Chương 17: Tư tế

Edit: Tagoon

Chu Tịch kỳ thật cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới mình lại có thể ăn nhiều như vậy, thậm chí còn chưa đã thèm, cảm thấy ăn thêm mười cân nữa cũng không thành vấn đề.

Nhưng hắn cũng không tiếp tục ăn, đây là đồ ăn của Hùng Dã, hắn tổng không thể ăn quá nhiều.

Hùng Dã thấy thế, nói: "Thịt chim voi này nếu như ngươi thích thì ăn nhiều một chút, ngươi cho ta ăn mật ong rất trân quý, có thể đổi được rất nhiều thịt."

"Ta đã no rồi." Chu Tịch nói.

"Vậy ngày mai ngươi lại lấy mà ăn." Hùng Dã nói, ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu: "Ăn không hết sẽ hỏng mất."

"Ngươi có thể cho đi một ít." Chu Tịch nói. Mẹ nguyên chủ để lại cho nguyên chủ rất nhiều muối, hắn có thể giúp Hùng Dã ướp một phần. Tuy rằng bây giờ là mùa xuân, nửa năm kế tiếp hẳn là cũng không thiếu thịt, nhưng đôi khi người tính không bằng trời tính.

"Cũng được......" Hùng Dã gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì: "Chu Tịch, ngươi có thể giúp ta nướng thêm một miếng thịt không? Ta muốn đưa cho tư tế." Chu Tịch vừa nãy đại khái nấu năm cân thịt, lại nướng 30 cân thịt, hai người bọn họ đã chén sạch toàn bộ rồi.

Chu Tịch biết bộ lạc có tư tế, thậm chí chuyên môn quan sát tư tế kia một đoạn thời gian. Hắn phát hiện tư tế ở trong một cái động lớn quay mặt về phía nam, chỉ là một cụ già cực kỳ bình thường, không có gì khác thường.

Nhưng tư tế ở trong bộ lạc hẳn là đảm nhiệm chức trách bác sĩ và thầy giáo, hiểu rất nhiều tri thức, cho nên vô cùng được hoan nghênh, địa vị cũng rất cao -- Mỗi lần bộ lạc săn thú tập thể trở về, Hùng Hà đều sẽ đưa phần thịt tốt nhất đến cho tư tế.

Bây giờ Hùng Dã muốn tặng đồ cho tư tế, Chu Tịch cũng không phản đối.

Người trong bộ lạc này đều tín ngưỡng Thần Thú, cũng tin tưởng vững chắc tư tế là người phát ngôn của Thần Thú, làm tốt quan hệ với tư tế không phải chuyện xấu: "Gậy ngọt này ngươi cũng có thể đưa cho tư tế một ít." Chu Tịch chỉ vào thứ giống cây mía mà mình mang về, hắn quyết định gọi nó là gậy ngọt.

"Được, ta sẽ nói cho tư tế gia gia đây là của ngươi cho ông ấy." Hùng Dã rất vui vẻ.

Chu Tịch cười cười, bắt đầu nướng thịt, Hùng Dã lúc này lại lấy xương, ruột chim voi cùng với phần thịt bị nát trong khi chia mang tới sơn động tập thể, tặng cho người già trẻ nhỏ ở nơi đó.

Cái nồi đá lớn trong bộ lạc bình thường chính là đặt ở nơi này, các cụ già có thể dùng nồi đá phân chia đồ ăn với tụi nhỏ.

Gần đây bộ lạc kỳ thật không thiếu đồ ăn, nhưng không ai sẽ ghét bỏ đồ ăn ít, canh nóng hầm hập càng là món yêu thích của tất cả mọi người.

Tặng đồ xong, Hùng Dã múc nước rửa tay, vừa trở lại sơn động thì thấy Chu Tịch cũng đã nướng thịt xong.

Miếng thịt Chu Tịch nướng không lớn, nhìn bộ dạng chỉ có năm sáu cân, chọn ngay phần thịt trên đùi chim voi, nướng đến béo ngậy, tản ra mùi thơm ngọt ngào, nhìn là biết ăn rất ngon. Hắn còn gọt phần vỏ bên ngoài gậy ngọt, lột ra từng đoạn đặt ở bên cạnh.

Hùng Dã cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một bữa nữa!

Nhưng y cũng không ăn, cầm thịt chim voi rồi đi tới chỗ tư tế.

Hùng Dã mang chim voi trở về từ khi còn chưa tối, nhưng đến lúc này trời đã hoàn toàn đen, chẳng qua người trong bộ lạc còn chưa đi ngủ, phần lớn đều đang ăn bữa tối.

Cửa động của tư tế đã đóng lại, nhưng có ánh đèn từ trong loé ra.

Hùng Dã gõ cửa: "Tư tế gia gia!"

Hùng Dã vừa mới gõ đã có người ra mở. Người mở chính là một trong những học đồ mà đầu mùa đông năm ngoái tư tế tuyển chọn.

Ngay mùa đông năm trước, tư tế quyết định bồi dưỡng một người thừa kế. Ông khảo sát đám trẻ trong bộ lạc một phen, cuối cùng chọn ra ba đứa đi theo bên người.

Ba đứa nhỏ này có hai nữ một nam, đều chỉ mới năm sáu tuổi.

"Hùng Dã, ngươi đã đến rồi." Nhìn thấy Hùng Dã, lão nhân ngồi ở bên đống lửa cười nói. Tuổi tác của ông không nhỏ, tóc và râu đều nhuốm màu muối tiêu, nhưng vẻ mặt vô cùng hiền lành, nhìn qua rất dễ ở chung.

Bộ lạc Đại Hùng tổng cộng cũng từng có hai đời tư tế, tư tế đời trước đã qua đời cách đây 50 năm, hiện tại vị tư tế này cũng đã 78 tuổi.

Người trong bộ lạc nếu như không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, bình thường có thể sống tới sáu bảy chục tuổi. Chỉ là rất ít người nào sống được lâu như vậy, hiện tại người lớn tuổi nhất trong bộ lạc chính là tư tế.

Chẳng qua ông tuổi tác tuy rằng lớn, nhưng trạng thái thoạt nhìn so với các cụ già ít tuổi hơn trong bộ lạc còn tốt hơn rất nhiều, rốt cuộc thì ông cũng không cần phải đi săn.

"Tư tế gia gia, ta mang cho ngươi ít thịt nướng, là dùng mật ong nướng, ăn đặc biệt ngon!" Hùng Dã nói.

"Ta biết ngươi bắt được một con chim voi, hoá ra ngươi còn tìm được mật ong nữa sao?" Tư tế hơi kinh ngạc.

"Mật ong không phải ta tìm được, là Chu Tịch, hẳn là mẹ hắn để lại cho hắn." Hùng Dã nói. Mật ong không dễ lấy, hơi sơ ý một cái chẳng những mật ong không lấy được không nói, còn sẽ bị ong mật đốt chết -- Trong bộ lạc bọn họ từng có người bị ong mật đốt chết.

"Hắn vậy mà lại cho ngươi mật ong? Đối xử với ngươi không tồi." Tư tế nói, tiếp nhận thịt trên tay Hùng Dã, cắn một miếng: "Đúng là ăn rất ngon."

"Đây là Chu Tịch nướng! Hắn còn tìm ra được loại gậy ngọt này, ăn vào rất ngọt." Hùng Dã lấy mấy cây gậy ngọt đưa cho tư tế.

Tư tế cầm gậy ngọt cắn cắn, cảm thấy kinh hỉ: "Ngọt thật! Loại thực vật này có bộ dáng như thế nào? Ta phải ghi nhớ mới được."

Hùng Dã nói: "Lúc Chu Tịch mang về chỉ có một cây gậy rất dài, ta chưa thấy được bộ dạng nguyên bản của nó."

"Nếu như lần sau còn có thì lấy tới cho ta xem, hoặc là bảo Chu Tịch tới trò chuyện cùng ta." Tư tế nói.

"Được, nhưng mà hắn không thích nói chuyện với người khác." Hùng Dã nói.

"Đã biết." Tư tế gật gật đầu, Chu Tịch khi còn nhỏ không nói chuyện không đi ra ngoài. Mẹ Chu Tịch đã từng mời ông tới xem, nhưng ông cái gì cũng không nhìn ra. Bây giờ Chu Tịch đột nhiên tỉnh táo, ông kỳ thật cảm thấy rất kỳ quái.

Nhưng Chu Tịch vẫn chính là Chu Tịch, khí vị gì đó cũng không thay đổi...... Hắn hẳn là đã được Thần Thú chúc phúc nên mới trở nên tốt hơn.

Ừ thì, kỳ thật cũng không thay đổi quá lớn, chỉ là không mụ mị như lúc trước mà thôi.

"Lại thêm mười ngày nữa chính là Thần Thú tế, ngươi còn muốn tổ chức nghi thức bạn lữ không?" Tư tế vừa ăn thịt nướng vừa hỏi. Ông rất thích Hùng Dã, trước kia thậm chí còn muốn để Hùng Dã làm người thừa kế của ông. Đáng tiếc Hùng Dã không muốn cả ngày nhốt mình trong sơn động.

Mà trước Hùng Dã, ông cũng từng bồi dưỡng Hùng Hà như thế này, rốt cuộc học không sai biệt lắm, kết quả đi làm tộc trưởng......

Cho nên lần này, ông đặc biệt chọn ba đứa nhỏ dạy dỗ, còn nhận nuôi ở bên người, như vậy ít nhất cũng tóm được một đứa.

"Không được." Hùng Dã nói, đột nhiên phát hiện, y mấy ngày hôm trước vẫn luôn nghĩ tới Sư Lệ, hai ngày này thế nhưng đã không còn nhớ đến nữa......

"Ngươi không cần phải thương tâm. Không có Sư Lệ, ngươi về sau nói không chừng có thể tìm được một người bạn lữ tốt hơn rất nhiều." Tư tế cười nói. So với Sư Lệ, ông càng thích Hùng Dã do chính mình nhìn từ nhỏ tới lớn hơn, đương nhiên sẽ đứng về phía Hùng Dã.

"Tư tế gia gia, người bên ngoài đều sẽ kết thành bạn lữ sao?" Hùng Dã hỏi.

"Đương nhiên." Tư tế nói: "Bọn họ sẽ cùng bạn lữ tạo thành một gia đình, nuôi nấng đứa con của bọn họ...... Đây là thầy của ta đã nói với ta."

Hùng Dã rất thích nghe tư tế kể về mấy chuyện sinh hoạt kiểu như này. Chẳng qua bộ lạc bọn họ còn chưa thói quen kết thành bạn lữ, hiếm khi có người sẽ lựa chọn như vậy.

Nhưng cho dù là thế, y vẫn muốn có một người bạn lữ độc nhất vô nhị, chứ không hy vọng bạn lữ của mình nháy mắt đã ở cùng với người khác.

Hùng Dã cùng tư tế trò chuyện, tâm tình tốt hơn rất nhiều, vô cùng cao hứng trở về sơn động của mình.

Trong sơn động thoang thoảng mùi thảo dược dễ ngửi, còn Chu Tịch thì đã ngủ. Hùng Dã tay chân nhẹ nhàng đi vào ổ của mình, nằm xuống, sau đó không bao lâu đã chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Chờ y ngủ rồi, Chu Tịch mới tỉnh dậy.

Xác định Hùng Dã đã ngủ say, Chu Tịch dùng tinh thần lực vơ vét năng lượng chung quanh, sau đó khống chế luồng năng lượng này tới gần thân thể Hùng Dã.

Đám năng lượng sau khi tiến vào người Hùng Dã thì bắt đầu tán loạn, chỉ có một ít bộ phận bị tinh hạch trong cơ thể Hùng Dã hấp thu. Chu Tịch ngẫm nghĩ, cuối cùng ước thúc luồng năng lượng này tới bên cạnh miệng vết thương của Hùng Dã.

Miệng vết thương nguyên bản rất dữ tợn đã chậm rãi bắt đầu khép lại.

Chu Tịch cũng không làm gì nhiều, thấy miệng vết thương tốt hơn một chút thì lập tức buông tay, trở về ngủ.

Người trên thế giới này không biết cách vận dụng nguồn năng lượng có thể tuỳ thời nhìn thấy trong không khí, cũng không có năng lực để vận dụng đám năng lượng này.

Nhưng Chu Tịch thì khác. Hắn vừa tới nơi này không lâu đã phát hiện chung quanh tràn đầy năng lượng, cũng biết năng lượng này nếu như có thể lợi dụng, tất nhiên có thể khiến chính mình, hoặc là bất cứ một thú nhân nào trở nên cường đại.

Nhưng hắn không có ý định nói ra. Sinh thái nơi này đang duy trì một sự cân bằng, hắn nhúng tay quá nhiều, cân bằng sinh thái bị phá hư, ai biết về sau sẽ biến thành bộ dáng gì?

Nếu như lại xảy ra thêm một cái mạt thế thì toi!

Huống chi, hắn sử dụng được luồng năng lượng này là nhờ vào tinh thần lực. Thú nhân nơi này đều không có tinh thần lực, nói cách khác bọn họ căn bản không có biện pháp sử dụng năng lượng chung quanh.

Chu Tịch rất nhanh đành buông bỏ không nghĩ đến chuyện này nữa.

Hắn mới trải qua hơn một tháng thanh thản sinh hoạt mà thôi, không muốn mệt nhọc, những việc này để sau nghĩ tiếp là được.

Chu Tịch nằm trên giường mình ngủ, hoặc là nói lại bắt đầu tu luyện.

Cùng thời gian đó, huyệt động của Lang Âm, Sư Lệ cũng đang tu luyện.

Tu luyện không phải một việc dễ dàng, cần thiết phải nhẫn nại. Lúc trước khi gã và Hùng Dã phát hiện phương pháp tu luyện trong cái huyệt động đó, có một lần gã không kiên nhẫn nên hiệu quả thu được cực nhỏ. Sau này Hùng Dã luyện nhiều phát hiện hữu dụng, gã mới một lần nữa bắt đầu tu luyện.

Sau đó, gã và Hùng Dã trở nên ngày càng cường đại.

Cũng đến sau này gã mới biết được, khi thú nhân ngày càng cường đại, thế nhưng còn có thể trở thành Thú Vương!

Thú Vương khác đều là nhờ cơ duyên xảo hợp ăn phải thứ gì đó biến thành. Nhưng gã và Hùng Dã lại không giống, thứ bọn họ có được là phương pháp tu luyện có thể khiến tất cả mọi người trở thành Thú Vương! Còn gì quý giá hơn?

Trở lại một lần, có kinh nghiệm trước kia, Sư Lệ càng thêm dụng tâm tu luyện.

Lang Âm thấy cái dạng này của Sư Lệ lại cảm thấy bực bội.

Nàng cũng không có ý định kết thành bạn lữ một đời với Sư Lệ. Lúc trước mời Sư Lệ đã từng tính toán mấy năm kế tiếp đều ở bên Sư Lệ, sinh cho Sư Lệ một đứa thậm chí mấy đứa con. Nhưng biểu hiện của Sư Lệ khiến nàng quá thất vọng!

Sư Lệ thế nhưng mỗi ngày chỉ ở nhà ngủ! Trừ khi bộ lạc săn thú tập thể thì gần như không bước ra khỏi cửa!

Những lúc không cần săn thú, nàng đều sẽ ra ngoài đi dạo, tìm chút ít gì đó về nhà. Vậy mà Sư Lệ chỉ nằm bẹp trong phòng!

Lang Âm xem như hiểu ra, Hùng Dã vì sao lại phải ngay khi sắp cùng Sư Lệ kết làm bạn lữ lại đánh Sư Lệ rồi chia tay với hắn. Một gã đàn ông cả ngày chỉ biết ngủ, còn không thèm hỏi han gì đến mình, nàng cũng chẳng cần nữa!

Nếu không phải Sư Lệ lớn lên đẹp, hình thú còn cường đại, Lang Âm cũng không thèm sinh con với hắn đâu.

Lang Âm từ nhỏ đã được người người sủng ái, có một lần từng định tới đánh thức Sư Lệ, nhưng khi đó vừa làm như vậy thì Sư Lệ trở nên rất hung, nàng cũng bèn không tiếp tục làm thế nữa, tự mình buồn bực tìm cái góc trong huyệt động ngủ.

Kết quả, một giấc ngủ dậy, Lang Âm vậy mà lại phát hiện Sư Lệ đang ăn thịt nàng tồn trữ.

Sư Lệ vậy mà lại ăn thịt nàng tồn trữ!

Lang Âm ngay lập tức nổi giận: "Ngươi dám ăn thịt của ta!"

"Làm sao vậy?" Sư Lệ khó hiểu. Gã đói bụng, ăn chút thịt của Lang Âm thì có làm sao? Gã còn cảm thấy thịt này đã để vài ngày, không thể ăn nữa kìa!