Chương 29: Bị Đường gia xóa tên

“Anh, Lục Kình Hạo, rốt cuộc anh còn chiêu gì xuất ra luôn đi.” Cô đột nhiên quay người, nhìn khuôn mặt đang đắc ý của Lục Kình Hạo.

“Từ bỏ thuốc cho đến thông đồng cùng Đường gia, diễn một vở lại thêm một vở, tầng tầng lớp lớp, Lục Kình Hạo…Lúc trước tôi thật sự bị mù mới coi trọng anh!”

Anh ta cho người hạ thuốc để vu oan cho cô, Lục Dục Thần đã nói cho cô biết.

Mặc dù bà nội và dì luôn nhìn chằm chằm vào tài sản của Đường gia, nhưng trước khi mẹ bệnh nặng, mẹ đã đuổi bọn họ ra nước ngoài, ở bên đó họ cũng an phận không ít.

Nếu không phải Lục Kình Hạo chủ động mở đường, bọn họ không có khả năng liên lạc được với Lục Kình Hạo.

Lục Kình Hạo bị cô chất vấn, chẳng những không cãi lại, còn nhếch miệng cười:

“Đường Tâm Lạc, đừng trách tôi vô tình, cái thế giới này tàn khốc như vậy đó, lưu tình với người khác là tàn nhẫn với bản thân mình. Cô nhìn xem, bọn họ đều là người thân của cô, nhưng vẫn nguyện ý đứng về phía tôi.”

“Bà của cô, dì của cô, còn một đống thân thích của cô đều làm chứng rằng cô vượt quá giới hạn, cho dù cô có đi kiện, thì nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”

Lục Kình Hạo không che dấu dã tâm của mình: “bắt gian” phía trước, náo loạn nội bộ phía sau.

Tuy nhiên, chuyện bắt gian gặp chút vấn đề, nhưng chỉ cần có nước cờ là Đường gia này trong tay, cho dù Đường Tâm Lạc có chứng cứ anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không làm gì được anh ta.

Hơn nữa, bây giờ người nɠɵạı ŧìиɧ là Đường Tâm Lạc.

“Lục Kinh Hạo, anh khinh người quá đáng!”

“Đủ rồi----Tôi về Đường gia không phải nhìn hai người cãi nhau!”

Bà Đường nhịn không được cắt ngang lời của Đường Tâm Lạc.

“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đến đi ký tên! Còn nữa, chờ ly hôn xong, tôi sẽ bàn với luật sư, chuyển đi hết cổ phần còn lại của cô. Loại người như cô mà cũng muốn sản nghiệp của Đường gia, thật không biết xấu hổ…”

Bà Đường hùng hùng hổ hổ nói, bà lớn lên từ nông thôn, cho dù gả vào Đường gia vẫn không bỏ được tật xấu này.

Cơ bản Đường Tâm Lạc không có cơ hội cự tuyệt, sau khi bà Đường lên tiếng, hai bên họ hàng liền trực tiếp đứng lên ép buộc cô ký tên.

Bị ép ký tên, luật sư cũng chuẩn bị sẵn từ trước, chờ cô ký tên xong là đóng dấu ngay tức khắc.

Đơn ly hôn, vì cô nɠɵạı ŧìиɧ mà một nửa cổ phần của cô bị chuyển qua cho Lục Kình Hạo vì làm trái giao ước hai bên.

Còn một nửa còn lại nằm trong tay bà Đường, bà nói chờ ly hôn xong, sẽ chuyển nhượng tiếp.

Mặc dù cô là con gái của Đường Vạn Sơn, nhưng lại bị đối xử như vậy. Sản nghiệp Đường gia thuộc về Đường gia, còn cô dưới sự chứng kiến của luật sư, chính thức bị xóa tên ra khỏi Đường gia.

“Bà nội, bà làm vậy được sao? Bà không có quyền gì xóa tên tôi ra khỏi Đường gia!”

Thấy bà định xóa tên của mình, Đường Tâm Lạc không nhịn được nữa.

“Bốp.” Bà Đường vung tay tát cô một cái.

“Phi, con gái gả đi như bát nước đổ ra ngoài! Cô đáng bị như vậy, đây là sản nghiệp của Đường gia, sao có thể nằm trong tay loại người như cô! Tôi cho cô biết, tất cả người trong Đường gia đều tán thành chuyện này, cô sớm nhanh chóng giao cổ phần của mẹ cô ra. Bằng không thì đừng trách tôi vô tình!”