Chương 23: Đánh Không Đủ Vang

Tuy Đậu Khấu là cô nàng chưa xuất giá, có thể nói ra lời này mà mặt không đỏ tim không đập: "Dĩ nhiên là thuốc làm cho đàn ông vui vẻ với cô ta, Thiếu tướng uống thuốc, hơn nữa Thiếu phu nhân có một ít thuật dụ dỗ, cho nên mới ngủ lại một đêm ở chỗ cô ta."

Nha đầu kia vừa nghe, nhất thời kêu lên một tiếng: "Thì ra là như vậy."

Đậu Khấu tiếp tục quạt gió thổi lửa: "Thái độ Thiếu tướng đối với Thiếu phu nhân như thế nào, mọi người chúng ta đều biết, Thiếu phu nhân gả vào hơn một năm, nhưng Thiếu tướng chưa từng nhìn cô ta, sao đột nhiên lần này lại đến Quế Hoa Uyển của cô ta? Thiếu phu nhân luôn luôn quỷ kế đa đoan, nói không chừng chuyện rơi xuống giếng cũng là khổ nhục kế tự biên tự diễn, vì chính là muốn được Thiếu tướng thương xót."

Đậu Khấu nói sinh động như thật, thình lình sau lưng vang lên một giọng lười biếng: "Một con vịt trên cạn nhảy xuống giếng trình diễn khổ nhục kế? Thật hay hơn Bình thư(*) ta từng nghe nhiều."

(*)Bình thư: một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc, khi kể một câu chuyện dài dùng quạt, khăn làm đạo cụ.

Hai người thất kinh, vừa quay đầu lại thấy Mộc Vãn thản nhiên đi tới, chỉ cách các cô mấy bước, Đậu Khấu nghĩ e là những lời mình mới vừa nói đã bị cô nghe toàn bộ một chữ cũng không lọt, lúc này bị dọa cho sợ đến mồ hôi lạnh toát ra.

Thái độ những người làm bọn họ đối với Mộc Vãn cũng giống nhau, vừa hận vừa sợ.

"Thiếu phu nhân." Nha hoàn kia vội vàng làm lễ, sắc mặt cũng lúc đỏ lúc trắng.

Đậu Khấu phản ứng kịp, vội vàng làm lễ theo, rất cung kính kêu một tiếng "Thiếu phu nhân" .

Mộc Vãn đi tới trước mặt hai người, khóe miệng cười lạnh: "Tôi đây không được cưng chìu sợ rằng không kham nổi tiếng ‘Thiếu phu nhân" này."

Đậu Khấu vội vàng quỳ xuống: "Đậu Khấu không dám."

Mộc Vãn nhìn thiếu nữ mặc áo sam vải bông quỳ gối trước mặt, vẻ ngoài cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, cô ở cái tuổi này còn là một con nhóc, đừng nói tính toán người khác, ngay cả cái từ "tính toán" này cũng học được từ trong sách.



Không trách được mấy ngày nay đi trong phủ, mơ hồ cảm thấy có người chỉ chỉ chõ chõ ở sau lưng, thì ra là chuyện cô "bỏ thuốc dụ dỗ" Thiếu tướng đã truyền điên khùng ra.

Mộc Vãn cảm thấy đặc biệt buồn cười, đừng nói cô không dụ dỗ người đàn ông kia, cho dù có, cũng là chuyện nhỏ giữa vợ và chồng, làm chút kí©h thí©ɧ, thì liên quan gì đến bọn họ.

Sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, hai người thấy thế lại càng run rẩy, bất kể Thiếu phu nhân này có được cưng chiều không, thì cô vẫn là chính thất, là đích nữ Mộc gia, là vạn vạn không chọc được.

"Không dám?" Mộc Vãn cúi liếc nhìn cô ta, chợt tò mò hỏi: "Cô nói tôi bỏ thuốc Thiếu tướng, bản thân tôi muốn nghe xem, rốt cuộc là thuốc gì lợi hại như vậy?"

"Thiếu phu nhân bớt giận, là Đậu Khấu nói bậy bạ, Đậu Khấu miệng tiện." Đậu Khấu nói xong lại vả mình hai cái: "Đậu Khấu tự phạt, Đậu Khấu đáng chết."

Hai cái tát của Đậu Khấu chẳng dùng bao nhiêu sức, đầu lại nghiêng qua bên, động tác phối hợp kỹ thuật diễn, giống như vả hai cái thật mạnh.

Chẳng qua là kỹ thuật diễn dỏm này không lừa được ánh mắt Mộc Vãn, cô vốn là không thích gây chuyện thị phi, gặp chuyện cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng ở phủ Đốc Quân này, càng nhịn càng bị động, cuối cùng chỉ sẽ bị người cưỡi lên đầu.

Nếu mọi người đều biết tính tình cô xảo trá, là người đanh đá, sao cô không thoải mái mà sử dụng kỹ năng ẩn giấu này.

"Đánh không đủ vang." Mộc Vãn vòng cánh tay, như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhìn về phía nha hoàn đã sớm bị dọa sợ đến phát run: "Cô tới đánh, đánh đủ hai mươi cái, mỗi một cái đều phải vang rõ, nếu có một cái không vang. . . ."

Mộc Vãn không nói thêm gì nữa, mà là cầm một cái tay của cô ta lên cẩn thận suy nghĩ: "Tay đẹp như vậy, không còn lại đáng tiếc."

Mặc dù cô từng nhận người gãy tay gãy chân ở trên bàn mổ, nhưng thật nếu để cho cô băm tay chân người khác, cô cũng không dám, lời này chỉ ỷ vào thân phận hù dọa người thôi.

Nhưng nha đầu kia không khỏi bị hù dọa, lúc này nâng bàn tay lên biểu hiện lòng trung thành, hung hăng vung một cái tát với Đậu Khấu: "Thiếu phu nhân, tôi đánh, tôi đánh."