Chương 1.1. Nhàn thoại trong thôn

Trời còn chưa tối, nhà Lê Đại đang ăn cơm chiều.

Cửa lớn nhà chính rộng mở, nương theo ánh sáng bên ngoài, chính giữa nhà bày một cái bàn gỗ được sơn đen, vây quanh cạnh bàn đặt ba cái ghế gỗ dài. Trên bàn đặt hai cái thố, một cái đựng bánh màn thầu lớn mềm mại, một cái đựng cháo nóng hổi được nấu từ các loại ngũ cốc. Hai cái bát to làm từ gốm thô, một bát đựng củ cải chua, cắt nhỏ thành miếng cỡ ngón tay, một bát đựng thịt heo xào cải trắng, đậu hủ, thịt heo cắt lát, nạc mỡ đan xen, xào với chút dầu ăn.

Lê Đại ngồi ở chính vị phía trên, uống ngụm cháo nóng, nói: “Ngày mai cha muốn đi một chuyến qua thôn Mười Dặm, bên kia có mấy nhà nuôi heo đã đến lúc tiêu heo, nửa tháng trước liền có lời mời cha đi qua một chuyến, không thể chậm trễ thêm nữa.”

Ba ngày trước, nhà Lê Đại có hỉ sự, ca nhi duy nhất Lê Chu Chu tuyển được con rể. Việc này bận rộn non nửa tháng.

“Con biết rồi, cha.” Lê Chu Chu trước đây có thói quen theo cha ra ngoài tiêu heo.

Lê Đại vốn định nói lần này không trở về ngay, thôn Mười Dặm không gần, cần phải tiêu heo cho vài nhà, đến lúc đó công việc liền bận rộn. Hiện giờ Chu Chu đã thành thân, có Cố Triệu ở rể, ông cũng có thể yên tâm, không giống như trước kia, ông làm việc xong lại sờ soạng buổi tối lên đường trở về, không yên tâm ca nhi ở nhà một mình. Nhưng Lê Đại còn chưa nói xong, nhìn đến con rể Cố Triệu, một cái màn thầu ăn cũng không hết còn muốn bẻ lại một nửa, lời nói liền nuốt trở về. Lượng cơm ăn còn không bằng Chu Chu nhà ông.

“Chu Chu, ngươi nghĩ sao?” Cố Triệu thanh âm ôn hòa dò hỏi.

Lê Chu Chu nhìn bàn tay cầm màn thầu đưa qua, ngón tay tinh tế, lớn lên thật xinh đẹp, không hề có một vết chai, là tay của người đọc sách. Cậu nhìn cha, có chút ngượng ngùng không dám duỗi tay ra, trưởng bối còn đang ở đây a.

Màn thầu chạm vào mu bàn tay Lê Chu Chu.

“Chu Chu?” Cố Triệu hỏi lại.

“Ừ, rất tốt.” Lê Chu Chu thu tay lại, không dám nhìn hắn, vẻ mặt trấn định tiếp nhận màn thầu, cúi đầu cầm lấy ăn, chỉ là hai cái lỗ tai đỏ lên. Lê Đại nhìn thấy rõ trong đáy mắt, nghĩ ca nhi nhà mình cùng con rể thành thân mới ba ngày, sửa lại chủ ý, khụ khụ nói: “Lần này tiêu heo muốn đi vài nhà, cha không trở lại liền được, ở bên kia chắp vá một đêm. Chuyện trong nhà ——” nhìn đến thân thể con rể gầy gầy, đành phải nói: “Chu Chu, con chú ý.”

“Con đã biết rồi, cha.” Lê Chu Chu một ngụm đáp ứng. Cậu đã trưởng thành, không cần cha phải mệt nhọc suốt đêm vội vàng trở về.

Ăn cơm xong, Lê Chu Chu nhanh nhẹn thu thập bồn cháo cùng chén đũa, nói: “Việc này ta tới làm là được rồi, tướng công đi đọc sách đi.”

“Trời tối rồi, đọc sách làm tổn hại đôi mắt, chúng ta cùng nhau làm, cùng làm sẽ nhanh hơn.” Cố Triệu nói.

Trong thôn không có mấy nam nhân tiến vào nhà bếp vây quanh nồi chảo chén dĩa, đặc biệt là trong nhà còn có bà nương, ca nhi, những người này mới là người sống trong phòng bếp, nam nhân làm việc ngoài ruộng đã vất vả, trở về liền phải có cơm canh nóng hổi để ăn. Nếu nhà ai có nam nhân vào phòng bếp truyền ra bên ngoài sẽ bị chê cười. Vốn dĩ tướng công chính là tới cửa ở rể, trong thôn đã có lời nói khó nghe, Lê Chu Chu sợ tướng công rơi xuống mặt mũi nhưng sau khi tướng công vào cửa, mỗi lần ăn xong đều sẽ tới hỗ trợ cậu, cậu ăn nói vụng về cũng không biết từ chối như thế nào. Vừa nói không cần, tướng công sẽ nhìn cậu tỏ vẻ đáng thương vô cùng, nhìn đến mức cậu cũng không biết cự tuyệt ra sao.

Ra khỏi nhà chính, phòng bên cạnh chính là nhà bếp, trên bếp còn đang đốt củi, nồi sắt lớn chứa nước nóng, Lê Chu Chu bắt đầu rửa chén. Cố Triệu nghĩ thầm định hỗ trợ, kết quả không có chỗ nào để đặt tay, chỉ có thể cầm lấy cái chén bày biện chỉnh tề.

Công việc này từ lúc Lê Chu Chu sáu bảy tuổi liền bắt đầu làm. A cha sinh ra cậu cũng là ca nhi, khi cậu năm tuổi liền qua đời. Cha cậu là Lê gia lão đại, trước kia ở nhà cũ ăn chung nồi, sau lại bởi vì một ít nguyên nhân liền phân gia. Lê Chu Chu lúc bốn năm tuổi sẽ học cắt cỏ, cho heo ăn, sau khi phân gia liền học nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, thu thập công việc nhà. Thời điểm nông nhàn Lê Đại sẽ làm một mình, ngày mùa, hoa màu chờ gặt gấp, Lê Đại một người vội vàng đều lo liệu không hết quá nhiều việc, không rảnh để lo chuyện trong nhà.

Chén đũa rửa xong, nồi cũng rửa sạch sẽ, Lê Chu Chu xách theo thùng gỗ đến lu nước múc nước, lại nấu thêm một nồi nước ấm, buổi tối rửa mặt có nước nóng để dùng. Cố Triệu ngồi trước bếp thêm củi lửa, tay sờ soạng cái mũi, nhớ tới chuyện hai ngày trước. Hắn nói chuyện múc nước để hắn tới làm, kết quả nửa xô nước cũng xách lên không được. Vậy mà Lê Chu Chu chỉ dùng một tay liền nhẹ nhàng xách lên một xô nước tràn đầy, đổ vào nồi to. Cố Triệu nhìn, trong lòng tràn đầy bội phục, nói: “Chu Chu, ngươi thật là lợi hại.”

Phòng bếp trừ bỏ ngọn lửa trong bếp ra thì không có chút ánh sáng dư thừa, nhìn không rõ biểu tình của Lê Chu Chu, Cố Triệu lại cảm thấy Chu Chu không có chút nào cao hứng, nhưng hắn không trực tiếp hỏi, mà đưa tay qua.

“Làm sao vậy tướng công?” Lê Chu Chu cho rằng tướng công muốn lấy cái gì, liền thấy tướng công nửa đứng dậy, nâng tay nắm lấy tay cậu: "Lạnh.” Cố Triệu vốn định nói thời tiết lạnh, Chu Chu chạm vào nước lạnh, lại đây sưởi ấm, kết quả nắm tay rồi mới phát hiện, tay hắn lạnh, tay Chu Chu thật ấm, đành phải nửa đường làm nũng nói: “Chu Chu, ta lạnh, ngươi sưởi ấm cho ta được không?”

Lê Chu Chu vốn dĩ ngượng ngùng muốn rút tay ra, hiện tại tay chân cũng không biết để chỗ nào, lòng ngực nhảy bùm bùm, ngoan ngoãn bị tướng công kéo đến ngồi trước bếp. Không biết là do độ ấm của ngọn lửa, hay là như thế nào mà hai má Lê Chu Chu liền nóng lên, tay cậu lại rất nghiêm túc nắm lấy tay tướng công, làm ấm tay cho tướng công.

Cuối mùa thu thời tiết lạnh, người trong thôn không có điều kiện tắm rửa mỗi ngày, nấu nước nóng rửa tay chân xem như xong rồi, rốt cuộc nấu nước cũng tốn ít nhiều củi lửa. Chờ nước ấm đun xong, người một nhà rửa mặt, sau đó từng người trở về phòng.

Sau khi phân gia, người nhà Lê Đại thực đơn giản, chỉ có Lê Đại cùng ca nhi Lê Chu Chu. Nhà chính xây bằng gạch xanh có ba gian, chính giữa là phòng chính, ngày thường cả nhà ăn cơm ở đây, cùng chuyện trò, hai bên phòng chính là phòng của Lê Đại cùng Lê Chu Chu. Hai bên nhà chính, một bên là nhà bếp, một bên là kho lúa. Sân vuông vức, chung quanh bao vây bởi tường đất cao 1 mét, thông với hậu viện là nhà xí, chuồng heo, chuồng gà.

Trong phòng ngủ đặt một cái giường đất dựa sát vào tường, đuôi giường có ngăn tủ quần áo, bên cạnh cửa sổ đặt một cái bàn mới —— trước đây không có. Trước kia, trong phòng Lê Chu Chu nửa điểm hoa lệ cũng không có, hoàn toàn không giống phòng của một ca nhi. Tới lúc thành thân kén rể, do tướng công Cố Triệu là người đọc sách, về sau còn muốn tham gia thi khoa cử nên cậu mới bố trí nhiều thêm một chút đồ đạc.

Thổi tắt đèn dầu. Lê Chu Chu cởϊ áσ ngoài, áo trong, leo lên giường đất, ổ chăn một chút hơi ấm cũng không có, sột sột soạt soạt, một khối thân thể dán lại gần. Trong bóng đêm, Lê Chu Chu không dám động đậy, chịu đựng ngượng ngùng, nghĩ đến trách nhiệm của ‘thê tử’, nhỏ giọng hỏi: “Tướng công, ngươi muốn sao?”

Cố Triệu:…… “Ta muốn cùng ngươi nói một chút chuyện.”

Lê Chu Chu nghe thấy vậy có chút mất mát, ngoài mặt ừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ đông nghĩ tây, có phải do cậu không đủ mềm mại, không tốt, cho nên tướng công mới không muốn cậu đúng không? Cậu từng nghe Hạnh ca nhi nói, nam nhân lúc mới vừa kết hôn nhu cầu thực mạnh mẽ.

“Chu Chu, ta ôm ngươi được không?” Cố Triệu thò tay ôm lấy eo Chu Chu, không nhịn được sờ soạng một phen, cách một tầng áo mỏng cũng có thể nhìn ra vòng eo tinh tế lại rắn chắc của Chu Chu.

Lê Chu Chu cảm thấy bên hông ngứa ngáy, giọng nói đều nhẹ đi, “Được.”

“Chu Chu, chúng ta đã thành thân, chính là phu thê nhất thể, ngươi nếu có chuyện gì không vui nhớ nói cho ta biết, đừng để trong lòng.” Cố Triệu chịu đựng không làm xằng bậy, nghĩ cùng Chu Chu nói chuyện cho thật tốt.

Lê Chu Chu: “Ta có cái gì không vui đâu?” Sau đó bên hông liền bị tướng công nhéo nhéo, không đau, chính là đặc biệt ngứa, tê tê dại dại. Lê Chu Chu cảm thấy chính mình thật kỳ quái, eo đều không còn chút sức lực nào cả, mềm oặt đi.

“Vừa rồi lúc nấu nước, ta khen ngươi lợi hại, ngươi liền không cao hứng.”

Thân thể Lê Chu Chu mềm đi, đầu óc cũng có chút chậm chạp, hồi lâu mới nhớ tới lúc nấu nước không vui là vì cái gì, không nghĩ tới tướng công thế nhưng chú ý tới, trong lòng cậu dâng lên một tia ngọt ngào, ngoài miệng cũng thành thật nói rõ: “Ta không biết nói như thế nào, là, là người trong thôn mỗi lần khen ta ‘so với nam nhân còn lợi hại hơn’ ta liền không vui, ta cùng ca nhi khác không giống nhau, người không mềm mại, làm việc thì mạnh bạo, cũng không giống các ca nhi khác biết tươi cười.”