Chương 1: Thế giới tu tiên

Phi hành thú bay lượn trên bầu trời, thác nước chảy trên cao xuống như máng xối, từng đỉnh núi cao vυ"t hướng thẳng lên trời, tiên khí lượn lờ, xuất hiện Tiên Nhân cưỡi Hạc trắng bay múa theo mây trên không trung, tóc dài phất phới, đẹp không sao tả xiết, giống như thế giới thần tiên.

Nơi bình thường sẽ không có cảnh tượng lãng mãn như thế.

Đây là tông môn tu tiên, tên là Phi Nguyên Tông!

Phi Nguyên Tông gồm nội môn cùng với ngoại môn. Chưởng môn lớn nhất, rồi sau đó trưởng lão, tinh anh đệ tử, nội môn đệ tử.

Những thành viên nội môn có thể hưởng thụ tài nguyên rất nhiều, hấp thu linh khí vào thân thể, lợi dụng công pháp tông môn để tăng tiến tu vi của mình để có thành tựu Đại Đạo thăng tiến thực lực.

Mà ngoại môn cũng không được hưởng thụ tài nguyên như thế. Không có cao cấp công pháp, không có đan dược tăng tiến tu vi mà ngay cả linh khí cũng thiếu hụt.

Chỉ có ngoại môn trưởng lão mới có thể hưởng thụ một số đãi ngộ cao cấp, về phần ngoại môn đệ tử, thay vì nói là đệ tử thì cũng có thể gọi là tạp dịch.

Cả ngày đốn củi, bưng nước nấu nước, lại càng muốn mang lại nguy hiểm cho tính mạng khi lên núi hái thảo dược, … là đệ tử linh căn thấp kém hoặc đệ tử chưa chính thức bước chân vào con đường tu luyện.

Bất quá ngoại môn Phi Nguyên Tông vẫn là không giống với phàm trần. Có tiên khí vờn quanh từng ngọn núi cao do gió tạo thành theo năm tháng.

Trải qua cải tạo nên có nhiều phòng ốc, giàu có linh khí, thảo dược có vô số. Đối với mọi người nơi đây cũng đáng sống.

Nơi đây đều là nơi ở của ngoại môn đệ tử.

. . .

Mà tại chỗ ở ngoại môn đệ tử, tại góc nhỏ trong phòng . . .

Một thiếu niên thanh tú, nằm ở trên giường, hai mắt nhắm, phảng phất như ngủ thϊếp đi. Nhưng vào lúc này thân thể thiếu niên cả người run lên . . .

"Ta đang ở chỗ nào?"

Tần Không vô ý thức sờ đầu mình chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cảm giác vô lực tràn khắp cơ thể, trong linh hồn cũng giống như rung động.

"Ta. . . Không phải là đã chết rồi sao? Rõ ràng mình đã chết!"

Tần Không tự nói lẩm bẩm, chậm rãi mở hai mắt.

Ánh mắt hắn nhìn vào không trung thấy một màu đen nhánh.

Chỉ có hắn đang nằm trên một cái giường nhỏ miễn cưỡng có thể ngủ một người. Trừ cái đó ra trong nhà không có thứ gì khác. Căn phòng đơn sơ, hiu quạnh tới cực điểm.

Tần Không nhìn xung quanh trong ánh mắt của hắn lộ ra nét kinh ngạc nhưng còn có thể cố gắng giữ tĩnh táo.

Hắn hồi tưởng đến cực hạn nhưng phát hiện trong đầu của mình có rất nhiều trí nhớ nhưng có nhiều cái trí nhớ không phải là trí nhớ của hắn.

Thay vì nói không phải là trí nhớ của hắn, chẳng lẽ nói thân thể này không phải là của hắn.

Chủ nhân thân thể này đã chết!

. . .

Bây giờ linh hồn của hắn đã chiếm cứ thân thể này.

"Chủ nhân thân thể này cũng gọi là Tần Không”

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với ta?”

“Rõ ràng nhớ kỹ mình đã chết. Bị rất nhiều cường giả đuổi gϊếŧ. . . “

“Còn cái thế giới này. . . Tu tiên? Tiên Nhân? Luyện khí? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!"

Tần Không cau mày nhìn bốn phía hắn tĩnh táo tự hỏi.

Qua hồi lâu mới chậm rãi thở ra một hơi. Hắn biết mình đã không tồn tại trong cái thế giới kia.

Căn cứ vào trí nhớ của chủ nhân thân thể này, hắn biết được cái thế giới này cường đại không kém cái thế giới của hắn tồn tại trước kia.

Tại cái thế giới này tu luyện, năng lực cường giả so với thế giới kia của hắn cách một trời một vực.

Nhưng cái thế giới này cũng là thế giới tu tiên.

Tu luyện thành Tiên, mới là vương đạo.

"Từng bước tu luyện thành Tiên. Sau khi đạt Trúc Cơ Kỳ có thể cưỡi mây đạp gió, bay lượn trên bầu trời. Bất quá cái này chủ nhân thân thể giải thích có hạn, nhưng tóm lại cái thế giới này. . ."

Hắn vốn là siêu cấp cường giả của thế giới kia nhưng bởi vì bị rất nhiều cường giả vây công mà chết.

Hắn rõ ràng nhớ kỹ bản thân đã chết nhưng sự thật nói cho hắn biết hắn không có chết ngược lại đi tới một cái thế giới đơn sơ kì diệu.

Mà thực lực của hắn cũng mất hết, hắn bây giờ rất nhỏ yếu. . .

Hơn nữa giờ phút này tình cảnh của hắn cũng không được tốt.

"Tên của chủ nhân thân thể này trước đây cũng gọi là Tần Không. Nhưng tư chất cực điểm kém. Trong cơ thể còn có căn cơ phế vật nên chỉ có thể cảm ngộ đến ít tia linh khí, vì vậy bị đuổi đến ngoại môn đệ tử. Hơn nữa hắn thật đúng là đủ bi thảm a. Không cha không mẹ, có chút ngu đần, bình thường không ít người khi dễ, tư chất kém. Hôm qua bị người đánh một trận dẫn đến tổn thương nội tạng. Tuy lúc đó không có chết, nhưng về phòng không bao lâu thì chết. . ."

Tần Không lắc đầu bất đắc dĩ.

Thời gian ngắn ngủi hắn cũng hiểu rõ một ít chuyện.

Chủ nhân thân thể này trước kia tư chất quá kém. Tại môn phái tu tiên căn bản tồn tại giống như con kiến hôi không có ai thương tiếc.

Hơn nữa người này ngu đần, đần độn, trong ngày thường tự nhiên gặp phải không ít người khi dễ.

Hơn nữa ngoại môn đệ tử thường tồn tại có không ít oán khí, mạnh khi dễ yếu, yếu khi dễ ngu. Chủ nhân của thân thể này trước kia tự nhiên là vô cùng thống khổ. Thế cho nên ngày hôm qua mới bị gϊếŧ chết.

Tần Không trong lòng bất đắc dĩ cẩn thận cảm ngộ thân thể này, bất quá sau một lúc lâu hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra trên mặt lộ ra vẻ vừa bực mình vừa buồn cười.

". . . Chủ nhân trước kia của thân thể này tư chất không ngờ mạnh như thế. Từ khi mới ra đời kinh mạch đã tự đả thông. Quả thực là một đời kì tài. Nhưng khi gia nhập trong thế giới tu tiên thì có một vấn đề căn bản là bị tước đoạt tư chất hoàn mỹ không còn một mảnh! Thật là buồn cười."

"Bất quá ông Trời đối đãi với ta không tệ! Tư chất của thân thể này so với thân thể ta kiếp trước còn mạnh hơn một mảng. Chỉ cần cho ta đầy đủ thời gian sẽ không sợ một thân võ học biến mất trên thế gian. Chủ yếu nhất là. . . Linh khí của thế giới này so với linh khí của thế giới kia của ta nồng nặc vô số lần!"

Tần Không trong ánh mắt lóe lên tinh quang

Hắn dần dần phát hiện bản thân đi tới cái thế giới này tựa hồ cũng không phải là tệ. Hết thảy đều đột nhiên thay đổi. Thực lực của hắn tuy nhỏ yếu nhưng mà ngay cả điều kiện như thế hắn cũng thấy hết sức thỏa mãn.

"Trong đầu của ta vẫn còn tồn tại công pháp của kiếp trước muốn lấy lại thực lực vốn có cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Tần Không nắm chặt hai tay của mình.

Hắn biết cái thế giới này cùng thế giới của hắn có một chút giống nhau đó chính là thế giới cường giả ‘cá lớn nuốt cá bé’!

Hết thảy dùng thực lực nói chuyện. Ngươi nếu không có thực lực chỉ có thể bị người khi dễ, bị người nhục mạ uất ức sinh tồn trong cái thế giới này.

Chỉ bất quá Tần Không càng ưa thích khuôn mặt trước kia của hắn.

Suy nghĩ một chút, Tần Không nhìn lại thực lực của bản thân hiện tại mặc dù hắn nắm trong tay tuyệt kỹ cường đại của một cái thế giới khác nhưng cái thế giới này hắn cần đi thích ứng. Có thể có được ngạo khí nhưng lại không thể coi rẻ người trong thiên hạ.

Cái thế giới này đồng thời cũng không đơn giản.

"Bây giờ thực lực của ta vẫn chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất. Thực lực như vậy ở cái thế giới này tựa như con kiến, số lượng vô số, trừ người phàm là tầng dưới chót tu sĩ."

Người phàm cùng tu sĩ là người hai đẳng cấp. Mà tu sĩ thấp nhất thực lực chính là Luyện Khí Kỳ tầng thứ nhất.

Luyện Khí Kỳ phân chia mười tầng mà mỗi một tầng đều có chênh lệch lớn, loại này chênh lệch có thể nói là cực lớn.

Mà trong môn phái tu tiên người có thực lực như hắn thì có vô số. Thuộc loại tu sĩ thấp nhất.

"Bất quá muốn đạt được vô số tài nguyên thì phải tiến vào nội môn. Dựa theo này là thân thể trước chủ nhân trí nhớ phân tích nội môn trung linh khí, tài nguyên so với nơi này còn nhiều hơn vô số lần, còn đan dược cũng có thể tăng cường tu vi để thực lực biến thành càng mạnh. Mục tiêu thứ nhất của ta bây giờ chính là phải tiến vào nội môn. Chỉ có tiến vào nội môn Phi Nguyên Tông thì thực lực của ta mới có thể tăng nhanh."

Tần Không trong lòng suy nghĩ: “Hắn cũng không phải là loại ngu đần giống chủ nhân trước của thân thể này.”

Mà tại thời điểm hắn đang suy nghĩ đột nhiên ở ngoài cửa phòng xuất hiện một thanh âm sẳng giọng.

"Tần Không mặt trời lên cao mông còn không mau dậy đi làm việc. Nếu như hôm nay ngươi làm nhiệm vụ không xong thì ngươi nên biết là hôm nay ngay cả cơm cũng không được ăn."

Âm thanh sẳng giọng quát lớn đột ngột xuất hiện không có tính người chút nào giống như ra lệnh.

Tần Không nhíu nhíu mày hắn không thích người khác dùng giọng nói như thế nói với hắn khi hắn tại cái thế giới kia.

Uy nghiêm của hắn không ai dám đυ.ng vào không ai dám chất vấn. Nhưng hắn chỉ dừng lại chốc lát liền lắc đầu.

" ‘Cá lớn nuốt cá bé’ Bằng vào thực lực của ta bây giờ mà làm ầm lên chỉ sẽ mang lại phiền toái cho bản thân thôi. Sau này sẽ tìm mấy người này tính sổ. Hơn nữa chủ nhân trước của thân thể này cũng hận thấu xương những người này. Ta mặc dù cùng người này không quen không biết nhưng nếu chiếm dụng thân thể của hắn cũng phải giúp hắn làm một ít chuyện."

Tần Không lắc đầu trong lòng nghĩ.

Thân thể hắn giờ phút này cũng khôi phục trạng thái, rồi kéo cửa xuống đối diện mấy người bên ngoài nói:

"Ta đã biết rồi, ta sẽ tới sau."

"Hừ! Nhanh lên, đi nhiệm vụ đường tập hợp. Nếu không kết quả tự ngươi chịu a. Giống như ngày hôm qua không hoàn thành nhiệm vụ bị hành hung đánh một trận. Ngươi vất vả lắm mới bảo toàn được mạng nhỏ. Hôm nay tốt nhất dùng đến đầu óc đừng nghĩ ngu xuẩn!"

Mấy người phía ngoài hừ lạnh.

Tần Không nghe mấy lời nói này nắm thật chặc hai nắm đấm trong lòng hừ lạnh.

Nhưng hắn biết giờ phút này vẫn không thể làm ầm lên. Thực lực của đối phương mạnh hơn so với hắn nếu dám làm ầm lên nhất định sẽ bị đánh.

Nói không chừng có thể giống như chủ nhân của cỗ thân thể này a. Bất tri bất giác mất đi tánh mạng.

Dĩ nhiên mấy người này hắn cũng ghi nhớ trong đầu.

Chủ nhân của thân thể này trước kia tuy ngu đần đần độn nhưng trí nhớ cũng là hơn người. Hơn vạn tên ngoại môn đệ tử hắn có thể nhớ kỹ mọi người hết sức rõ ràng.

Vì vậy hắn cũng biết bộ dáng của những người này. Kiềm nén trong lòng tức giận Tần Không sửa sang lại một chút rồi xuống giường.

Nhanh chóng quét dọn phòng một chút rồi mở cửa sổ mượn ánh sáng sửa sang lại một chút áo vải đang mặc, mang giày cỏ rồi đi ra khỏi phòng.

Thân thể này ăn mặc hết sức đơn sơ cùng kiếp trước của hắn căn bản là một trời một vực nhưng những thứ này tựa hồ tất cả đều là phải trải qua.

Hơn nữa hắn cái khổ nào mà không có ăn qua. Hôm nay đổi với hắn chỉ là cái khổ nhỏ cơ bản không đáng nhắc tới.

"Từng cái ngoại môn đệ tử đều phải đi qua nhiệm vụ đường. Nơi này là nơi ngoại môn trưởng lão ban bố nhiệm vụ. Chỉ có hoàn thành một ngày nhiệm vụ mới có thể ăn cơm. Nếu không cũng chỉ có thể đói bụng hơn nữa hôm nay làm không xong nhiệm vụ còn muốn lụy đến ngày mai, ngày mai làm không được cũng không được ăn cơm, nếu như vẫn tuần hoàn như thế thì chết đói cũng sẽ không có người quan tâm."

Tần không nghĩ trong lòng

Tần Không đi ra khỏi phòng đi nhiệm vụ đường dựa vào trí nhớ của cỗ thân thể này.