Chương 23: Tiểu bạch kiểm, mau giao người!

“Anh, anh dừng lại…” Đường Tâm Lạc bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, chạy tới tóm lấy cánh tay của anh:

“Anh đừng manh động, tiền hay cái gì cũng được tôi sẽ đáp ứng, anh đừng mở cửa ra!”

Đường Tâm Lạc hoàn toàn hiểu lầm thân phận của Lục Dục Thần, chỉ cho rằng anh chỉ là trai bao. Thấy anh vẫn không quan tâm đi đến cửa, cô quyết tâm nhắm mắt duỗi hai tay ra ôm anh.

“Không được… không được mở cửa.”

Thân thể nhỏ bé mềm mại dán ở sau lưng, nhất thời làm anh căng thẳng.



Đúng lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Lúc Lục Dục Thần và Đường Tâm Lạc đang dây dưa, bên kia bà chủ Lục đã gật đầu, đồng ý cho Mạnh quản gia mở cửa.

Cửa phòng trực tiếp mở ra, Cung Tuyết Mị cùng người làm xông vào.

“Cô.. cái đồ đàn bà dâʍ đãиɠ, đâu rồi anh ta đâu, mà anh là ai?!”

Cung Tuyết Mị mang người xông tới, thấy người đàn ông ở trên cởi trần, ở dưới quấn khăn tắm, lập tức chỉ vào Lục Dục Thần mắng.

“Nói, có phải là gian phu của cô ta hay không! Thật tốt, tôi biết cô ta không đơn giản mà, chậc chậc, nhìn xem, dáng người này, khuôn mặt này… Kình Hạo nhà tôi thật đáng thương, ở ngoài liều mình kiếm tiền, cô ta lại lấy tiền đó đi nuôi thứ trai bao này. Anh mau nói, con da^ʍ phụ kia đâu rồi, nhanh kêu cô ta lăn ra đây cho tôi!”

Cung Tuyết Mị là vợ bé của Lục Chí Hạ, cho dù Lục Chí Hạ cũng khó có thể gặp được Lục Dục Thần chứ đừng nói là một tiểu tam như Cung Tuyết Mị.

Cơ bản, bà ta không biết người đàn ông trước mặt là ai.

Sắc mặt Lục Dục Thần u ám, nhìn ngón tay của bà ta chỉ vào mình, sự lạnh lẽo trong đáy mắt như muốn tiêu diệt mọi thứ trước mặt.

“Mạnh thúc, người này là ông dẫn đến?” Âm thanh lạnh băng phát ra, Mạnh quản gia đang đứng ở ngoài không muốn nhúng tay vào, nghe Lục Dục Thần nói liền thấy hai chân mềm nhũn.

“Đúng, đúng…”

Mạnh quản gia run rẩy đi vào, thấy Lục Dục Thần chỉ quấn mỗi khăn tắm liền biết mình đã gây họa.

Cho dù hôm qua thiếu gia ở cùng ai trong phòng, nhưng bị Cung Tuyết Mị dẫn người đến gây sự là một vũ nhục vô cùng lớn đối với thiếu gia.

“Lục phu nhân, mau rời khỏi đây… Đây không phải nơi ngài cần tìm.”

Mạnh quản gia hối hận đến phát điên, nếu sớm biết thiếu gia ở đây, cho ông mười lá gan ông cũng không dám cho Cung Tuyết Mị vào.

“Mạnh quản gia, sao ông lại muốn tôi ra ngoài vào lúc này…Chẳng lẽ ông không thấy nơi này xảy ra chuyện gì sao? Ông nhìn xem, cái giường này cùng với cái mùi buồn nôn này, nhất định con da^ʍ phụ kia vẫn còn ở đây! Đúng, chắc chắn là tên trai bao này đã giấu cô ta, anh nhanh chóng giao Đường Tâm Lạc ra đây!”

Cơ bản Cung Tuyết Mị không biết thân phận của Lục Dục Thần, nghe anh gọi Mạnh quản gia là Mạnh thúc, liền tưởng thân phận anh cũng thấp bé như mình có khi còn kém mình.

Những người có địa vị ở Lục gia đều ở lầu 3 lầu 4. Còn lầu hai từ trước đến giờ đều cho khách ở. Người đàn ông này nhìn thì tướng mạo bất phàm, nhưng tuổi còn khá nhỏ, nói không chừng cũng là dòng ngoài thân thích của Lục gia mà thôi.

Bà tới bắt gian, hợp tình hợp lý, với còn lâu mới sợ cái dòng ngoài này!