Chương 1

Thành phố Bắc Kinh vào lúc 5 giờ sáng đã thật nhộn nhịp, ánh đèn đường nhẹ nhàng xuyên qua các tán cây chiếu xuống vỉa hè, làn sương mù bao phủ cùng với ánh dương rạng đông càng tô điểm cho thành phố thêm thơ mộng. Xe cộ bắt đầu di chuyển một cách đông đúc, các hàng quán đã náo nức dọn hàng mở cửa chào đón khách. Biệt thư nhà Lưu gia, một trong những tập đoàn giàu có nhất nhì cái thành phố Bắc Kinh lúc bấy giờ nổi tiếng trong giới kinh doanh bất động sản , đã bật sáng đèn tự bao giờ. Hôm nay là một ngày đặc biệt đối với Lưu lão gia, không phải sinh nhật hay là tổ chức tiệc tùng gì cả mà là ngày gia đình ông về thăm quê hương. Lưu lão gia là chủ tịch tập đoàn Lưu thị, người nắm giữ cổ phần lớn nhất trong công ty. Ông có 2 người con, một trai một gái, cậu con trai lớn tên Lưu Nhất Thiên năm nay 23 tuổi, tuy tuổi vẫn còn trẻ nhưng cậu ta là một nhân tài hiếm có hiện tại đã leo lên chức tổng giám đốc trong công ty, điều hành quản lý công ty thay cha mình. Còn cô con gái nhỏ là Lưu Vỹ Hà năm nay 20 tuổi, một tiểu thư ngang ngạnh vì được nuông chiều từ bé nên Vỹ Hà không coi ai ra gì, suốt ngày giao du với đám bạn thân ăn chơi trác táng . Tuy là tính cách ương bướng, khó chiều nhưng là con gái cưng của Lưu lão gia nên không ai dám động vào kể cả là Lưu Nhất Thiên mặc dù cậu ta cũng không ưa nổi tính tình của em gái mình.Mặc cho mọi người thức dậy chuẩn bị hành lý xong xuôi, Lưu Vỹ Hà lúc này vẫn đang say giấc nồng. Bảo mẫu vội vàng chạy vô phòng kêu cô dậy:

- "Tiểu thư! tiểu thư! Mau dậy đi trời sắp sáng rồi, cô có biết là mấy giờ rồi không. Lão gia và thiếu gia đang đợi cô xuống ăn sáng đó"

Vỹ Hà vươn vai ngáp ngủ 1 tiếng thật dài nói:

- "Ồn ào quá mới sáng sớm đã làm phiền tôi. Dì mau chuẩn bị đồ đạc để tôi vệ sinh cá nhân mau lên". Sau khi vệ sinh xong Vỹ Hà chạy xuống phòng khách xà vào lòng ông Lưu rồi nũng nịu:

- "Ba à, mới sáng sớm đã phải dậy chuẩn bị đi rồi. Con mệt lắm với cả hôm nay con có hẹn với lũ bạn thân đi mua sắm hay ba với anh Nhất Thiên đi đi, con ở lại cũng được".

Ông Lưu nở nụ cười hiên hòa nhưng có phần nghiêm khắc nói:

- " Không được đâu con gái, đã mấy năm nay chúng ta không về thăm quê rồi, nhà ta được như ngày hôm nay cũng là nhờ tổ tiên Lưu gia phù hộ, chúng ta không thể quên công ơn tổ tiên được"

Nhất Thiên thấy ba nói vậy cũng cười :

-" Con nhỏ này, không lo học hành suốt ngày đàn đúm với lũ nhà giàu kia rồi sinh hư đó chỉ có quậy phá khiến ba đau lòng không thôi, hôm nay mày phải đi nghe chưa, không đi không xứng đáng làm con cháu Lưu tộc"

Vỹ Hà bĩu môi nũng nịu:

-" Anh nói em cái gì chứ, nhưng ở đó vừa xa vừa bẩn lắm lại nhiều đồng ruộng nữa nhỡ con té thì sao ba. Ba!"

Ông Lưu cười dịu dàng, dỗ dành con gái:

-" Hay là thế này nhé. Con đi cùng với ba và anh con về quê, sau chuyến này xong ba thưởng cho con quà, con chịu không?"

Nghe thấy được thưởng mắt Vỹ Hà sáng rực, gật đầu lia lịa. Nhất Thiên thấy thế thở dài rồi thúc giục mọi người khởi hành. Chuyến xe của 3 cha con ông Lưu xuất phát từ lúc 6h, đi từ thành phố Bắc Kinh tới vùng Chu San ở Quảng Châu. Trong suốt quãng đường, đôi mắt Vỹ Hà cứ nhìn ngó xung quanh, ríu rít cười nói khiến Nhất Thiên và ông Lưu cười theo.

Lúc này, Tử Kỳ cũng đã dậy sớm từ lúc gà gáy, cô theo cha đến xưởng gỗ làm việc. Tử Kỳ năm nay 21 tuổi tính ra là đang ở tuổi học đại học, không phải cô không chịu học hành mà là vì gia cảnh không được khá giả cô chỉ theo học được 1 năm sau đó nghỉ học phụ cha mình. Nhà Tử Kỳ còn đứa em gái nhỏ mới 12 tuổi đang học trung cấp, chính vì thương em và cha già tuổi cao không đủ sức khỏe, cô quyết định ở lại vùng quê này làm thợ mộc kiếm tiền. Đừng nghĩ Tử Kỳ là con gái mà không có sức khỏe, cô cao 1m75 làn da không trắng mịn như nhiều cô gái nhưng nó mang nét độc lạ của người con đồng quê, nét đẹp mộc mạc cùng nụ cười tỏa nắng đã khiến nhiều cô gái trong thôn thầm thương trộm nhớ, cùng với sự ghen tị của đám trai làng. Đang tập trung điêu khắc tác phẩm, thì nghe mấy cô mấy chú làm cùng tâm sự với nhau. Một chú lớn tuổi nói:

- " Mọi người biết gì không, hôm nay á có gia đình ông chủ tịch Lưu tập đoàn công ty bất động sản nghe nói nổi tiếng lắm, về quê mình thăm cúng tổ tiên đó"

Một cô khác tiếp lời:

-" Tôi biết ông ý này, hồi đó nhà ông ta nghèo lắm nhưng sau đó ông ta bỏ quê lên thành phố lập nghiệp, nghe nói sau đó lấy được người vợ giàu có được hưởng lợi theo giờ giàu lắm. Nhưng không về quê mấy năm nay rồi, nay đột nhiên dẫn theo gia đình về quê lạ nhỉ"

Bà cô chợt nhớ ra gì đó:

-" Cũng tội nghiệp, vợ ông ta qua đời trẻ quá hình như là do sinh non đó. À mà Tử Kỳ ba cháu ngày trước là bạn thân chí cốt từ thuở hàn vi của ông Lưu đó, ba cháu có đi đón tiếp ông ta không?"

Tử Kỳ nghe có người hỏi, vội ngẩng đầu lên trả lời:

-" Dạ có, chốc nữa ba cháu xin về sớm để đón khách. Ba nói là bạn thân của ba nên phải về nhà sắm sửa"

Mấy người thợ ngừng tay, nói chuyện đùa với nhau:

-" Con bé này ngoan quá lại đẹp người, đẹp nết. Ai lấy phải mày có phúc lắm nha. Nghe người ta đồn nhà ông Lưu có một cậu thiếu gia đẹp trai với cô thiên kim tiểu thư sắc nước hương trời đó. Tí tôi phải qua chào hỏi mới được nhỡ đâu lại được làm thông gia thì sao"

Mọi người phá lên cười, Tử Kỳ cũng không ngoại lệ. Cô nghĩ rằng mình thân phận nghèo hèn quá đến tuổi này rồi người ta dựng vợ gả chồng mà mình không dám yêu ai. Từng nghĩ nếu mình yêu thương 1 người con gái thì lấy gì mà lo cho người ta, hay bắt người ta lo lại cho mình. Cô từng có một mối tình đơn phương 2 năm trời mà không dám nói ra sợ người ta ghét bỏ, rồi đến 1 ngày nuốt nước mắt vào trong khi chứng kiến người ta lên xe hoa với người con trai khác.