Chương 1

Đầu thu, gió nhẹ từ từ, mát mẻ thoải mái.

Cây ngô đồng ở hai bên đường phố buôn bán tỏa ánh vàng rực rỡ, gió thu gợi lên, lá cây giống như con bướm bay xuống theo làn gió, một lớp vàng vàng dưới thân cây thụ, giống như trải thảm màu vàng vậy.

Phong cảnh thật dễ chịu.

Người đi đường nghỉ chân chụp ảnh, điều này khiến con đường một chiều vốn không rộng này càng không đi được.

Hàn Nhân vẫn luôn cảm thấy thiết kế của con đường này không hợp lý, khoảng cách giữa các con đường ngắn, hơn nữa thời gian đèn đỏ lại dài, mỗi lần đi qua nơi này, những tính tình tốt đẹp của cô đều sẽ biến mất hầu như không còn.

Cô hạ thấp cửa kính xe ô tô xuống, ý muốn hô hấp một chút không khí thoải mái bên ngoài, nhưng khi kéo xuống, khối xe bên ngoài cuốn vào trong xe, bốc mùi vô cùng khó chịu, cô khẽ cau mày, rồi lại kéo cửa xe lên.

Chiếc xe Porsche màu đỏ sang chảnh, thu hút không ít ánh mắt người đi đường, bọn họ chiêm ngưỡng xong xe, rồi lại có ý đồ ‘ thưởng thức ’ cô gái ngồi ở ghế lái.

Hàn Nhân tiếp nhận ánh mắt đánh giá bên ngoài, yên lặng mà đeo kính râm lên, một đôi mắt đẹp trong veo như nước suối sau tấm kính, xoay chuyển xung quanh, cũng âm thầm đánh giá người bên ngoài.

Cô đếm sơ qua, tổng cộng phát hiện năm đôi tình nhân. Bọn họ tay trong tay, nhìn rất hạnh phúc và thân mật.

Đột nhiên, Hàn Nhân cảm thấy mình không còn đói bụng như trước. Ăn cẩu lương chắc hơi nhiều rồi.

Cô mím môi, thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đèn đỏ đếm ngược phía trước.

Năm phút còn không dịch chuyển được qua đi một con đường, lông mày không khỏi cau lại, cảm giác giờ phút này sự kiên nhẫn tiêu hao một cách nghiêm trọng.

Hàn Nhân nhìn thời gian trên đồng hồ đo, đôi lông mày đẹp đẽ dần dần nhíu chặt lại, tuy rằng kính mát che khuất hơn phân nửa khuôn mặt thanh tú, nhưng da thịt nhẵn nhụi, cánh môi đầy ắp sáng bóng, khắp nơi đều lộ ra vẻ tinh xảo mê hoặc của một cô gái nhỏ.

Âm nhạc êm dịu truyền đến trong xe, ngón tay xanh nhạt gõ vô lăng hết lần này đến lần khác, nhưng động tác rõ ràng có chút táo bạo.

Hàn Nhân tình cờ nhìn lướt qua kính chiếu hậu, vô tình nhìn thấy chiếc Volkswagen ở phía sau xe cô, vừa thấy, xem xét về đường nét và độ sáng loảng ngoại hình và thân xe thì cô cảm thấy đây là chiếc Phaeton.

Dù cho là Mercedes-Benz và Land Rover, chỉ sợ là chữ Volkswagen bên dưới.

Còn nhớ rõ khi cô mới vừa cầm bằng lái ra đường, chiếc xe đầu tiên đâm phải chính là Phaeton, lúc ấy tưởng chiếc đại chúng bình thường, sau mới biết được là Phaeton, cũng từ lúc đó mới biết được trong đại chúng còn có một loạt âm điệu thấp có nội hàm như vậy.

Trong lúc Hàn Nhân đang suy nghĩ vớ vẩn thì đèn đỏ phía trước rốt cuộc cũng chuyển sang xanh, cô từ từ di chuyển theo chiếc xe phía trước, tính thời gian, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể đi qua con đường này, đang vui sướиɠ thì tiếng chuông di động đặt ở chỗ để đồ bỗng nhiên vang lên, một tay cô nắm vô lăng, một tay cầm di động.

Di động không có Bluetooth, cô vừa định tắt điện thoại, đột nhiên, xe chạy bên đường bên cạnh bỗng dưng ấn loa, Hàn Nhân bị âm thanh bất thình lình này làm cho tay run rẩy, theo bản năng cô giẫm phanh lại.

Vài giây sau khi đừng xe, một tiếng “Rầm” vang lên, cô cảm giác xe mình rung lên khi bị đâm, người cũng sửng sốt, vẻ mặt ngây ngốc ngồi ở ghế lái.

Bất ngờ ngoài ý muốn, đợi khi bình tâm, mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Chiếc Phaeton phía sau, theo đuôi, đυ.ng vào đuôi xe thể thao của cô.

Cô vốn dĩ không có kiên nhẫn, hiện tại lại bị đâm xe, lập tức tính khí hung bạo trực tiếp phát ra.

Nhưng mà, giờ phút này tâm tình của chủ xe Phaeton cũng không tốt hơn mấy.

Úc Chiến lái xe mấy năm nay, trước nay đều là người khác kỹ thuật không tốt đâm vào xe anh, đây là lần đầu tiên anh theo đuôi người khác.

Tình hình giao thông hôm nay thật sự quá tệ, khó khăn lắm mới thấy dòng xe cộ dần dần tăng tốc, anh vừa mới dẫm chân ga, tài xế phía trước cũng không biết sao lại thế này, đột nhiên phanh lại.

Anh xoa bóp trán, sau khi xuống xe thì trầm mặt nhìn về xe phía trước.

Một cô gái nhỏ nhắn thanh tú bước xuống từ chiếc xe Porsche màu đỏ, cô đeo kính râm, làn da rất trắng, tròng kính màu đen khiến cho làn da của cô mỏng manh như tuyết.

Ấn tượng đầu tiên, Úc Chiến đã xếp cô vào hàng ngũ đại tiểu thư nũng nịu.

Hàn Nhân xuống xe, liếc mắt nhìn người đàn ông khí chất xuất chúng bên cạnh xe Phaeton.

Cách cái kính màu sẫm, cô nhìn thấy chủ xe này có một làn da có thể sánh cùng với giới giải trí, vai rộng eo hẹp, cao lớn đĩnh bạt, cả người đều phát ra một luồng khí đàn ông, đặc biệt là vẻ mặt âm trầm đứng đó, có cảm giác không giận nhưng lại uy.

Vốn dĩ trong lòng cô hơi bồn chồn, nhưng khi nhìn thấy xe mình bị đâm lõm, lập tức đầu bắt đầu ong ong, khó chịu, tâm tình nóng nảy trách đối phương: “Anh có biết lái xe không? Có thể đâm xe như vậy sao? Không biết giữ khoảng cách an toàn sao?”

Người đàn ông đẹp trai cô thấy nhiều rồi, chủ xe này thoạt nhìn có tính nam nhân hơn, nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do anh tông vào đuôi xe cô.

Úc Chiến còn chưa kịp mở miệng, cô lại không ngừng chất vấn anh ba câu, vì thế, sắc mặt anh càng trầm hơn, nhìn cô: “Vị tiểu thư này......”

Không đợi anh nói, cô gái đeo kính râm nhìn thẳng anh, khẽ nhíu mày: “Anh từ từ nói chuyện, sao lại còn mắng người?”

Hàn Nhân tức giận, cảm thấy cách xưng hô vừa rồi của anh quả thực là đang mắng người.

Úc Chiến hít một hơi sâu, ánh mắt cũng lạnh hơn, anh nhìn cô, rồi lại nhìn lướt qua chiếc xe thể thao kiêu ngạo của cô, cuối cùng, không lên tiếng.

Đại tiểu thư quen được nuông chiều, không thể giảng giải đạo lý.

Anh lấy di động ra trực tiếp báo án, sau đó chụp ảnh chiếc xe lưu lại chứng cứ hiện trường sự việc.

Hàn Nhân liếc mắt nhìn anh, liền đi sang một bên gọi điện thoại cho anh trai, điện thoại được kết nối, cô oan ức kể lể: “Xe em bị người khác đâm vào, muộn một chút mới đến.”

“Vâng, không nghiêm trọng, không có việc gì, em vẫn ổn.”

Khi nói lời này, cô còn dùng ánh mắt ngắm trộm chủ xe Phaeton, thấy anh vẫn trưng ra bộ mặt thản nhiên, trong lòng không nhịn được mà phun trào.

Còn rất bình tĩnh, chẳng lẽ là kẻ phạm tội nhiều lần?

Hàn Nhân tắt điện thoại, vừa giương mắt lên, phát hiện chủ xe Phaeton đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, con ngươi thâm thúy kia không hề che giấu, mang theo đánh giá, tầm mắt trắng trợn dừng ở trên người và trên mặt cô.

Anh mắt anh dường như có thể hiểu rõ hết thảy, nhạy bén, sắc nhọn, khiến Hàn Nhân có cảm giác không có chỗ nào có thể lẩn trốn.

Trong lòng cô lập tức đánh trống, tuy rằng nhân khí của cô ở giới giải trí không cao, đóng phim điện ảnh, phim truyền hình cũng chỉ là những vai diễn nhỏ không đáng kể, nhưng ngộ nhỡ bị người khác nhận ra cũng là một chuyện phiền toái.

Sự cố giao thông này cũng có thể là chuyện to cũng có thể là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị người khác nhận ra rồi phát tán trên mạng, hơn nữa những lời nói và việc làm sắc nhọn cô vừa làm, cũng khiến cô phát hỏa rồi.

Không, cô chỉ muốn thành con cá, cô không muốn lửa, cũng không muốn lấy lửa theo cách thức này.

Chủ yếu là cô không muốn lửa bị anti-fan phun chết.

Vì thế, Hàn Nhân đẩy đẩy mắt kính lên, nhìn một cách cẩn thận, ngữ khí hung hăng, “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa gặp mỹ nữ bao giờ à?”

Úc Chiến xuy một tiếng từ trong cổ họng, tầm mắt dời khỏi cặp kính đen khoa trương của cô, cúi đầu xem xét phần bảo hiểm trước bị đâm hỏng, lại nhìn nhìn vào đuôi xe chiếc Porsche phía trước bị lõm, nhăn mặt lại

Hàn Nhân chộp được vẻ mặt của anh, bất mãn nhỏ giọng nói thầm: “Đâm xe tôi thành ra như vậy, tôi còn chưa nói gì, anh ngược lại còn lo trước là sao.”

Thanh âm của cô thật sự không lớn, nhưng cảm quan của Úc Chiến luôn luôn nhạy bén, nghe không rớt một chữ oán trách của cô vào tai. Anh giương mắt, không chút để ý mà liếc mắt nhìn Hàn Nhân một cái, giọng bình thản nói: “Dịch chuyển xe đi, đừng làm trở ngại giao thông.”

Cặp mắt nai nhỏ của Hàn Nhân phía sau cái kính đang trừng mắt nhìn anh, sau đó hai người lần lượt dịch chiếc xe sang một bên.

Cảnh sát giao thông nhanh chóng đi đến, có ba người tới, khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy chủ xe Phaeton rõ ràng rất sửng sốt, giống như là quen biết, có chút không chắc chắn lên tiếng: “Úc đội?”

Bị nhận ra tới, Úc Chiến cũng không kinh ngạc, gật gật đầu xem như chào hỏi, bình thản nói: “Làm phiền rồi.”

“Không phiền, không phiền.” Vị cảnh sát đó có chút kích động, muốn bắt tay nhưng lại để ý đến hiện tại nên chỉ có thể từ bỏ.

Hai vị cảnh sát đi cùng làm nhiệm vụ ghi chép, rồi lại khám tra lưu hình ảnh làm chứng, một loạt lưu trình như vậy khiến sự cáu kỉnh của Hàn Nhân tăng lên nghiêm trọng.

“Còn mất bao lâu nữa?” Cô có chút không kiên nhẫn, “Tôi còn có việc gấp cần phải xử lý!”

Cô rất đói, để ăn trực bữa cơm trưa nên buổi sáng cô cố ý để dành bụng, giờ bụng sớm đã kêu vang rồi.

Đúng lúc này, bụng cô kêu lên hai tiếng ‘ùng ục ùng ục’ thật không đúng lúc.

Ngay lập tức, ba vị cảnh sát giao thông cùng với chủ xe Phaeton, đều hướng ánh mắt về phía cô, Hàn Nhân vô cùng xấu hổ, đặc biệt là đối với chủ xe Phaeton, cái đánh giá ý vị thâm trường kia khiến cô thẹn thùng cực độ.

May mắn là đeo kính râm, giống như tăng thêm cho mình một tầng màu sắc tự vệ, cô vén mái tóc dài ra vẻ rất thản nhiên, quay mặt đi.

Thật sự rất mất mặt, mất mặt mà.

Trách nhiệm của ai rất rõ ràng, tuy rằng cô đột nhiên phanh lại, nhưng xét đến cùng vẫn là sau xe không giữ khoảng cách an toàn.

Toàn bộ trách nhiệm là của Phaeton, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.

Mới vừa ký tên, Úc Chiến đột nhiên nhận được cuộc điện thoại trong cục gọi đến, nghe thấy lời nói đầu bên kia, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng đáp một câu: “Tôi lập tức trở về!”

Tắt điện thoại, anh trực tiếp nhìn về phía Hàn Nhân, lời ít mà ý nhiều: “Xin lỗi, hiện tại tôi có việc cần phải rời đi, chúng ta giải quyết riêng sau.”

Hàn Nhân bị thái độ này của anh làm cho ngẩn người, cô cảm thấy, thông thường trong tình huống này, muốn giải quyết riêng, dù sao cũng nên hỏi sự đồng ý của cô, dù không phải cầu xin, ít nhất cũng nên là ngữ khí dò hỏi, mà tuyệt đối không phải là câu trần thuật đơn giản, ngắn gọn lúc này, huống hồ, như thế nào nghe cũng giống như là một loại giọng điệu ra lệnh vậy.

Cô thì không hề vui vẻ.

“Tôi không cần.” Hàn Nhân hùng hồn, “Tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, đương nhiên muốn nghiêm khắc tuân theo luật giao thông, giải quyết riêng là như thế nào.”

Úc Chiến luôn cảm thấy con gái thật sự phiền toái, hiện tại cô gái trước mặt này lại càng khiến anh thành công tăng thêm một nhận định: Đại tiểu thư càng khó bàn!

Nhưng sự việc đều có nguyên nhân, anh không có thời gian lề mề với cô ở đây, liền xoay người lấy một cây bút trong xe ra, tìm đi tìm lại thì không phát hiện ra một nửa tờ giấy nào.

Anh đành từ bỏ, rồi sải bước đi đến trước mặt Hàn Nhân, nhìn thoáng qua kính râm của cô, tự ý túm lấy tay cô, sau đó động tác như nước chảy mây trôi, viết trong lòng bàn tay cô một chuỗi con số, “Số điện thoại của tôi, sửa xong xe thì gọi cho tôi.”

Cảm giác ngòi bút rơi xuống hơi ngứa, Hàn Nhân theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng giây tiếp theo lại bị anh nắm lấy, đồng thời trên đỉnh đầu còn vang lên thanh âm trầm thấp của anh: “Đừng nhúc nhích! Tôi không có thời gian viết bút với cô!”

Có thể là do anh quá dữ dằn, Hàn Nhân thật sự bị anh làm chấn động mà ngẩn ra hai giây, sau khi phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trầm xuống, trừng mắt nhìn anh qua cặp kính, “Tôi đồng ý giải quyết riêng sao? Anh đây là gây chuyện xong bỏ trốn hả!”

Lúc này Úc Chiến mới nhấc cặp mắt đào hoa kia liếc nhìn cô một cái, rồi lại quay đầu nhìn ba vị cảnh sát giao thông không biết làm như thế nào cho phải ở bên cạnh, sau đó liền móc giấy chứng nhận từ trong túi quần ra.

Anh mở chứng minh cảnh sát đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hiện tại có vụ án tôi cần phải đi ngay lập tức, nếu cô vẫn dây dưa, gây trở ngại cảnh sát chấp hành công vụ, tôi có thể theo luật truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô.”

Hàn Nhân:......

Là tai cô có vấn đề sao? Truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô sao? Cô còn phạm luật sao??

Thấy anh lên xe sắp đi, Hàn Nhân muốn ngăn cản, nhưng lại bị ba vị cảnh sát giao thông ngăn cản, “Cô gái này,xin phối hợp cảnh sát phá án.”

“Là anh ta không phối hợp!” Cô sắp bị tức chết rồi.

Úc Chiến khởi động xe, bỗng nhiên lại hạ cửa sổ xe, điềm đạm liếc nhìn Hàn Nhân một cái, lại nói với cảnh sát giao thông: “Phổ cập khoa học cho cô ấy một chút, xe trước cố ý phanh lại, tạo nên sự cố đâm xe là trách nhiệm của ai.”

Hàn Nhân:......

Chiếc Phaeton màu đen biến mất, cô có chút hỗn độn nhìn chằm chằm đuôi xe biến mất trong tầm mắt, rồi lại nhìn chiếc xe yêu thương của mình bị đâm lõm, thiếu chút nữa mà thở dài tức giận.

Cô cố ý phanh lại?

Rõ ràng là anh không giữ khoảng cách an toàn mà!!

Còn là cảnh sát đấy, hiểu luật mà còn phạm luật!!

Hàn Nhân cảm thấy hôm nay mình chính là người câm ăn hoàng liên, cô cúi đầu nhìn số di động trong lòng bàn tay, nghĩ ngợi, cô cảm thấy nhân lúc cảnh sát giao thông ở, phải chứng thực một chút xem có phải dãy số trống hay không.

Lòng người hiểm ác, ai biết người con trai đó rốt cuộc có phải là người tốt hay không.

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Nhân: Vừa thấy đã không phải trò vui rồi!

Úc Chiến:......

Mở văn ~ mở văn ~

Câu chuyện của chị gái nhỏ một trăm triệu và đội trưởng Úc bắt đầu rồi, nguyên văn hơi chậm và nóng, phía trước đều chỉ là nền, kiên nhẫn xem mấy chương, sau này mới thật sự thú vị.