Chương 1

Chạng vạng, trời tối như mực, mưa to cũng không hạ nhiệt, ẩm ướt lại oi bức.

Hôm nay là ngày khai giảng lớp 12, học sinh chuyển trường tiến vào phòng học, lão sư cho tự giới thiệu.

Chào mọi người, tôi tên Thượng Mặc Vũ, Mặc trong nước mực (Mặc), Vũ trong mưa (Vũ).

Tên này rất giống thời tiết hôm nay, Mạc Ngu nghĩ, ngón tay chuyển qua một trang sách trong di động.

Người này ngồi cùng bàn Mạc Ngu, ký túc xá cũng vậy, ở cùng Mạc Ngu. Giọng chủ nhiệm lớp mỏi mệt vang lên cùng tiếng mưa rơi, Mạc Ngu lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngồi cùng bàn.

Mẹ bà, Mạc Ngu cảm thấy tiểu huyệt tràn lan như sông nhỏ sau trường học. Thượng Mặc Vũ quả thực lớn lên như gu thẩm mỹ cậu, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, thoạt nhìn hôn rất tốt. Xuyên thấu qua trang phục mỏng của mùa hè có thể thấy được dáng người cũng tuyệt. Cơ ngực, cơ bụng, đùi, quần cao bồi trắng bó sát người bọc một đoàn, Mạc Ngu không khỏi nuốt nuốt nước miếng, tắt điện thoại, cẩn thận đánh giá gắn. Thẳng đến Thượng Mặc Vũ ngồi xuống, Mạc Ngu ánh mắt cũng chưa rời đi, như thế nào có người sẽ lớn lên còn đẹp hơn tiểu thuyết đâu.

Một tiếng sấm ầm vang, Mạc Ngu cuối cùng phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt qυầи ɭóŧ, cậu âm thầm ảo não một chút, thu hồi ánh mắt, kẹp chặt hai chân. Cám ơn trời đất, lúc này chuông tan học vang lên, Mạc Ngu mặc kệ mưa to chạy ra khỏi phòng học.

Thượng Mặc Vũ soái mà tự biết, đối mặt ánh mắt nữ sinh khuynh mộ, hắn một chút cũng không quan tâm, lo đi đến trên chỗ ngồi, muốn chào hỏi bạn cùng bàn một cái. Đáng tiếc tiếng sấm át giọng hắn vốn không lớn, đồng thời chú ý tới ánh mắt ngồi cùng bàn lảng tránh, gương mặt cổ trắng hồng, dáng ngồi kỳ quái, hắn không mở miệng nữa, dù sao sau này cũng ở chung ký túc xá, buổi tối trở về lại nói.

Thượng Mặc Vũ đứng yên ở cửa ký túc xá, vừa định mở cửa đột nhiên nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng kêu rất nhỏ. Âm thanh này hắn cũng không xa lạ, là tiếng 0 trong GV gọi giường, nghe thực ngọt còn mang theo gợi cảm, nghe xong hơn mười giây, hạ thể hắn thậm chí có điểm ngo ngoe rục rịch. Thế là hắn đẩy cửa đi vào, muốn cho bạn cùng phòng chia sẻ một chút tài nguyên, lại đột nhiên phát hiện một cây đồ vật màu đen từ giường phải rơi xuống. Hắn nhặt lên, phát hiện nó dính chất lỏng trong suốt tản ra tao vị, hắn còn chưa dò hỏi, gậy đen đã bị trong ổ chăn vươn tay đoạt lại. Thượng Mặc Vũ có chút tức giận, ở ký túc xá tự an ủi rơi gậy mát xa tôi giúp cậu nhặt, cảm ơn cũng bủn xỉn?

Hắn xốc lên chăn, bạn cùng phòng không kịp khép kín hai chân cứ như vậy tùy tiện bại lộ trước mắt.

Côn ŧᏂịŧ hồng nhạt tiểu xảo run run rẩy rẩy dán cái bụng, phía dưới lại hai cánh hoa phấn nộn đầy đặn, một viên đậu đỏ lộ trong không khí đứng thẳng, như miệng nhỏ lúc đóng lúc mở chảy ra một chút dâʍ ɖị©ɧ. Thượng Mặc Vũ xem đến cả người trợn mắt há hốc mồm, hạ thân đã nửa ngạnh.

Mạc Ngu tâm tình phức tạp cực kỳ, nghĩ Thượng Mặc Vũ tự an ủi rồi bị Thượng Mặc Vũ xốc chăn, còn bị Thượng Mặc Vũ phát hiện là song tính, cậu làm sai cái gì ông trời muốn đối cậu như thế?

Não xoay chuyển nhanh, nhưng lời dạo đầu không đủ để đánh tan xấu hổ giờ phút này, cậu chỉ có thể nhanh chóng ngồi dậy bày ra một bộ nhu nhược đáng thương cúi đầu nói:

“Mặc Vũ đại soái ca, có thể giúp tôi giữ bí mật sao, cầu cậu…”

Chưa kịp nói ra điều kiện nhục nước mất chủ quyền gì, liền nghe Thượng Mặc Vũ trả lời, có thể. Mạc Ngu đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hạ thể hai người. Mạc Ngu hiểu, do dự vài giây, vẻ mặt ẩn nhẫn đáp ứng Thượng Mặc Vũ, trong lòng lại vui nở hoa.

Đối tượng ý da^ʍ cùng ta ước pháo hô hô!

Không đáp ứng ta là ngốc tử!

Mạc Ngu: Người cũng như tên, thích sờ cá (ngư, phát âm gần giống), đi học xem truyện người lớn.

Thượng Mặc Vũ: Người cũng như tên, thích thượng Mạc Ngu.