Chương 12: Mời

Edit: Tagoon

Bộ lạc săn thú tập thể cách một ngày tiến hành một lần. Hôm nay không cần phải đi săn, tộc trưởng Hùng Hà bèn bắt đầu xử lý một vài chuyện trong bộ lạc.

Tỷ như chuyện phân phối lại huyệt động.

Có một vài người quyết định chung sống cùng nhau, vậy huyệt động thừa ra của bọn họ có thể cho người khác vào ở. Cũng có một vài người thành niên cần phải phân phối huyệt động mới cho bọn hắn.

Mấy năm nay, dân cư của bộ lạc Đại Hùng vẫn luôn tăng trưởng. Tuy rằng mỗi năm bọn họ đều sẽ mở huyệt động mới nhưng vẫn không đủ. Nếu vậy, người không thể tham gia săn thú khẳng định là không thể chiếm huyệt động.

Mà người không thể tham gia săn thú này chính là Chu Tịch.

Sau khi mẹ của Chu Tịch qua đời, xuất phát từ sự thương hại, Hùng Hà vẫn luôn không thu hồi huyệt động lúc trước phân cho mẹ hắn, nhưng hiện giờ cũng đã trôi qua hai tháng.

Người không thể tham gia săn thú giống như Chu Tịch hẳn là phải tới ở trong sơn động tập thể.

Người trong bộ lạc Đại Hùng đều ngủ rất sớm, tỉnh dậy cũng rất sớm. Cho nên trời mới rạng, Hùng Hà đã tới tìm Chu Tịch nói chuyện này.

Chu Tịch: "......" Hắn cũng không biết trong bộ lạc hoá ra còn có quy định như vậy......

"Chu Tịch, ngươi nghe hiểu lời ta nói không?" Hùng Hà lo lắng hỏi Chu Tịch. Chu Tịch từ nhỏ đã là một tên ngốc, ông sợ Chu Tịch nghe không hiểu.

Chu Tịch gật gật đầu. Tuy rằng bởi vì không hay giao lưu với người khác, ngôn ngữ trong bộ lạc này hắn cũng chưa hoàn toàn học được hết, nhưng Hùng Hà nói hắn vẫn có thể nghe hiểu.

Ở mạt thế cực khổ nhiều năm như vậy, sau khi đi vào thế giới này hắn đã không còn muốn làm việc, cho nên mới luôn biểu hiện không tích cực.

Còn việc gϊếŧ khủng long...... Khủng long đáng yêu như vậy vì sao phải gϊếŧ chúng?! Được rồi, khủng long cũng không đáng yêu, hắn thuần túy chỉ là chém tang thi đến phát ngán nên không muốn tiếp tục động thủ, cũng không thể động thủ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn thế nhưng sẽ bởi vì như vậy mà đánh mất cái động của mình.

"Sau này ngươi cứ dọn tới sơn động phía dưới ở, sẽ có người săn sóc ngươi." Hùng Hà nói tiếp. Huyệt động dành cho những người già yếu bệnh tật trong bộ lạc ở ngay bên dưới cái huyệt động của Chu Tịch.

Trong suy nghĩ của ông, Chu Tịch tới đó ở không phải chuyện xấu. Rốt cuộc bộ dạng này của Chu Tịch nhìn giống như là cần phải chiếu cố.

Chu Tịch nhíu mày. Hắn không có khả năng ở cùng với người khác. Hắn ở mạt thế vẫn luôn trải qua gϊếŧ chóc, vô cùng cảnh giác, bên cạnh có người căn bản không ngủ nổi. Hơn nữa...... Huyệt động cư trú tập thể của bộ lạc, bên trong quá bẩn.

Ở mạt thế ô nhiễm rất nhiều năm, hắn bây giờ luôn hy vọng mình có thể sạch sẽ!

"Chu Tịch, ngươi hôm nay chuyển nhà, có thể chứ?" Hùng Hà lại hỏi.

Chu Tịch nói: "Có thể." Tuy rằng hắn không muốn ở cùng người khác, nhưng cũng ngượng ngùng chiếm huyệt động không đi. Kỳ thật hắn tới ngủ trong nơi chứa củi của bộ lạc cũng được, còn nếu không nữa thì tự dựng một cái lều vào ở cũng khá tốt.

Thấy Chu Tịch gật đầu, Hùng Hà mới bảo lũ trẻ nhàn rỗi trong bộ lạc giúp Chu Tịch dọn đồ.

Đồ vật trong huyệt động Chu Tịch rất nhiều, đều là mẫu thân Chu Tịch để lại cho hắn. Mấy thứ này từng cái một từ trong động dọn ra bày đầy trên mặt đất.

"Mấy thứ này đều là của Chu Tịch, các ngươi đừng lộn xộn!" Hùng Hà quát mắng một thằng nhóc đang lật tung đồ của Chu Tịch lên, cảm thấy phát sầu -- Đồ của Chu Tịch khá nhiều, hắn còn hơi ngốc, sau khi đến sơn động tập thể ở, mấy thứ này có khi nào sẽ bị đoạt mất không?

Tuy rằng bộ lạc cấm cướp đoạt đồ của người khác, nhưng quy định như vậy cũng không thể quản được mọi người.

Lúc Hùng Hà còn đang phát sầu, những người khác trong bộ lạc lại rất hâm mộ: "Thật nhiều da thú!"

"Còn có vũ khí và muối!"

"Bát đá cũng có rất nhiều!"

"Mẫu thân Chu Tịch để lại cho hắn thật nhiều đồ đạc......"

......

Tộc nhân bình thường trong bộ lạc nhìn thấy gia sản của Chu Tịch đều cực kỳ hâm mộ, Dương Oánh và Dương Tốc lại càng không cần phải nói.

Thời điểm Dương Oánh tới bộ lạc trên người cái gì cũng không có. Mấy năm nay tuy rằng tích cóp được một chút, nhưng vẫn cực kỳ ít, da thú cũng không nhiều lắm -- Phần lớn da khủng long căn bản là không dùng được.

Lúc này, Dương Oánh vô cùng đỏ mắt, sắc mặt Dương Tốc thì ngày càng trở nên rất khó coi.

Cũng chính là lúc này, Hùng Dã rời giường.

Hùng Dã có thói quen dậy sớm, nhưng hôm nay y dậy muộn.

Thịt Chu Tịch cho y tối hôm qua ăn cực kỳ ngon, ngửi cũng rất thơm, lúc ăn nếm ra một chút vị ngọt, là mỹ vị mà y chưa từng được ăn bao giờ. Vì thế, rõ ràng buổi tối đã ăn hai mươi cân thịt nhưng y vẫn chén sạch chỗ thịt kia.

Sau đó đại khái là vì được ăn uống no nê, y ngủ cực kỳ ngon, vậy mà lại đánh một giấc tới tận hừng đông.

Từ huyệt động của mình bước ra ngoài, Hùng Dã vừa liếc mắt một cái đã thấy Chu Tịch đang đứng ở giữa một đống đồ lớn.

Chu Tịch vẫn quây da thú kín mít trên người như cũ, tóc cũng cắt ngắn, tay và mặt được lau rửa vô cùng sạch sẽ, bên trên một vết trầy nhỏ cũng không có, nhìn cực kỳ non mịn......

Hùng Dã lúc trước không quá để ý đến Chu Tịch, lần này dưới nắng sớm nhìn kỹ mới phát hiện Chu Tịch vô cùng đẹp, thậm chí so với Sư Lệ còn đẹp hơn -- Sư Lệ không có trắng trẻo được như Chu Tịch!

Hắn còn rất cao, vóc dáng cũng đẹp...... Điều này cũng không kỳ quái. Mẹ của Chu Tịch chăm chút hắn tốt như vậy, hắn đương nhiên có thể trưởng thành rất cao lớn.

Tuy Chu Tịch rất đẹp, nhưng lực chú ý của Hùng Dã rất nhanh đã từ trên người Chu Tịch dời đi -- Y nhìn thấy Sư Lệ.

Sư Lệ và Lang Âm đứng chung một chỗ, trên người có mùi vị của Lang Âm.

Bọn họ đêm qua thật sự đã ở bên nhau.

Lúc trước, mặc dù tận mắt nhìn thấy Sư Lệ đi vào huyệt động của Lang Âm, trong lòng Hùng Dã vẫn còn giữ lại chút mong chờ đối với Sư Lệ. Nhưng ngửi được mùi vị trên người Sư Lệ, trái tim y lại bắt đầu trầm xuống.

Sau khi suy sút một phen, không hiểu sao y lại cảm thấy nhẹ nhàng.

Hùng Dã đứng ở nơi cao chú ý tới Sư Lệ, Sư Lệ ngược lại không hề chú ý tới Hùng Dã.

Tâm tình gã lúc này cũng không vui sướиɠ, bởi vì gã tối hôm qua đột nhiên biết được, Lang Âm sớm đã cùng người khác ở bên nhau.

Lang Âm một chút cũng không cảm thấy điều này có vấn đề gì. Sau khi thành niên, bất kể nam hay nữ cũng đều có nhu cầu, nàng cùng người khác ở bên nhau thì có làm sao?

Nhưng Sư Lệ cực kỳ không vui.

Lang Âm trong miệng nói thích gã, kỳ thật đã sớm cùng người khác ở bên nhau, nếu thế thì còn nói làm gì? Hùng Dã lúc trước thích gã, chính là một lòng thích gã, chẳng sợ có rất nhiều nữ nhân biểu đạt hảo cảm với Hùng Dã, Hùng Dã cũng chẳng hề đáp ứng lấy một người nào.

Hơn nữa, cùng Lang Âm ở bên nhau cũng không vui sướиɠ giống như trong tưởng tượng của gã, hoàn toàn không có sự kích động khiến cả người hưng phấn như lần đầu tiên gã cùng Hùng Dã ở bên nhau.

Hết thảy mọi chuyện tối hôm qua đối với Sư Lệ mà nói cũng không vui sướиɠ, kết quả từ sáng sớm, gã đã đυ.ng phải chuyện Chu Tịch chuyển nhà.

Sư Lệ đối với chuyện phát sinh ngày hôm nay vẫn còn chút ấn tượng. Khi đó gã cảm thấy Chu Tịch có nhiều đồ như vậy thật khiến người hâm mộ, nên mới ở trước mặt Hùng Dã nói vài câu, sau đó Hùng Dã nói, bọn họ nhất định cũng có thể có được nhiều đồ như thế......

Gã khi đó hâm mộ Chu Tịch, nhưng mà chỉ mới qua hai ngày, đồ của Chu Tịch đã bị người khác "lấy" hết.

Sau đó Chu Tịch đại khái là bị bắt nạt, không muốn ở trong sơn động tập thể nữa, ngược lại vào ở trong căn lều bộ lạc dùng để chứa củi lửa.

Cái lều kia lọt gió tứ phía, bên trong chứa toàn những cây củi mới từ bên ngoài nhặt về. Chỗ củi này còn chưa được phơi khô, cực kỳ ẩm ướt, ở một nơi như vậy thật sự không thoải mái, nhưng Chu Tịch vẫn nhất quyết dọn vào, ở liền hai tháng cho đến tận khi phụ thân tới tìm hắn.

Thú Vương thực lực cường đại kia phát hiện con trai mình ở trong một nơi rách nát như vậy đương nhiên bùng phát ngay tại trận. Vẫn là nhờ Chu Tịch ngăn lại. Ngay ngày hôm sau, Chu Tịch bèn theo phụ thân hắn rời đi. Về sau gã cũng không còn gặp được Chu Tịch nữa.

Thực lực của phụ thân Chu Tịch rất mạnh, không kém cạnh gì so với gã đời trước. Nhưng người này chết rất sớm, đưa Chu Tịch đi không tới hai năm đã chết. Nguyên nhân chính là vì như vậy, Sư Lệ vốn dĩ chướng mắt kẻ này.

Nhưng hai ngày nay, sau khi cẩn thận tự hỏi, Sư Lệ lại cảm thấy suy nghĩ của mình lúc trước không đúng.

Cha Chu Tịch mặc dù về sau sẽ chết nhưng hiện tại cũng vẫn là Thú Vương, tóm lại hữu dụng đối với gã.

Sư Lệ đi tới chỗ Chu Tịch: "Chu Tịch, ngươi đã nghĩ xong muốn dọn tới nơi nào chưa?"

"Sư Lệ ngươi đang định hỏi cái gì? Chu Tịch đương nhiên ở trong sơn động tập thể." Hùng Hà không chút nghĩ ngợi lập tức nói.

"Chu Tịch, ngươi xác định muốn tới sơn động tập thể?" Sư Lệ lại hỏi Chu Tịch.

"Ta không muốn ở trong sơn động tập thể." Chu Tịch chậm rãi nói.

"Ngươi không muốn tới sơn động tập thể, vậy có muốn ta giúp ngươi xây một căn nhà hay không?" Sư Lệ hỏi: "Có thể dùng gỗ để xây nhà." Trong bộ lạc bọn họ có lều, nhưng không có nhà. Mà ở bộ lạc khác đã có nhà, Sư Lệ tuy rằng chưa xây bao giờ nhưng tốt xấu gì cũng đã từng nhìn thấy. Gã cảm thấy gã có thể bảo người trong bộ lạc xây cho Chu Tịch một cái.

Chu Tịch nghe Sư Lệ nói vậy bèn cảm thấy nghi hoặc.

Hắn ở cách vách nhà Sư Lệ một tháng rưỡi, Dương Tốc rất không ưa hắn, mà Sư Lệ thì trước giờ vẫn luôn làm lơ hắn. Bây giờ sao lại đột nhiên tốt bụng đến nỗi muốn xây nhà cho hắn?

Chu Tịch vô cùng nghi hoặc, nhưng càng nghi hoặc hơn so với Chu Tịch chính là Hùng Dã.

Sư Lệ luôn không kiên nhẫn động tay làm bất cứ một cái gì, sao đột nhiên lại muốn xây nhà cho người khác?

Hắn rốt cuộc định làm gì?

Hùng Dã rời khỏi huyệt động, đi vào khe núi, sau đó lập tức chú ý tới ánh mắt Sư Lệ nhìn Chu Tịch có chút nóng bỏng.

Hùng Dã vô cùng hiểu Sư Lệ, nhìn thấy vẻ mặt này của Sư Lệ, y biết ngay Sư Lệ có hứng thú với Chu Tịch.

Chu Tịch có chỗ nào có thể khiến Sư Lệ cảm thấy hứng thú? Ánh mắt Hùng Dã bất chợt dừng ở trên mặt Chu Tịch.

Chu Tịch lớn lên thật sự rất không tồi, còn khác hẳn so với mọi người trong bộ lạc, làn da của hắn thậm chí còn trắng và tinh tế hơn cả Lang Âm.

Sư Lệ...... Coi trọng Chu Tịch?

Nếu như đặt ở trước kia, Hùng Dã bất kể thế nào cũng sẽ không nghĩ về Sư Lệ như vậy. Y tin tưởng vững chắc Sư Lệ không phải là người như thế. Nhưng bây giờ, mùi vị của Sư Lệ và Lang Âm vẫn luôn quấn quít bên nhau.

"Dùng đá tảng, bùn đất, cọc gỗ có thể làm tường vây bốn phía, lại lợp một cái mái phía trên, đó chính là nhà......" Sư Lệ miêu tả về loại nhà ở mà mình biết, đang nói, đột nhiên nghe được thanh âm của Hùng Dã: "Chu Tịch, ngươi có muốn dọn tới ở cùng ta hay không?"

Hùng Dã mời Chu Tịch tới ở cùng? Sư Lệ lập tức nhíu mày nhìn về phía Hùng Dã.

Hùng Hà cũng hơi kinh ngạc, hỏi Hùng Dã: "Như vậy có thể sẽ không tiện lắm đâu?" Trong bộ lạc một vài nam nhân độc thân cũng sẽ bởi vì huyệt động không đủ mà ở cùng một chỗ. Nhưng như vậy kỳ thật rất không thuận tiện, không tiện tìm đối tượng.

"Ta cảm thấy không sao cả, huyệt động của ta rất lớn." Hùng Dã nói, lại nhìn về phía Chu Tịch: "Ngươi có muốn ở cùng ta không?"

Chu Tịch không nghĩ tới Hùng Dã thế nhưng sẽ mời mình tới ở cùng, hơi kinh ngạc nhìn về phía Hùng Dã, suy nghĩ một lúc sau đó gật đầu đồng ý: "Được."

Hắn cảm thấy mình không quá hiểu rõ về thế giới này, tốt nhất nên giao lưu cùng người khác nhiều hơn. Dù sao thì hiểu rõ vẫn tốt hơn là mờ mịt.

Mà Hùng Dã chính là một đối tượng tiếp xúc vô cùng thích hợp -- Hùng Dã biết rất nhiều thứ, hắn có thể thông qua Hùng Dã tìm hiểu về nơi đây.

Còn chuyện hắn lúc ngủ không quen bên cạnh có người...... Bên cạnh có nhiều người hắn không quen, nhưng nếu chỉ có một, dù sao thì sau khi thân thuộc hẳn cũng có thể tiếp thu. Huống chi, hắn có biện pháp khiến Hùng Dã không thể quấy rầy đến hắn.

Đương nhiên, hắn đồng ý chủ yếu vẫn là vì hắn không muốn năng lực của mình bị bại lộ trước mặt người khác, cũng không muốn tiếp xúc với tên Sư Lệ rõ ràng có vẻ kỳ quái kia.

Hùng Dã thì khác. Những lúc người trong bộ lạc không đi săn thú, không đi thu thập thực vật, Hùng Dã vẫn chạy ra bên ngoài, huyệt động sẽ chỉ còn một mình hắn, muốn làm cái gì cũng rất tiện.