Chương 1: Bắc Huyền

Kim Loan điện lộng lẫy nhưng lạnh lẽo.

Đế cơ đứng dậy từ trên bảo tọa trải hồ cừu trắng tựa tuyết, uy nghiêm, kiều lệ, mắt phượng hơi xếch rũ xuống nhìn chằm chằm vị Thừa tướng đang khấu đầu bên dưới, ngữ điệu không nặng không nhẹ nói:

"Thông địch phản quốc, tự ý trưng quân, cả kim bào miện ngọc của trẫm ngươi cũng có, chỉ một trong ba tội này, ngươi có chết trăm vạn lần cũng không đủ. Thừa tướng quả nhiên không làm trẫm thất vọng."

Thái sư phục chầu bên cạnh tiến lên, thay mặt văn võ bá quan xin ý chỉ: "Bệ hạ, nay nhân chứng vật chứng rành rành, tội của Dương Ngọc Thấu theo luật lệ triều ta đáng phải tru di! Nhưng theo thần được biết, Dương thị không có chi họ, Dương Ngọc Thấu cũng chưa có con thừa tự, việc này...."

"Ý của Thái sư thế nào?"

"Bẩm bệ hạ, Dương Ngọc Thấu phạm là trọng tội, nếu không xử phạt nghiêm khắc sẽ không đủ răn đe kẻ khắc, chỉ trảm thủ thật quá hời cho ả. Thần kiến nghị, giờ ngọ ba khắc ngày mai. Lăng trì! Thị chúng!"

Đế cơ lẫn nữa nhìn về phía Thừa tướng. Lăng trì. Thị chúng. Bên ngoài tuyết không ngừng rơi, đem nàng ta ra ngoài, từng nhát từng nhát đao cứa xuống từng thớ thịt trên người cho đến chết. Quả là tàn độc.

"Chuẩn tấu!"

Boong ....

... boong ....

..........boong ...........

Dương Ngọc Thấu trên người chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, giữa tuyết trời Bắc Huyền, môi nàng dường như đã đông cứng lại rồi. Mắt, cũng không thể rơi nỗi một giọt lệ. Cấm vệ quân từng nhất mực nghe theo điều động của nàng, hiện tại đối diện với nàng cũng chỉ còn những mũi thương sắc lạnh.

Đường đường nhất phẩm quân hầu đương triều Thừa tướng, kết cục lại thảm hại như vậy.

Bắc Huyền tháng sáu tuyết vẫn không ngừng rơi. Không biết có phải vì nơi này ở tận cùng lục địa hay không, mà quan ngoại ngoại trừ băng sơn thì chính là tuyết địa, đến cả đại nội đế đô cũng không tới ba tháng nhìn thấy ánh mặt trời.



Bắc Huyền quốc theo hệ nữ quyền. Tiên đế năm xưa đắc thọ lại đông con, lúc băng hà còn là đột tử, không lập chiếu, ba vị phiên vương đều cầu bá nghiệp không ai nhường ai, ra sức thâu tóm nhân tâm kết bè kéo cánh, ngôi vị Đế cơ bỏ không ở đó ai mà không muốn. Thế là đại loạn.

Trưởng công chúa Bắc Huyền - Cơ Trát Dạ từng chinh chiến sa trường, từng đứng ra giám quốc, lại là trưởng nữ nên phần lớn hiền thần kỳ sĩ đều hướng về nàng.

Trong đó đáng nhắc tới nhất có hai người.

Vị thứ nhất này, khởi đầu chỉ là một nữ sĩ dân dã đầu quân dưới trướng Cơ Trát Dạ tên là Ân Tử Như. Nhưng nàng ta văn võ song toàn, đặc biệt có tài đối nhân xử thế, lúc thì âm trầm khó đoán lúc lại thân thiện dễ gần, mềm nắn rắn buông cương nhu vừa phải còn rất biết chớp thời cơ, là cánh tay trái đắc lực giúp Cơ Trát Dạ mở rộng quan hệ, thâu tóm quyền lực, là một nhà ngoại giao mà bất kỳ kẻ mưu cầu quyền thế nào cũng đều muốn có.

Nhưng cánh tay phải của Cơ Trát Dạ còn tốt hơn nhiều, Dương Ngọc Thấu. Nàng là đích nữ trưởng tử của tam triều nguyên lão Thừa tướng, lúc tiên đế tạ thế cũng là mẫu thân nàng phụng bồi bên cạnh. Nàng ta năm đó có thể coi là thiên chi kiêu tử vang danh đương thời, không chỉ có mẫu thân dưới một người trên vạn người, còn là thanh mai trúc mã của trưởng công chúa, tương lai phong quang vô hạn.

Nhưng nha đầu này tính khí từ nhỏ đã vô cùng ngang tàng, đối với kẻ không thuận mắt luôn là đánh trước cãi sau, phá tường lật ngói đào mộ đập nhà chuyện quái gì cũng dám làm, thậm chí năm tám tuổi từng có chiến tích trộm kho pháo đốt hơn một nửa ngự hoa viên. Dương Ngọc Thấu năm đó không việc gì không dám làm, không một ai không dám chọc. Chính tác phong hành sự chó má đó từng khiến nàng và Tướng phủ thời gian dài chịu không ít chỉ trích __ cho đến khi quân loạn nổi lên, Dương Ngọc Thấu rũ mình một cái trở thành quân sư đắc lực bên cạnh Cơ Trát Dạ.

Nàng trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không chỉ điều quân như thần mà đối với kế sách công tâm cũng sử dụng vô cùng hiệu quả. Điều này khiến không ít người nghi ngờ nàng trước đó lên cơn đều là cố tình giả điên.

Chiến loạn đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong tám tháng, sáu vạn đại quân của hai vị phiên vương đều lần lượt bị thu phục. Cơ Trát Dạ thuận lợi đăng cơ, Dương Ngọc Thấu được phong Tư Dung hầu kiêm luôn chức Thừa tướng. Ân Tử Như được phong làm Thái sư.

Cùng năm đó, Nam Yên và Đại Thừa hơn hai mươi vạn quân binh thiết kỵ thừa cơ xâm phạm, Dương Ngọc Thấu mười tám tuổi đích thân dẫn quân chinh phạt, chưa quá hai năm đã khiến liên minh Thừa Yên tan rã, Bắc Huyền đại quân thừa cơ đánh sâu đến gần một nửa lãnh thổ Nam Yên, một trận thành danh, vạn dân khâm phục.

Những tưởng Cơ Trát Dạ có được hai vị tài nhân một trái một phải, một văn một võ này sẽ giữ vững triều đại còn hơn bàn thạch, nào ngờ thái bình chưa được bao lâu đã có biến.

Gần xa trong nước không biết từ đâu tung ra tin đồn, nói Thừa tướng công cao hơn chủ, ánh sáng Bắc Đẩu tinh soi rõ hơn Nhật Nguyệt _ Cơ Trát Dạ là mặt trời, Dương Ngọc Thấu chỉ là một thần tử lại dám tranh minh quang mới Nhật Nguyệt?!

Lời đồn còn nói Thừa tướng trí lược mưu dũng công cao chấn chủ không nên chỉ làm thừa tướng _ không làm Thừa tướng thì làm gì, chẳng lẽ còn phải phong vương cho nàng ta, hay là muốn cả ngôi vị này?!

Cơ Trát Dạ tính tình hiếu thắng, Dương Ngọc Thấu ở trong triều thế lực quả thực lớn, trong tay nàng nắm giữ hầu như toàn bộ quân quyền, lại thêm tin đồn lấy giả làm thật, lấy bụng ta so bụng người _ có thể không tin sao, có thể không phản sao?

Dương Ngọc Thấu ấy mà phản thật. Chuyện này lại phải kể từ sau khi Dương Ngọc Thấu lên đường tây chinh chống liên quân Thừa Yên.