa, tại sao người đột ngột thả bọn ta đi như vậy?"

Hàn Thiên Phượng nghe như vậy, nhẹ nhàng ngã người về sau, ngươi mặc thản nhiên nói "Ai nha, vì ta thấy các ngươi ở trong phủ đã lâu, ta cũng đã chán gặp các ngươi rồi. Nên để các ngươi rời đi và tuyển thêm người mới vào nha."

"Chúng ta....." Phi Vũ định lên tiếng nói gì đó nhưng nàng đã nói trước "mà ít nhất gì các ngươi cũng từng là phu quân của ta nên phụ mẫu các ngươi cũng từng là phụ mẫu của ta nha. Chắc giờ bọn họ cũng đã già yếu cần người chăm soc nhỉ. Nên các ngươi không lo cho họ muốn ở lại phủ cũng được, ta sẽ chấp nhận hết."

Nghe lời này của nàng bọn họ đắn đo, bọn họ quên rằng mình còn phụ mẫu. nếu bọn hắn tạo phản thành công không nói gì, nhưng nếu thất bại sẽ ảnh hưởng đến dòng tộc mình. Nên bọn hắn liền thất lễ với huỳnh đệ của mình, dập đầu với công chúa "Chúng vi thuần tuân mệnh, đa tạ công chúa đã chiếu cố"

Trúc Vân lang quân đứng một bên nhìn hai người huynh đệ cùng lập ý mưu phản cùng mình nay sắp rời đi bỏ lại mưu kế sau lưng nhưng cũng không thể nói gì.

Sau hai người họ, thêm một danh sách đề bạt rời đi thì trong phủ hiện tại còn có 10 vị nam sủng và năm vị lang quân. Các vị nam sủng ở lại vì họ không có người nhà và người thân nên được nàng lưu lại. Còn 5 vị lang quân còn nhiều ủy khuất nên nàng cũng đành lưu họ lại một khoảng thời gian.