Chương 19: Tôi Ăn Cơm Tối Ở Đây.

Mặc dù Lăng gia là gia tộc cổ xưa, nhưng vì có nhiều người, một ngày ba bữa đều ăn riêng, nhà bếp sẽ làm xong đồ ăn trong thời gian quy định, lại do đầy tớ trong mỗi sân đến lấy hộp cơm đã được đậy kín, ngày thường trong lúc ăn cơm, chỉ có Văn Phong Uyển của lão phu nhân là sôi nổi nhất, dù sáng hay tối luôn có người ở đó.

Tục ngữ nói người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói đến phát sợ, hai nha hoàn của Mộc Vãn, một người ở trong nhà lao, một người đang đi ra ngoài, tạm thời bên cạnh cô không có ai để dùng, đành phải tự đến nhà bếp lấy cơm.

Trong phòng bếp có rất nhiều món ăn, Mộc Vãn chọn hai món mình thích đặt vào trong hộp cơm, trên đường gặp mấy nha hoàn ở mấy sân khác, tuy bọn họ quy củ cúi thấp người hành lễ, nhưng vừa xoay người đi đã bắt đầu rỉ tai thì thầm, Mộc Vãn cũng đoán được bọn họ đang nói gì, có lẽ đang chê cười cô không sống tốt, lão phu nhân cũng không chịu đưa nha hoàn sang cho cô.

Lúc trước ở trong bệnh viện, cũng có một số y tá thích nói linh tinh, nói cô còn trẻ đã được lên làm chủ nhiệm là do có gian díu với Viện trưởng, đúng là nơi có nhiều phụ nữ cũng có nhiều chuyện, nếu ai nghiêm túc người đó sẽ thua.

Mộc Vãn vừa mang đồ ăn về đến cửa, đột nhìn thấy một người đứng dưới gốc cây hoa quế bên ngoài cửa lớn sơn màu đỏ.

Người kia có dáng người cao to, mặc trường sam màu đen, khiến cả người toát ra vẻ ngọc thụ lâm phong.

Lúc này, anh đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm cây hoa quế này, góc độ nâng cằm lên hoàn mỹ lại lưu loát như được điêu khắc từ một người thợ lành nghề, có mấy cánh hoa rơi xuống trường sam của anh, như một nét bút tô điểm lên trên quyển mực màu đen.

Mộc Vãn không nhịn được than thở, bảo sao chủ nhân của cơ thể này lại điên cuồng si mê anh, Lăng Thận Hành thật sự có vẻ ưu nhã như Phan An, dáng vẻ oai hùng cao ngạo nghiêm nghị.

Anh đứng ở cửa ra vào, Mộc Vãn cũng không thể làm như không thấy, đành phải kiên trì khẽ gọi một tiếng: “Thiếu soái.”

Lăng Thận Hành cũng chỉ vô tình đi ngang qua nơi này, căn bản không để ý đến trên vách đá cạnh cửa có viết mấy chữ Quế Hoa Uyển.



Trong ngoài Lăng phủ trồng đầy cây hoa quế, có điều hai gốc cây ở nơi này lại tươi tốt nhất, anh thường thấy tình cảnh buồn đau thảm thiết trên chiến trường, sẽ vô thức bị những thứ thanh tịnh tự nhiên này hấp dẫn, vì vậy Mộc Vãn vừa mở miệng, anh lại hơi ngạc nhiên nhìn sang.

Mộc Vãn không có hứng thú nghĩ xem vì sao Lăng Thận Hành đứng ngẩn ngơ ở đây, trong lòng chỉ nhớ thương món cá lát trong hộp cơm, nói câu “Nếu Thiếu soái không có việc gì, tôi phải về ăn cơm” liền cầm theo hộp cơm mở cửa ra.

Lăng Thận Hành hơi nhíu mày, lúc trước cô nhìn thấy anh chưa từng có phản ứng như thế, chắc chắn sẽ dính lấy như một con ruồi vậy, đuổi cũng không đuổi được, đối với Quế Hoa Uyển này, anh nên trốn tránh, khinh bỉ.

Ngày thường Lăng Thận Hành nhìn thấy cô sẽ xoay người rời đi, nhưng đôi chân của anh lại không xê dịch chút nào, Mộc Vãn mặc một bộ sườn xám trang nhã, kín đáo lại không che giấu được vẻ tao nhã, lại hấp dẫn ánh mắt của anh.

Mộc Vãn nghĩ thầm cuối cùng cũng được ăn cơm tối rồi, bụng của cô đã sớm kêu gào cả nửa ngày, vừa định tiện tay đóng cửa, đột nhiên một bàn tay với đốt ngón tay thon dài đè vào cánh cửa, ngay sau đó lại nghe thấy giọng nói từ tính trong trẻo của anh: “Tối nay ăn gì?”

Mộc Vãn gần như trả lời theo bản năng: “Măng với thịt còn có cá nữa.”

Lúc đang nói chuyện, đôi chân dài của anh đã bước vào, nói rất tự nhiên: “Tôi ăn cơm tối ở đây.”

Chồng muốn đến phòng vợ ăn cơm, lời này cũng không có chút sai sót nào.

Cho đến khi ngồi vào bàn cơm, Mộc Vãn còn véo đùi mình, không phải Lăng Thận Hành này tránh cô như tránh ruồi muỗi à, đây là chứng rối loạn thần kinh à, lại muốn ăn cơm tối với cô?

Hỏng rồi, hỏng rồi, chẳng lẽ anh đến tìm cô để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng? Tuy trong trí nhớ của cô, cơ thể này chưa từng tiếp xúc thân mật với anh, còn chưa nắm bàn tay nhỏ một lần nào, nhưng đàn ông đều có ham muốn ở phương diện kia, chẳng lẽ anh không được thỏa mãn ở chỗ Mộc Cẩm Nhu, vì vậy lùi một bước để cầu việc khác hả?