Chương 1-1: Đồ Mộng

Mặt trời mùa đông lười nhác chiếu lên mặt đất, thời tiết ấm áp bất thường khiến nhiều người thích thú với khung cảnh tuyết rơi trên những con đường vắng vẻ. Đồ Mộng đi trên tuyết với một túi đồ trang trí lặt vặt trong tay, để lại hàng loạt dấu chân sâu có nông có.

Mỗi khi bước một bước, tuyết sạch sẽ bị dẫm lên một tiếng “bẹp”, rất nhiều vết tuyết văng lên ống quần, làm ướt một mảng nhỏ quần vải lanh sẫm màu.

Đã lâu Đồ Mộng không vui như vậy ...

Cảm thấy mình như được sống lại!

Anh 23 tuổi chuẩn bị tốt nghiệp đại học, một tháng trước quen biết một sinh viên năm nhất tên Lương Hạo. Lương Hạo giống như minh tinh trời sinh, cao ráo đẹp trai, học thức uyên thâm, là chủ tướng của đội bóng rổ, một người đi đến đâu làm người lóa mắt đến đó lại đưa cho anh một mảnh giấy trong thư viện, có nội dung: Tiền bối, em muốn làm quen với anh.

Lúc đó, trước mặt Đồ Mộng có một chồng sách, chắn gần hết khuôn mặt của anh, mà sau này Lương Hạo lại nói: “ Tiền bối lúc đó nhìn em với vẻ mặt đờ đẫn, thật sự... rất đáng yêu!”

Trong vòng một tháng, sự theo đuổi nhiệt tình của Lương Hạo khiến nhiều người xung quanh đều biết chuyện, có người coi đây là trò đùa, trong khi lại có người khing miệt coi thường. Nhưng Lương Hạo lại không quan tâm đến cái nhìn

của người khác, ngày nào cũng đúng giờ đưa tin cho Đồ Mộng ở dưới lầu, sau đó cười nói với Đồ Mộng mấy chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Đồ Mộng chịu không nổi, gần một tháng trời không nỡ bỏ qua đại nam nhân đột nhiên lọt vào tầm mắt của mình, nhưng anh không dám đồng ý, anh... rất sợ!

Hôm qua là ngày anh và Lương Hạo quen nhau tròn một tháng, bầu không khí tối hôm qua rất tốt, khi Lương Hạo đưa anh về nhà, hôn nhẹ lên môi Đồ Mộng, chỉ là một cái chạm nhẹ, không có bất kỳ cảm xúc tìиɧ ɖu͙© nào, lại làm Đồ Mộng và Lương Hạo nhìn nhau rất lâu.

Sau khi hôn xong, Lương Hạo ngượng ngùng gãi đầu, một lúc sau mới nói với Đồ Mộng: “Tiền bối, anh đồng ở bên em chứ?”

“Tôi…” Lòng bàn tay Đồ Mộng đổ mồ hôi, tim đập rộn ràng, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Lương Hạo, anh khẽ căn môi, nhẹ nhàng gật đầu ...

Ngay sau đó, Lương Hạo kích động ôm Đồ Mộng vào lòng, Đồ Mộng vội vàng đẩy ra, sắc mặt đỏ bừng hơn phân nửa.

“Ngày mai… tiền bối tới nhà em được không?!”

Đồ Mộng sửng sốt, không biết có nên đồng ý hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Đồ Mộng, Lương Hạo lập tức nhận ra là mình không nói rõ: "Không! Không phải! Em ... Em muốn nhờ tiền bối đến nhà giúp trang trí cây thông Noel! " Nghe xong lời giải thích, Đồ Mộng biết mình hiểu lầm, mặt anh như sắp bốc cháy, anh cúi đầu đồng ý.

Đầu tóc của hai người rối bù do bên ngoài gió thổi lạnh âm mấy độ. Đồ Mộng bảo Lương Hạo về sớm, anh cũng muốn lên lầu, Lương Hạo cười híp mắt, nói về đến nhà sẽ gọi điện thoại cho anh.

Buổi tối sau khi bình tĩnh lại, Đồ Mộng hỏi Lương Hạo vài câu qua điện thoại ...

"Lương Hạo ... Em không sợ anh sao?" Trong giọng nói của Đồ Mộng có một sự chán ghét tột độ, và một sự bi thương khó hiểu.

Lương Hạo nghiêm túc trả lời: “Tại sao em phải sợ?”

Đồ Mộng im lặng một lúc, sau đó nói: “Tất cả những người thân cận với anh đều…”

“Đó không liên quan đến em!” Lương Hạo ngắt lời Đồ Mộng, "Tiền bối, xin hãy tin tưởng em, càng phải tin tưởng chính mình! Tiền bối, em sẽ bảo vệ anh thật tốt!"

Đồ Mộng không khỏi cảm thấy ấm áp. Tuy rằng anh cũng là một đại nam nhẫn, nhưng thường xuyên chịu áp lực khiến tâm hồn anh rất yếu ớt. Trên mặt nở nụ cười, lại nhẫn nhạt chào tạm biệt Lương Hạo rồi cúp điện thoại.