Chương 15: Chim voi

Edit: Tagoon

Chu Tịch hôm nay không ra cửa. Ngày mưa còn đi ra ngoài làm gì? Hắn không muốn mắc mưa một tẹo nào.

Nhưng nhìn thấy Hùng Dã bọn họ đã trở lại, hắn bèn quét một lớp mật ong lên trên miếng thịt Ngũ Giác long hôm qua Hùng Dã ăn chưa hết, rắc chút hương liệu, giúp y nướng lại một lần nữa.

Phương pháp bảo quản thức ăn của người bộ lạc Đại Hùng có vài loại, nhưng hai loại được dùng nhiều nhất là dùng muối ướp hoặc hơ trên lửa.

Bọn họ sẽ dùng muối để ướp đồ ăn định tích trữ lâu dài, sau đó treo ở nơi râm mát thông thoáng hong gió. Còn đồ ăn bảo tồn trong thời gian ngắn thì bọn họ sẽ hơ một chút, thậm chí nướng lại.

Hai loại thịt này Chu Tịch đều không thích.

Bởi vì muối vô cùng quý hiếm, nên loại muối người trong bộ lạc dùng để ướp thịt bình thường đều có mùi vị cũ xì không mới mẻ. Còn thịt nướng...... Thịt nướng để mấy ngày, nghĩ thôi đã không muốn ăn.

Nhưng cái địa phương này đồ ăn khan hiếm, có vẻ cũng chỉ có thể như vậy. Cũng may trong khoảng thời gian gần đây nhiệt độ không khí không cao, đồ ăn dễ bảo tồn hơn.

Nướng thịt thêm một lần nữa, Chu Tịch lại dùng thịt Lăng Bối long đã ướp mà Hùng Dã cho hắn nấu với ít nấm.

Đại khái là do không biết cách phân biệt nấm có độc hay không, người trong bộ lạc này không ăn nấm, nhưng lại không bao gồm Chu Tịch.

Hắn nấu nướng xong xuôi, không ăn tí nào, tiếp tục gặm trái cây qua bữa -- Hôm nay chỉ có thịt khủng long, hắn không muốn nếm thử dù chỉ một miếng.

Lúc Hùng Dã trở về, Chu Tịch đã ăn no: "Ta lấy thịt của ngươi nướng lại một chút, lại nấu ít canh, ngươi mau nhân lúc còn nóng ăn đi."

Hùng Dã rất nhanh đã chú ý tới thịt nướng và cả nồi canh nóng hầm hập.

Lúc y còn nhỏ ở cùng một chỗ với mẹ mình, mẹ y cũng không chuẩn bị đồ ăn cho y như vậy -- Khi đó mẹ y chỉ là trong lúc nướng thịt, thỉnh thoảng sẽ xé xuống một miếng cho y ăn.

Hùng Dã trong lúc nhất thời nói không nên lời trong lòng có cảm thụ gì, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Không cần cảm tạ, ngươi đã giúp ta rất nhiều." Chu Tịch nói.

Hùng Dã thả phần thịt đã nướng của mình xuống, lại đưa khoảng hai cân thịt nát phần của Chu Tịch cho Chu Tịch: "Ngươi lại không đi lấy thịt, ta giúp ngươi lấy về! Còn nữa, ngươi nấu cho ta bằng thịt của ngươi, như vậy không tốt."

Hùng Dã lúc đi cất thịt mới chú ý tới phần thịt mình bảo tồn căn bản không mất bớt chút nào. Đồ Chu Tịch nấu cho y hẳn là thịt ngày hôm qua y cho Chu Tịch.

"Ta không thích ăn thịt, cho ngươi ăn." Chu Tịch nói.

"Không thích ăn thịt?" Hùng Dã khϊếp sợ nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch trấn định gật đầu.

Hùng Dã: "......" Trên thế giới này, không ngờ lại có người không thích ăn thịt?!

"Ngươi không ăn thịt mà vẫn có thể khoẻ mạnh sao?" Hùng Dã lo lắng.

Chu Tịch cảm thấy mình rất cường tráng: "Hẳn là vẫn tốt." Lúc vừa mới xuyên vào thân thể này, hắn đã cảm thấy năng lượng dư thừa của nó cực kỳ lớn. Gần đây đại khái là do hấp thu không ít năng lượng trong không khí, tinh hạch màu trắng trong thân thể hắn đã lớn hơn rất nhiều, năng lượng ẩn chứa trong cơ thể cũng ngày càng dư thừa.

Tuy rằng Chu Tịch nói như vậy, nhưng Hùng Dã đối với chuyện hắn không ăn thịt vẫn không đồng ý -- Không ăn thịt căn bản là không có sức lực!

"Thịt vẫn cần phải ăn! Ngày hôm qua chẳng phải ngươi cũng ăn thịt cá sao?" Hùng Dã hỏi. Dù Chu Tịch không tham gia đi săn, không cần biến hóa hình thú thì cũng nên ăn chút thịt.

"Thịt cá ngon hơn thịt khủng long." Chu Tịch đáp.

Hùng Dã nghe được lời này, cũng nhịn không được hâm mộ Chu Tịch.

Bọn họ muốn ăn no còn khó, thế mà Chu Tịch còn có thể kén chọn!

Mẹ Chu Tịch đối xử với Chu Tịch thật sự rất tốt.

Nghĩ vậy, Hùng Dã lấy miếng thịt Ngũ Giác long Chu Tịch đã nướng lại giúp y, cắn một miếng.

Thịt Ngũ Giác long y đại khái được phân cho 40 cân, ngày đầu tiên ăn hai mươi cân, hôm qua ăn mười cân, hiện giờ còn lại mười cân.

Nói vậy, thịt cách hai ngày đã không quá dễ ăn, nhưng lúc này Hùng Dã vừa cắn một miếng đã nếm được vị ngọt.

Tư vị ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng, Hùng Dã kinh hỉ mở to hai mắt.

"Thịt này thật ngọt!" Hùng Dã nhịn không được nói.

"Ừ." Chu Tịch gật gật đầu. Lúc hắn nướng thịt đã quét lên chút mật ong lấy trộm được từ tổ ong...... Gấu nhỏ quả nhiên rất thích.

Hùng Dã hơi luyến tiếc ăn thịt, sau đó lại nhìn vào bát canh, hơi giật mình: "Cái trong canh là nấm sao? Thứ này có độc, không ăn được!"

"Nấm có loại có độc, cũng có loại không có độc, cái này là không có độc, có thể ăn." Chu Tịch nói.

Hùng Dã liếc mắt nhìn Chu Tịch, dùng đũa chọc một cái nấm lên, tỉ mỉ ngửi ngửi trước, sau đó lại liếʍ liếʍ, cuối cùng cắn một miếng nhỏ......

Chu Tịch lại nói: "Ta ăn rồi, không có độc."

Hùng Dã nghiên cứu xong, cũng cảm thấy không có độc, y nhét nấm vào trong miệng, nói: "Ngươi về sau nhất định phải cẩn thận, không được ăn mấy thứ lung tung rối loạn."

Chu Tịch đồng ý, sau đó lập tức nhìn thấy Hùng Dã nhanh như gió cuốn đánh hết bay chỗ thịt nướng và canh.

Tên này ăn uống khoẻ thật, nhìn y ăn thôi cũng thấy đói bụng, chờ lát nữa hắn phải về "phòng" của mình sớm chút, giục sinh ít thức ăn.

Hùng Dã ăn hết mười cân thịt Ngũ Giác long và cả một nồi to canh Lăng Bối long hầm nấm, nói với Chu Tịch: "Ngày mai ta có hẹn đi săn với Hổ Nguyệt Hùng Bạch, đi ngủ trước đây."

Hồi trước y vẫn luôn cho rằng Chu Tịch rất ngốc, nhưng bây giờ xem ra lại không phải.

Chu Tịch kỳ thật rất thông minh, chỉ là không thích giao lưu với người khác -- Y chưa bao giờ thấy Chu Tịch nói một câu với người ngoài!

"Ừ." Chu Tịch gật gật đầu.

Buổi tối hôm ngay Hùng Dã ngủ cực kỳ ngon.

Trong thịt nướng có thả chút chất lỏng của thực vật an thần, còn ném vào lửa dược liệu có tác dụng an thần, tất cả đều là công trạng của Chu Tịch.

Hắn rất thích người có sức sống bắn ra bốn phía, cho nên muốn khiến cho Hùng Dã ngủ thật ngon đừng u buồn nữa.

Ban ngày phần lớn thời gian Chu Tịch dùng để ngủ, ngủ dậy lại ăn, ăn xong lại tiếp tục ngủ.

Nói là ngủ, kỳ thật cũng không đúng lắm...... Mỗi khi nhắm mắt "ngủ", hắn vẫn liên tục dùng tinh thần lực bắt lấy năng lượng chung quanh, sau đó nhét chúng vào thân thể của mình.

Sau khi làm như vậy, hắn sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn giống như vừa được ăn uống no nê một bữa.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Chu Tịch đã tỉnh.

Hắn ngáp một cái, ngồi ở cửa động, sau đó giục sinh hai sợi dây leo, dùng đá đánh lửa.

Nhóm lửa bằng cách này cũng không phải một chuyện dễ dàng, người trong bộ lạc bình thường đều trực tiếp đi tới sơn động tập thể phía dưới. Ở đó luôn luôn đốt lửa, chính là nơi để mọi người nướng thịt hoặc sưởi ấm. Nhưng hắn dùng tinh thần lực đẩy nhanh tốc độ cọ xát, dù sao cũng không đến mức nhóm không cháy.

Chờ lửa bùng, hắn lại lấy chỗ thịt ngày hôm qua Hùng Dã nhận giúp hắn bỏ vào trong nồi nấu canh, thuận tiện cắt ra một miếng từ khối thịt đã nướng tối hôm qua Hùng Dã mang về, thêm chút gia vị rồi nướng lại.

Thú nhân trong bộ lạc Đại Hùng đã quen ngày ăn một bữa, nhưng Chu Tịch cảm thấy như vậy không tốt lắm, bèn thuận tay nấu bữa sáng.

Lúc Hùng Dã ngủ dậy chỉ cảm thấy tinh thần tăng lên gấp trăm lần.

Đêm qua y lại ngủ cực kỳ ngon!

Hùng Dã đối với tình huống này cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn rất vui vẻ. Chờ tới khi ngửi thấy mùi thơm trong phòng, trong lòng y không hiểu sao lại càng thêm cao hứng.

Lúc trước sau khi nhìn thấy Sư Lệ thật sự ở bên Lang Âm, y cho rằng mình sẽ rất đau lòng, nhưng trên thực tế lại không hề.

Y hai ngày này ăn ngon ngủ ngon.

"Ngươi dậy từ khi nào vậy?" Hùng Dã tò mò nhìn về phía Chu Tịch. Chu Tịch tỉnh dậy thế mà y lại không phát hiện ra!

"Ta vừa mới tỉnh cách đây không lâu." Chu Tịch nói: "Ngươi có phải quá mệt mỏi hay không? Ngủ say như chết ấy."

"Chắc là vậy." Hùng Dã gãi gãi đầu mình, hơi ngượng ngùng.

Chu Tịch lúc trước gần như không nói chuyện với người trong bộ lạc, bởi vì hắn khi đó còn chưa nói được rành mạch. Nhưng hai ngày nay nói chuyện với Hùng Dã khá nhiều, vì vậy mở mồm đã tương đối trơn tru: "Ngươi ăn chút canh, thịt nướng có thể mang theo ăn trên đường ăn."

"Cảm ơn...... Nhưng mang thịt nướng theo thì bỏ đi. Mùi thịt sẽ đưa khủng long ăn thịt tới." Hùng Dã nói.

Chu Tịch nghe Hùng Dã nói như vậy, đột nhiên ý thức được thú nhân ở thế giới này kỳ thật cũng không đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn.

Địa phương này khủng long loài nào cũng có. Nếu thế, thân dài hơn mười mét như khủng long bạo chúa, Đặc Bạo long, khủng long răng cá mập linh tinh, khẳng định là cũng tồn tại. So sánh cùng với đám khủng long này một phen, nhân loại cho dù có thể biến thành dã thú thì vẫn vô cùng nhỏ bé......Tiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 15: Chim voiKhủng long bạo chúa (Tyrannosaurus rex)

3,7-6,1m

4500-14000kgTiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 15: Chim voiĐặc Bạo long (Tarbosaurus)

10-12m

4000-5000kgTiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 15: Chim voiKhủng long răng cá mập (Carcharodontosaurus)

8-14m

6000-15000kg

Hơn nữa hắn nhớ rõ, loài khủng long lớn nhất có chiều cao lên đến 30-40 mét.

Chu Tịch còn đang mải suy nghĩ, Hùng Dã đã ăn hết sạch canh thịt và thịt nướng. Lúc này, Hùng Bạch cũng tới.

"Thơm quá! Hùng Dã ngươi đang nướng thịt ăn?" Hùng Bạch hỏi.

"Chu Tịch làm thịt nướng và canh thịt cho ta." Hùng Dã nói.

Hùng Bạch lúc này mới nhìn về phía Chu Tịch: "Ngươi ngược lại coi như ngoan ngoãn! Về sau ngươi ở cùng với Hùng Dã, nhất định phải chiếu cố Hùng Dã thật tốt!"

Chu Tịch gật gật đầu, nhưng Hùng Dã thì lại nói: "Ta không cần người khác chăm sóc."

Hùng Bạch nói: "Hùng Dã, hắn ở trong động của ngươi, vốn dĩ nên giúp ngươi làm chút việc vặt...... Chúng ta sắp không kịp rồi, nhanh đi thôi."

Hùng Dã gật gật đầu, đơn giản rửa sạch nồi đá trước, sau đó mới nói: "Đi thôi."

Sau khi Hùng Dã và Hùng Bạch rời khỏi, Chu Tịch đi người không, từ trong động bò xuống.

Hôm nay mưa đã tạnh, nhưng cũng không có mặt trời. Nhìn thời tiết kiểu này, buổi chiều nói không chừng sẽ đổ mưa.

Chu Tịch không thèm để ý, chậm rãi đi ra ngoài.

Không ai ngăn đón hắn, nhưng lại có kẻ hâm mộ nhìn hắn.

"Chu Tịch may mắn thật, không ngờ lại có thể đến ở với Hùng Dã."

"Hùng Dã tốt bụng nhất, nói không chừng sẽ chia đồ ăn cho hắn."

"Không thấy sao? Hùng Dã vẫn luôn chán ghét người lười biếng."

......

Trong lúc những người này nói chuyện, Dương Tốc không biết từ nơi nào chạy ra, nhổ một bãi nước bọt về phía Chu Tịch.

Chu Tịch né tránh, hùng hài tử này thật sự hơi phiền. Không, đây không phải hùng hài tử, đây là dương hài tử......

Dương Tốc lại chẳng hiểu sao bị ngã sấp mặt, còn ngã lên một đống phân, khiến nó ghê tởm đến phát buồn nôn.

Chu Tịch ra tới bên ngoài bộ lạc, tinh thần lực lập tức từ thân thể lan rộng ra bốn hướng, quan sát tất cả tình huống chung quanh.

Bộ dáng đi đường của hắn thoạt nhìn thực thanh thản, chậm rãi, nhưng trên thực tế tốc độ cũng không chậm. Bởi vì mỗi một bước hắn đều đặt chân vừa đúng chỗ, chưa bao giờ bị thực vật vướng ngã không nói, thậm chí còn có thực vật sẽ lót ở dưới chân hắn, giúp hắn đi đứng vững vàng.

Hắn cứ thế đi như đang tản bộ, cả người hoàn toàn dung nhập vào bên trong rừng rậm.

Dọc theo đường đi, hắn gặp một vài con khủng long nhỏ chỉ bằng con gà tây, cũng gặp một ít rắn trùng chuột kiến ếch xanh thằn lằn. Hắn hứng thú bừng bừng nhìn ngắm, nhưng không hề động thủ.

Con vật nhỏ còn sống nguyên lành, hắn vừa nhìn đã thích!

Chu Tịch thường đi tới trước một cái tổ ong thật lớn, sau đó bắt đầu...... Trộm mật ong.

Hắn giục sinh một đốt trúc lớn tương đối nặng, rửa sạch sẽ để làm vật chứa, lại dùng ống trúc thon dài từ tổ ong trộm chút mật ong ra ngoài.

Góp được một ống trúc mật ong, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa quan sát thực vật chung quanh xem có thứ gì hữu dụng không.

Phàm là gặp được thứ có thể sử dụng, hắn lập tức ủ chín nó, sau đó thu lấy hạt giống.

Dị năng thực vật của hắn nhanh chóng hao tổn, năng lượng xung quanh kịp thời bổ sung đi vào thân thể hắn.

Đây là một nơi vô cùng thần kỳ.

Trong khi Chu Tịch đang chậm rãi dạo bước, Hùng Dã, Hổ Nguyệt và Hùng Bạch bắt gặp một con chim voi.Tiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 15: Chim voiChim voi cao 3 mét, thể trọng tương đương với thú hình của Hùng Dã hiện tại, ít cũng phải 400-500 kg, cặp chân thô tráng kia so với chân ở hình người của Hùng Dã còn to hơn nhiều.

"Chim voi sức lực rất lớn, móng vuốt vô cùng sắc nhọn, khó đối phó...... Chúng ta đổi mục tiêu khác được không?" Hùng Bạch nhìn con chim voi so với mình còn lớn hơn vài vòng bèn đề nghị -- Con chim này quá lớn, móng vuốt cũng rất sắc nhọn.

Nhưng Hùng Dã nhìn chằm chằm con chim voi kia trong chốc lát, lại nói: "Ta muốn bắt nó!"

Hổ Nguyệt vốn dĩ đã rất hiếu chiến, nghe Hùng Dã nói như vậy cũng bắt đầu hứng thú: "Ta cũng muốn bắt nó! Khi nào bắt được, lông chim này cho ta đi!"

"Có thể." Hùng Dã đáp, lại hỏi: "Ngươi cần lông để làm cái gì?"

Hổ Nguyệt nói: "Ta muốn sinh con, muốn chuẩn bị đồ làm ổ cho nó!"

"Ngươi muốn sinh con với ai?" Hùng Dã không khỏi tò mò.

Hổ Nguyệt nói: "Còn chưa nghĩ ra, chờ khi nào đội đổi muối trở về lại tính tiếp." Hùng Dã và Sư Lệ là hai người đàn ông trẻ tuổi cường đại nhất, nhưng trong bộ lạc một vài người lớn tuổi vẫn lợi hại hơn so với bọn hắn -- Cho dù thú hình xấp xỉ nhau, nhưng người lớn tuổi tóm lại có nhiều kinh nghiệm hơn.

Chỉ là những người này đều đã đi ra ngoài đổi muối.

Hổ Nguyệt chướng mắt nam nhân cùng tuổi, muốn tìm đối tượng thích hợp thì chỉ có thể tìm trong đội đổi muối.

Ba người thương lượng một lúc, lại tiếp tục cẩn thận mai phục.

Cũng do bọn họ may mắn, con chim voi kia thế mà lại lọt vào mai phục của bọn họ!

Hùng Dã và Hùng Bạch bổ nhào lên trên lưng chim voi, còn Hổ Nguyệt thì công kích vào cổ chim......

Bọn họ tập kích lập tức đã chọc giận nó.

Con chim vừa kích động đập cánh vừa dùng cặp chân thô tráng đá về phía Hùng Dã.

Ngoài ra, lông chim trên người nó rất dày, Hổ Nguyệt cắn hụt một cái chỉ rớt ra mấy cọng lông.

Hai bên tức khắc triền đấu......

Cuối cùng ba người Hùng Dã cũng thắng, chỉ là bộ dạng của bọn họ lại bị chim voi lăn lộn hơi chật vật.

Trên bụng Hùng Dã còn có một vết rách rất dài do móng vuốt bén nhọn của chim voi rạch ra.

"Chim voi này khó đối phó, nhưng có thể rèn luyện năng lực phối hợp giữa chúng ta, rất không tệ." Hổ Nguyệt biến thành hình người, xoa lên bả vai xanh tím vì bị chim mổ của mình, cảm thấy học được rất nhiều: "Chúng ta về sau nhất định có thể phối hợp ngày càng ăn ý!"

"Ta không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là cảm thấy con chim voi này...... Hẳn là ăn khá ngon" Hùng Dã biến thành hình người nhìn vết thương trên bụng mình, đắp ít bùn lên trên để cầm máu.

Hổ Nguyệt, Hùng Bạch: "......" Ngươi chừng nào thì bắt đầu để ý khẩu vị?

Tác giả có lời muốn nói:

Chim voi ở 17 thế kỷ vẫn còn sống, thể trọng 500 kg, không lợi hại như đã viết, sau đó bị nhân loại ăn sạch......