Chương 1

Chương 1

“Anh Kiều lần này phải đuổi tên kia đi, nếu không thì cái đoàn này của chúng ta sẽ xong đời mất.”

Người được gọi là anh Kiều xoa mày.

“Chờ cậu ta tỉnh lại rồi nói.”

Sở Du nghe tiếng người nói chuyện bên tai, hình như đang cãi nhau, cậu cố gắng mở mắt, đập vào mắt là căn phòng trắng, có hai người đàn ông đang đứng, hình như vừa nãy hai người này mới cãi nhau.

Lưu Chiêu Nam vừa thấy Sở Du tỉnh lại lập tức quát lớn.

“Cuối cùng cũng chịu tỉnh lại? Tôi còn tưởng rằng cậu muốn nằm trên giường chờ sóng gió qua đi.”

“Tỉnh rồi hả? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Kiều Dĩ Hằng bình tĩnh hỏi cậu.

Sở Du chậm rãi ngồi dậy nhìn căn phòng này, đây rõ ràng là phòng bệnh, kí úc đột nhiên tiến vào đầu khiến cậu nhắm ôm trán. Chờ đến khi cơn đau kia qua đi, Sở Du mới biết thế mà mình lại xuyên đến một quyển tiểu thuyết máu chó tên là thần tượng vạn nhân mê và những người đàn ông của hắn. Trong quyển tiểu thuyết np này, thụ chính có nhân thiết là vạn người mê, bất kỳ người đàn ông nào gặp thụ chính đều sẽ bị hấp dẫn, thụ chính thân kiều thể nguyễn, khiến người muốn ngừng mà không được, cuối cùng mấy tên đàn ông kia đều thua trong tay thụ chính tiến đến kết cục happy ending.

Bây giờ Sở Du xuyên qua thành pháo hôi nam phụ trong tiểu thuyết, vì ngáng chân thụ chính chính, muốn người kia bị tai nạn xe cộ hủy dung, không nghĩ đến cuối cùng phanh xe lại không nhạy, xảy ra tai nạn cộ, tin tức Sở Du gϊếŧ người lập tức bị tinh ra, nếu tin tức này được chứng thực, vậy cuộc sống idol của cậu cũng có thể ngừng hẳn.

Sở Du thật sự không muốn bước vào trong vũng nước đυ.c này, chém gϊếŧ ở thế giới thật đã khiến cậu kiệt sức, chết nhưng được sống lại, đương nhiên cậu phải sống thật tốt, ít nhất không đi đến kết cục bi thảm như trong tiểu thuyết.

Sở Du nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi không sao, cảm ơn.”

Trong trí nhớ của cậu, Kiều Dĩ Hằng vẫn luôn là người theo sau chùi đít, Sở Du vẫn có chút cảm kích người này.

Một tiếng cảm ơn khiến Lưu Chiêu Nam và Kiều Dĩ Hằng kinh sợ, bởi vì Sở Du không bao giờ cảm ơn người khác như vậy.

Kiều Dĩ Hằng nhíu mày nói:

“Sở Du, cậu nhớ rõ chúng tôi không?”

Không phải hỏng đầu rồi chứ.

Sở Du chớp mắt nhẹ nhàng gật đầu.

“Nhớ chứ.”

Lưu Chiêu Nam tạm dừng một chút rồi cười lạnh nói:

“Biết mình gây chuyện, bây giờ lại giả vờ đáng thương, mẹ nó ai thèm thương hại cậu, anh Kiều nhanh thu dọn đồ về công ty, em không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, quá ghê tởm.”