Chương 3: Trả thù

Lời vừa nói ra, Đường Tâm Lạc lập tức hoảng hốt.

Nhìn người phụ nữ trên vai mình ngoan như động vật nhỏ, lạnh lùng trong mắt người đàn ông cũng nhạt dần.

Đường Tâm Lạc biết như vậy rất nguy hiểm, xung quanh mắt cô đều mơ hồ, người đàn ông ôm cô trong ngực, xải bước vào trong.

"Tiên sinh, a..."

"Ba ---"

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đột nhiên không nhẹ không nặng đánh một cái vào mông cô.

"Tôi nói rồi, tôi không thích người phụ nữ nói nhiều, Lấy tiền của tôi rồi thì tốt nhất đừng để tôi thất vọng." Hơi ấm còn sót lại trong mắt anh đều tan biến, mặc dù vẫn ôm lấy cô nhưng từ giọng nói lạnh lùng đó, có thể thấy rằng anh đang rất bất mãn.

Đường Tâm Lạc đột nhiên phát hiện được chút ít.

Lấy tiền của tôi?

Người đàn ông này, hình như kiếm sai người rồi, nghĩ rằng cô là loại người phụ nữ đó?

Lúc cô đang ngây người thì người đàn ông đã ôm cô tới phòng ngủ.

"Đi tắm đi, tôi đợi cô ở ngoài." Hai chân cuối cùng cũng chạm đất, dưới chân là tấm thảm vừa mềm vừa dày. Người đàn ông lại vỗ nhẹ mông cô, dường như vừa thúc giục vừa gợϊ ȶìиᏂ.

Đường Tâm Lạc bị bàn tay ấy làm đau, chỉ cảm thấy chỗ anh vừa vỗ nhẹ tê rần rần.

Cô muốn giải thích, đột nhiên lại có suy nghĩ khác, lúc cô còn chưa kịp định hình thì cơ thể cô đã kịp phản ứng.

Đường Tâm Lạc không giải thích, ngược lại đi vào phòng tắm.

Đúng rồi, nếu Lục Kình Hạo có thể lên giường với người phụ nữ khác ở phòng tân hôn của họ, vậy vì sao cô phải thủ thân như ngọc vì hắn!

Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông kia, nhưng có thể ở tại khu này, lại có dáng người như vậy, cho dù vẻ ngoài không đẹp bằng Lục Kình Hạo thì đã sao?

Ít nhất cô cũng không thiệt thòi, ít nhất cô cũng cho Lục Kình Hạo đội mũ xanh.

Huống chi, vừa tiếp xúc ngắn ngủi thì có thể cảm nhận được, người đàn ông bên ngoài cao ít nhất một mét chín, so với Lục Kình Hạo cao một mét tám thì hơn cả cái đầu.

Đối phương chẳng những có vóc người hơn Lục Kình Hạo mà mị lực tỏa ra cũng hơn, nói không chừng phương diện kia cũng tốt hơn nhiều.

Dùng người đàn ông như vậy để trả thù Lục Kình Hạo, Đường Tâm Lạc cảm thấy mình lời không ít.

Tâm trạng đau buồn và thất vọng đều bị cảm giác trả thù mãnh liệt lấn át, cô tắt vòi nước, lau khô mình xong rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Người đàn ông trên giường sớm đã không nhịn được.

Nghe tiếng mở cửa phòng tắm, anh cau mày nhìn qua, đáy mắt không khỏi vui mừng.

Người phụ nữ quấn khăn tắm chậm rãi bước ra, da hơi ửng đỏ, hàng lông mi chớp chớp còn dính nước, thêm đôi mắt đào hoa kia nữa, cả người đều tỏa ra mùi hương quyến rũ.

Người đàn ông này chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, hay nói đúng hơn, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào đẹp như vậy, mặc dù cả người đều dụ dỗ người ta phạm tội nhưng đôi mắt lại hết lần này đến lần khác lộ ra vẻ thuần khiết.

Thuần khiết như vậy, chỉ muốn phá hư, nghiền nát cô.

Không thể không thừa nhận, thuộc hạ lần này tìm người rất đúng khẩu vị của anh.

Môi mỏng hé ra, đôi mắt phượng nghiền ngẫm, dần dần cuốn vào vòng xoáy du͙© vọиɠ

"Tới đây." Đôi môi mỏng mở ra, đáy mắt có tia dục niệm