Chương 1: Sống lại ở trong núi

Tần Hiểu Đồng mở mắt, cô vẫn đang ở trong gian phòng cũ nát lâu năm không tu sửa này. Tâm tình nặng nề ngồi dậy, hai tay bụm mặt hít vào một hơi thật sâu.

Vẫn không có gì thay đổi.

Năm ngày trước, Tần Hiểu Đồng định trốn khỏi nơi này, cuối cùng lại vì mệt, đói và lạc đường mà ngất đi.

Mười ngày trước, Tần Hiểu Đồng tỉnh lại phát hiện mình từ cô gái hai mươi lăm tuổi sống ở thành thị biến thành tiểu cô nương mười lăm tuổi sống trong núi. Mà nơi này ở sâu trong núi rừng, cô gái này cũng giống như đa số những người ở đây, đều không được đi học.

Mười một ngày trước, Tần Hiểu Đồng phát hiện bạn trai của cô -Lý Thành cùng với "bà xã" trong game của anh ta lén lút qua lại. Cô muốn chi tay, Lý Thành không chịu, dây dưa một hồi cuối cùng hắn vô tình đẩy cô xuống cầu thang. Có lẽ cô đã chết, cho nên mới tỉnh lại thành một người khác ở nơi này.

"Con nha đầu chết tiệt kia, giờ là lúc nào rồi còn ngủ! Tao nuôi mày đến lớn như vậy, mày lại ở đây ngủ nướng? Dậy nhanh, mau đi cho gà ăn!"

Tần Hiểu Đồng còn đang đắm chìm trong ký ức thì một người phụ nữ trung niên mặc một bộ quần áo mộc mạc đột nhiên đẩy cửa phòng đi vào, không kiên nhẫn mà lớn tiếng hét lên.

"Con đi liền đây!" Tần Hiểu Đồng lập tức cúi đầu đáp lại một câu, tay chân lanh lẹ mà bắt đầu mặc quần áo.

"Nhanh lên" thấy thế người phụ nữ trung niên cũng không mắng nữa, đạp cửa rời đi.

Người phụ nữ trung niên này tên là Lý Xuân Hoa, là mẹ của thân thể này. Lý Xuân Hoa và Tần Thổ Căn cũng chính là cha của thân thể Tần Hiểu Đồng này có tổng cộng năm người con, bốn nam một nữ. Tần Hiểu Đồng là con thứ ba. Lý Xuân Hoa vẫn luôn lấy việc sinh bốn đứa con trai làm tự hào, ở trong thôn rất được hâm mộ. Dù sao trong thôn này công việc chủ yếu là làm nông, vậy nên thanh niên trai tráng là cần thiết nhất. Có lẽ vì cảm thấy sự ra đời của "Tần Hiểu Đồng" chính là phá hoại kế hoạch sinh năm người con trai hoàn mỹ của bà ta, nên Lý Xuân Hoa đối với cô gái này không tốt, thường xuyên quát mắng.

Tần Hiểu Đồng biết không thể để Lý Xuân Hoa thấy mình lười biếng, nhanh chóng chỉnh lại bộ quần áo cũ nát trên người, xuống giường khoác thêm chiếc áo khoác liền đi ra cửa. Cô đến phòng bếp lấy một cái chậu đã bị vỡ múc một chút trấu (1), đến chuồng gà, thất thần mà đem trấu sải vào chuồng gà.

Nhà của Tần Thổ Căn so với những nhà khác trong thôn tương đối xa, xung quanh sân chỉ dùng những hòn đá cao nửa người để vây quanh làm hàng rào, cửa sân cũng chỉ làm bằng những thanh tre cao nửa người, cái gì cũng không che chắn được. Đương nhiên thôn này mọi người đều hiểu tận gốc rễ của nhau, cũng không xảy ra việc trộm cắp.

Tiến vào sân sau bên tay trái chính là cái chuồng gà đơn sơ, hơn mười con gà đều nhốt ở nơi này. Bên tay phải là giếng nước, một nửa miệng giếng dùng một phiến đá lớn che lại, trên đó đặt một cái thùng có gắn dây thừng dùng để múc nước.

Đi vào trong nữa sẽ thấy hai bên là hai gian phòng, bên trái chính là phòng bếp, bên phải xem như là nhà kho. Cuối cùng là năm gian phòng ở liền nhau. Ở giữa là nhà chính, trong phòng có bàn thờ tổ tiên, có bàn ăn ghế dựa cùng các loại đồ vật khác. Gian phòng thứ nhất bên trái là phòng của con trai lớn Tần Đại Cường và con thứ hai Tần Nhị Cường, gian phòng thứ hai là của vợ chồng Tần Thổ Căn và Lý Xuân Hoa. Bởi vì con trai út Tần Tứ Cường náo loạn muốn một mình ở một phòng mà Lý Xuân Hoa lại vô cùng cưng chiều đứa con này cho nên liền để đưa con trai thứ ba Tần Tam Cường và Tần Hiểu Đồng ở cùng một phòng. Ở trong mắt Lý Xuân Hoa, Tần Tam Cường mười hai thuổi và Tần Hiểu Đồng mười lăm tuổi đều là những đứa trẻ, ở cùng một phòng căn bản không có vấn đề gì. Tên gọi của bốn đứa con trai Tần gia dường như chỉ đặt cho có lệ, tên tương ứng với số thứ tự. Nhưng... thế mà tên của cô lại còn không bằng mấy người kia. Cô vẫn luôn bị gọi là Tam Nha (2).

Thôn này tên là Thiên Nhiên, nằm ở phía đông một ngọn núi, muốn đi ra trấn ngoài còn phải đi cả ngày đường núi mới có thể đến. Nếu không quen biết đường, rất có thể bị lạc đường và trở thành bữa ăn ngon của dã thú.

Lúc Tần Hiểu Đồng vừa sống lại, tình huống chỗ này như thế nào còn chưa hiểu hết. Sau khi cô tỉnh lại không lâu, nhất thời không thích ứng kịp với cuộc sống này, nó bất đồng hoàn toàn với thói quen hai mươi lăm năm nay của cô. Vậy là cô nhất thời xúc động muốn trốn đi, không suy xét đến hậu quả liền chuẩn bị thoát khỏi ngọn núi lớn này. Kết quả đương nhiên là thất bại. Cũng may địa điểm cô ngất đi lúc ấy cách nhà mẹ đẻ của Lý Xuân Hoa không xa. Cô được em trai Lý Xuân Hoa cũng chính là "Cậu" của thân thể này cứu trở về. Lúc ấy Lý Xuân Hoa còn quở trách cô tại sao lại té xỉu ở chỗ xa như vậy. Nhà mẹ đẻ Lý Xuân Hoa là một thôn khác ở bên cạnh thôn Thiên Nhiên, nhưng cái "bên cạnh" này cũng phải đi nửa ngày đường núi. Tần Hiểu Đồng chỉ nói bản thân không cẩn thận đi xa, sau đó lại không tìm ra được đường về. Cũng may Lý Xuân Hoa cũng không quá để ý, mắng một trận liền bỏ qua, cũng không đối với cô có lòng nghi ngờ gì.

Có điều, nhờ có lần đó giáo huấn, Tần Hiểu Đồng không còn tùy tiện trốn đi. Cô biết cho dù bản thân chiếm cứ thấn thể của cô gái ở trong núi này, nhưng cô cũng không thể sống trong núi sâu này cả đời, cô sớm hay muộn cũng phải về thế giới mà cô đã quen thuộc kia, hơn nữa phải càng nhanh càng tốt.

Cho gà ăn xong, Tần Hiểu Đồng lại bị đuổi đi lên núi hái củi, cô đương nhiên là không có quyền phản kháng, mang giỏ trẻ trên lưng liền đi ra cửa. Nếu là Lý Xuân Hoa tự mình lên núi hái củi thì bà ta chỉ cần một cái dây thừng là có thể mang một bó củi lớn trở về, nhưng Tần Hiểu Đồng thân thể yếu, chỉ có thể tìm được một ít củi trở về, cho nên liền mang giỏ tre đi. Ở lại trên núi thật lâu, "người mới vào nghề" Tần Hiểu Đồng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về nhà. Cô mới vừa đặt giỏ tre xuống, Lý Xuân Hoa liền ném một ít rau bảo cô đi rửa. Tần HIểu Đồng không có thời gian nghỉ ngơi, đành phải xoa xoa cái chân đau nhức, đến bên cạnh giếng múc nước rửa rau.

Bởi vì Lý Xuân Hoa sợ Tần Hiểu Đồng nấu ra thứ không thể ăn, cho nên một ngày ba bữa đều chính bà làm còn Tần Hiểu Đồng chỉ trợ giúp rửa rau nhóm lửa linh tinh. Trong thôn vẫn dùng bếp củi, cần phải tự nhóm lửa, cũng may hiện tại cũng không phải thời cổ đại, vẫn có bật lửa để dùng. Mới đầu Tần Hiểu Đồng cũng không biết nhóm lửa, lá thông dùng để châm lửa cô đốt đã tắt mà củi vẫn không cháy thế là lại bị Lý Xuân Hoa mắng "Nhóm lửa cũng không xong, đúng là phế vật". Tần Hiểu Đồng yên lặng mà không có phản bác, cô chưa làm việc này trước đây, cô đã quen với việc sử dụng bếp gas nên không hiểu lắm, nhưng mà làm vài lần cô cuối cùng cũng biết nên nhóm lửa như thế nào: Đầu tiên đặt những cảnh củi nhỏ dễ cháy vào trước sau đó châm lửa bằng lá thông khô cuối cùng mới dựng những cành củi to vào nhưng phải xếp xen kẽ sao cho có chỗ trống để oxy có thể lưu thông ở bên dưới như vậy mới giữ cho lửa cháy mạnh mà không tắt.

Bữa trưa đã gần xong, Lý Xuân Hoa sai Tần HIểu Đồng đi gọi mọi người về ăn cơm. Tần Hiểu Đồng đáp một tiếng liền chạy ra cửa. Cô rất rõ ràng, nếu còn chậm chạp, cô sẽ lại bị Lý Xuân Hoa mắng một lần nữa.

Nhà Tần Thổ Căn ở phía tây của thôn, nhưng ruộng đất lại ở phía đông, vì vậy Tần Hiểu Đồng phải đi qua gần như cả thôn mới đến nơi. Cha, hai anh trai và em trai đều đi làm ruộng. Còn em trai nhỏ nhất kia tất nhiên là đang chơi.

Nghĩ đến cậu em trai nghịch ngợm này, Tần Hiểu Đồng thở dài.

Cô nghĩ đến em trai của chính mình, em cô cũng chính là lý do quan trọng nhất khiến cô quyết tâm rời khỏi đây. Em cô, Tần Gia Khải, mới mười hai tuổi là người thân duy nhất của cô. Khi cô tốt nghiệp đại học, cha mẹ cô đều qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, để lại cô và em trai sống nương tựa vào nhau. Sau cái chết "vô tình" của cô, em trai chắc sẽ được chú của cô là Lưu Quốc Lương nuôi dưỡng. Chú ấy là một người tốt nhưng thím thì không phải là người tử tế. Vì vậy cô sợ em trai sẽ không được sống tốt nên nhất định cô phải quay lại.

Tuy nhiên, điều này không hề dễ dàng.

Cô không có khả năng phủi mông một cái rồi bỏ đi, cô phải tính toán xem làm thế nào để thoát khỏi đây, làm thế nào để kiếm sống với một thân phận thất học như vậy, và làm thế nào để giải thích mối quan hệ của cô với em trai ... Có quá nhiều vấn đề, cô phải suy tính kỹ việc này .

Lúc cô sắp đi tới cổng thôn, Tần Hiểu Đồng nghe thấy tiếng trống cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái với gương mặt tái nhợt đang bị một nhóm người bắt giữ lại chửi bới.

Đồng tử Tần Hiểu Đông co rút lại, lẳng lặng lui sang một bên.

"Làm ơn, thả tôi ra! Nhà tôi rất giàu có, các người muốn bao nhiêu tiền bố tôi đều sẽ đưa cho các người!" Cô gái vừa khóc vừa dùng khẩu âm phía nam khẩn cầu nói, nhưng mà mọi người lại giống như không nghe thấy, lôi kéo cô ấy về nhà Tần Đại Trụ .

Tần Hiểu Đồng không biết cô gái tên là gì, nhưng cô biết rằng, cũng giống như cô, cô gái đó không thuộc về nơi này có lẽ cô ấy đã bị bắt cóc và bán tới đây.

Khi cô gái đó bị bán tới đây, Tần Hiểu Đồng còn chưa chiếm được thân thể này, nhưng sau khi Tần Hiểu Đồng trở thành Tam Nha, cô đã ba lần nhìn thấy cô ấy cố gắng chạy trốn. Nhưng mỗi lần như vậy, đều thất bại.

Vì nơi làng quê còn rất lạc hậu nên đàn ông trong làng không dễ lấy được vợ, hầu hết các cặp vợ chồng đều lấy nhau theo kiểu nếu gả em gái cho người kia thì lấy em gái của người kia đổi lại, nếu không có em gái, ngươi chỉ có thể tiết kiệm tiền mua vợ. Cô gái này đã bị bắt cóc. Có thể thấy, cô gái có học thức, da dẻ cũng rất trắng, ở nhà nhất định phải được cưng chiều trong lòng bàn tay. Tuy nhiên, ở đây, cô ấy chỉ là công cụ để sinh con trai, không ai coi trọng cô.

Tần Hiểu Đồng từng nghe được Lý Xuân Hoa buôn chuyện với hàng xóm rằng, để mua cô gái này Tần Đại Trụ phải tiết kiệm được 4.000 nhân dân tệ. Tần Đại Trụ năm nay bốn mươi tuổi, là một nông dân cường tráng điển hình, có làn da ngăm đen và tính tình rất lương thiện. Trong gia đình anh ta chỉ có còn mẹ già đã 60 tuổi, nhưng rất giàu nghị lực. Điều kiện của gia đình họ được coi là rất kém trong làng, nhưng cho dù nhà gái có chi ra mười vạn tám vạn tệ, họ cũng sẽ không thả cô đi. Bởi vì những kẻ buôn người đến bán phụ nữ có một luật lệ, nếu đã thả ra thì không bao giờ bán phụ nữ ở làng này nữa. Vì vậy, gia đình của Tần Đại Trụ sẽ không bao giờ mạo hiểm vì tiền mà để cô gái đi, như vậy sẽ gây thù với cả làng. Hơn nữa, đối với Tần Đại Trụ vẫn còn độc thân, vợ so với tiền bạc còn quan trọng hơn gấp bội, sao có thể bằng lòng thả đi.

Tần Hiểu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi về phía đông thôn.

Cảnh tượng này khiến cô rất đau lòng, cô gái trông còn trẻ hơn so với cô trước khi chết, có lẽ cô ấy vừa mới học đại học, cô cũng muốn giúp đỡ cô gái nhưng giờ cô bất lực. Trong thôn không có điện thoại, chỉ có thể ra ngoài thị trấn nhưng rất xa, cô không biết đường. Lần trước muốn trốn đi, cô suýt chút nữa đã mất mạng, vì vậy cô không thể giúp cô ấy. Ở đây cũng có người đưa thư đến chuyển thư và lấy thư, nhưng anh ta chắc chắn biết rõ tình hình ở đây nên sẽ không bao giờ giúp cô chuyển tin. Còn Tam Nha đã ở trong làng mười lăm năm chưa từng rời khỏi làng, không hề quen biết một người ngoài, càng không phải là nhân vật lớn gì, nếu gửi thư, người đưa thư nhất định sẽ nghi ngờ cô, đến lúc đó chẳng những không giúp được cô ấy mà ngược lại cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Tần Hiểu Đồng chỉ mong cô gái có thể tiếp tục kiên trì. Cô chắc chắn sẽ rời khỏi làng, và trước khi đi cô sẽ hỏi thông tin gia đình cô ấy hy vọng có thể chuyển tin ra ngoài.

Nhưng hiện tại, cô là Tam Nha, một Tam Nha đã quen với việc buôn bán phụ nữ, và bây giờ cô phải đi gọi người nhà về ăn cơm.

(1) trấu: vỏ hạt thóc

(2) Nha (丫): nha hoàn