Chương 30: Người Trừ Tà

Đương nhiên Mộc Vãn hiểu Lý Hòa Bắc đang lo lắng cái gì, ở thời đại này, Tây y mới vừa truyền vào, đối với người đón nhận mấy ngàn năm văn hóa Trung y hun đúc mà nói, giống như dạ dày quen ăn cơm không thể tiếp nhận hamburger, hoàn toàn không thể.

Lão phu nhân cho Tây y là tà đạo, chỉ biết nói lời mê hoặc người khác hoặc lấy nhiều tiền, không thể chữa bệnh, chỉ có thể hại người, cho nên Lăng Thận Hành muốn mời một Tây y tới đây, tất nhiên sẽ bi Lão phu nhân phản đối.

Mộc Vãn nghĩ đến chỗ này, không khỏi tinh tế đánh giá người đàn ông cao lớn anh tuấn rồi lại lãnh khốc trước mắt, so với phụ nữ cả ngày ở sâu trong đại viện, tư tưởng của anh tiến bộ rất nhiều, đây cũng là lý do tại sao tuổi còn trẻ mà anh có thể thống lĩnh tam quân, tư tưởng tiến bộ vĩnh viễn là một thanh kiếm sắc bén.

"Nhìn cái gì?" Đột nhiên giọng nam trầm lạnh vang lên trên đỉnh đầu.

Mộc Vãn thình lình sợ hết hồn, gãi lỗ tai, ngượng ngùng, nhìn lén bị bắt, thật lúng túng.

Thật may là có một đại phu lăn một vòng từ bên trong ị chạy ra, mơ hồ còn có thể nghe giọng vô cùng giận dữ của Lão phu nhân: "Một đám vô dụng, không sợ Đốc Quân bắn chết các người."

Mộc Vãn liếc nhìn vào trong khe cửa, chỉ thấy Mộc Cẩm Nhu bận rộn đầu đầy mồ hôi.

Lúc này Mộc Cẩm Nhu thật luống cuống, bởi vì mấy đại phu đều là nam, suy tính từ kiêng kị, cô ta chỉ có thể làm người trung gian truyền lời, máu của bà Tư vẫn chảy, mặc dù còn chưa tới mức xuất huyết mạnh, nhưng tiếp tục chảy như vậy cũng không phải là cách.

"Cẩm Nhu à, con phải nhanh nghĩ cách." Lão phu nhân là thật nóng nảy, thấy mấy đại phu kia cũng vô dụng, chỉ có thể gửi hi vọng lên người cháu dâu này: "Bình thường con nghiên cứu phương thuốc hữu hiệu như vậy, nhất định phải nghĩ cách cứu cháu trai ta."

Mộc Cẩm Nhu đối mặt với gương mặt chờ đợi của Lão phu nhân, sao có thể nói mình cũng luống cuống, chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày, hiện học hiện mại, hết lần này tới lần khác càng hoảng càng loạn.

"Không xong, dì Tư đã ngất." Đột nhiên Mộc Cẩm Nhu hét chói tai một tiếng, vội vàng đi dò hơi thở, bà Tư thở yếu ớt, đã choáng rồi.

"Ôi chao, vậy phải làm thế nào." Lão phu nhân bị dọa sợ đến mất bình tĩnh, thiếu chút nữa xụi lơ xuống đất.

Lúc này, vừa vặn bà Ba thấy thế đi tới nói: "Mẹ, trước kia ở trong vương phủ chúng con, lúc những Trắc phi kia mang thai cũng thường ra máu, đại phu chữa không tốt, phụ vương con mới mời Tát Mãn tới trừ tà, Tát Mãn này rất linh, nhảy nhót ở trước giường, niệm niệm, bệnh nhân lập tức khỏi."



Lão phu nhân vốn mê tín, nghe lời của bà Ba ánh mắt cũng sáng lên, lúc này, chỉ cần có một hi vọng cứu trị, bà cụ đều nguyện thử.

"Con có biết Tát Mãn?"

Bà Ba vội vàng nói: "Cũng có chút quen biết, trước kia từng nhảy nhót ở trong vương phủ, vô cùng linh nghiệm."

"Vậy còn không nhanh đi mời."

"Mẹ đừng nóng vội, con sẽ cho người đi mời."

~

Mộc Vãn nghe tiếng ầm ầm bên trong, rất muốn vọt vào cứu người, nhưng cô còn chưa đến gần bà Tư cũng đã bị người của Lão phu nhân ‘mời’ ra ngoài, mạng người há có thể là trò đùa, ai sẽ tin tưởng cô là sinh viên tài cao y học thế kỷ hai mươi mốt.

Không lâu, bác sĩ Dương không tới, ngược lại có một người thân treo thần linh, cầm trống da trong tay được mấy nha đầu vây quanh mà đến.

Lăng Thận Hành nhìn thấy người đến, không vui hỏi: "Làm cái gì vậy?"

Trúc Nhi vội vàng trả lời: "Đây là thần tiên lão phu nhân mời tới cho trừ tà chữa bệnh cho bà Tư."

"Thần tiên?" Lăng Thận Hành nhìn Tát Mãn ăn mặc màu sắc rực rỡ, kỳ lạ, khóe miệng nhẹ nhàng khẽ động, lộ ra vẻ khinh thường, nhưng, anh không ngăn cản.

Lão phu nhân cũng tạm thời không chuẩn bị trước, cứ để cho bà cụ lăn lộn đi, một lát bác sĩ Dương, tự sẽ có cách.