Chương 177: Thế giới song song (8)

Edit: Tagoon

Hùng Dã hạ quyết tâm chia tay với Sư Lệ, nhưng căn bản là không nghĩ tới chuyện đi tìm người khác.

Y và Sư Lệ không giống nhau, y vẫn luôn không chú trọng đến nhu cầu sinh lý.

Chuyện mà mình có thể tự giải quyết, làm sao phải tìm đến người khác?

So với tìm một tình nhân giải quyết vấn đề sinh lý, y càng hy vọng mình có thể tìm được một người bạn lữ để tâm sự, làm bạn cả đời.

Đương nhiên, bạn lữ này phải là nam nhân...... Những năm đầu, Hùng Dã cũng không hề phát hiện điều này, nhưng sau một thời gian dài, y đã nhận ra mình chỉ thích nam nhân.

Khi còn niên thiếu, bên cạnh y chỉ có Sư Lệ, đương nhiên đối với Sư Lệ rễ tình đâm sâu. Nhưng đủ loại chuyện xảy ra sau đó đã mài mòn toàn bộ tình cảm Sư Lệ dành cho y. Sư Lệ đối xử với y ngày càng kém, cảm tình của y với Sư Lệ cũng dần dà phai nhạt.

Lần này Sư Lệ muốn tách ra, y rất khó chịu, nhưng cũng không phải không thể chịu nổi. Chỉ là trong thời gian ngắn, y không có khả năng tiếp thu người khác, càng không thể đi tiếp thu những người còn nhỏ hơn y tận mấy chục tuổi.

Bây giờ có người "đẩy mạnh tiêu thụ" cho y một vài người kém y hai ba mươi tuổi......

Nhìn những người bị kẻ khác đưa tới, Hùng Dã bất đắc dĩ nói: "Ở chỗ ta không cần người. Bây giờ các ngươi nếu muốn trở về thì cứ về, không muốn trở về thì có thể gia nhập bộ lạc Đại Hùng. Đương nhiên, bộ lạc sẽ không có ưu đãi đặc biệt nào dành cho các ngươi."

Những người này đều rất trẻ tuổi, nếu bọn họ không nhớ thương mình...... Hùng Dã sẽ rất vui lòng để cho bọn họ gia nhập bộ lạc.

Những người bị đưa tới hầu như ở trong chính bộ lạc của mình có thân phận tương đối cao hoặc là cuộc sống trải qua rất tốt, cơ bản đều lựa chọn trở về, nhưng thân phận tương đối thấp thì lại lựa chọn gia nhập bộ lạc Đại Hùng.

Trong lúc nhất thời, bộ lạc Đại Hùng ngược lại có thêm rất nhiều người.

Chu Tịch thấy một màn như vậy, cuối cùng thoải mái hơn một chút.

An bài những người này xong xuôi, Hùng Dã bèn nói: "Ta còn có việc, đi trước."

Nói đoạn lập tức rời đi, đi được vài bước lại dừng, sau đó nhìn về phía Hùng An: "Hùng An, ta coi ngươi như con của mình vậy."

Hùng Dã rất rõ ràng, Hùng An lúc trước đối với mình chỉ có tôn kính sùng bái. Nhưng nếu Hổ Nguyệt nói nhiều, có lẽ hắn sẽ có suy nghĩ khác, mà y cũng không muốn nhìn thấy tình huống này. Nếu đã như thế, không bằng sớm một chút nói cho rõ ràng.

"Tộc trưởng, ta đã trưởng thành! Ta nhất định có thể làm một người bạn lữ tốt của ngươi!" Hùng An nói. Hắn vẫn luôn rất sùng bái Hùng Dã, cũng là thiệt tình thực lòng muốn cùng Hùng Dã ở bên nhau.

"Ta đã già rồi." Hùng Dã nói: "Ngươi còn trẻ, tốt đẹp trải qua cuộc sống của chính mình, tìm một người mình thích ở bên nhau."

Hùng An theo bản năng nói: "Vâng! Tộc trưởng!" Nói xong, hắn lại đầy mặt ảo não.

Hùng Dã mỉm cười, không ở lại nữa trực tiếp rời đi -- Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ!

Chu Tịch thấy thế vội vàng đi theo, lại nói với Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi không già." Sau khi trở thành Thú Vương, nói ít cũng có thể sống hơn một trăm tuổi, Hùng Dã kỳ thật cũng không già.

"Cảm ơn." Hùng Dã cười rộ lên.

Hùng Dã và Chu Tịch về tới nơi Đại Tư Tế nhường cho bọn họ ở.

Nơi này rất yên tĩnh, xung quanh vẫn là địa bàn của Thú Thần Điện, ngược lại có thể tránh bị kẻ khác quấy rầy.

Tới nơi, Chu Tịch như cũ làm rất nhiều món ăn ngon.

Hắn làm những món này không chỉ cho mỗi Hùng Dã ăn, mà là để cho cả mình ăn nữa.

Trước kia hắn chỉ có một mình, đồ ăn nấu ra cũng chỉ có một mình mình ăn, tổng cảm thấy không tư vị. Nhưng từ khi có Hùng Dã, mỗi bữa cơm đều có ý vị hơn rất nhiều.

Đương nhiên, hắn ham thích nấu nướng còn có một nguyên nhân khác. Đó chính là khi nằm mơ, hắn nhìn thấy Chu Tịch trong mộng làm rất nhiều đồ ăn ngon.

Lúc mơ hắn đã cảm thấy rất thèm, bây giờ rảnh rỗi đương nhiên phải tự làm ra để ăn!

Hùng Dã trong lòng vốn còn có chút buồn bực, ăn mỹ thực xong lại một lần nữa vui trở lại.

Hùng Dã cự tuyệt tất cả những ai tặng người cho y, Sư Lệ thì khác.

Ngày giải trừ quan hệ bạn lữ với Hùng Dã là ngày Thần Thú tế, gã cái gì cũng chưa làm. Nhưng ngay ngày hôm sau, gã đã nhận lấy hai thú nhân trẻ tuổi một nam một nữ mà người khác đưa tới.

Hai thú nhân này đều vừa mới thành niên không lâu, lớn lên vô cùng đẹp, bảo dưỡng còn rất tốt, tuyệt đối vượt xa Hùng Dã...... Sư Lệ đã thật lâu thật lâu chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy!

Gã cùng hai người này thân thiết một buổi tối, ngày hôm sau thần thanh khí sảng.

Tiếp theo, gã lại nếm thử thêm nhiều người khác.

Ở đại lục Thú Nhân, phương diện này vốn rất thoáng, lại cường giả vi tôn...... Mỗi khi Sư Lệ biểu lộ ra mình yêu thích, ngay lập tức có vô số người tre già măng mọc nhào đến trên người gã.

Sau khi Thần Thú tế kết thúc, các bộ lạc nhỏ nhanh chóng trở về, nhưng những bộ lạc lớn lại không rời đi ngay. Bởi vì bọn họ muốn giao dịch một số đồ vật với Thú Thần Điện, học tập một vài thứ.

Ví dụ như hạt giống lương thực, còn có phương pháp gieo trồng thực vật vân vân.

Mà hiện giờ, chuyện Sư Thú Vương phong lưu lập tức lan truyền rộng rãi trong những người này.

Bộ lạc Đại Hùng là một bộ lạc nhỏ. Tuy rằng bọn họ hiện tại có một mảnh lãnh địa rộng lớn, còn có thêm một vài người dựa vào, nhưng những tri thức gieo trồng linh tinh, người bộ lạc Đại Hùng lại dốt đặc cán mai. Cố tình Hùng Dã từ chỗ Chu Tịch biết được những thứ này quan trọng tới cỡ nào......

Người bộ lạc Đại Hùng bèn ở lại học tập.

Mà trì hoãn như vậy, bọn họ đương nhiên nghe được đủ loại đồn đãi về Sư Thú Vương.

Vì thế, lúc Hùng Dã trở về lại bị Hổ Nguyệt thúc giục: "Hùng Dã, chuyện của Sư Lệ ngươi biết chưa?"

"Chuyện gì?" Hùng Dã hỏi. Y còn không hề để ý tới Sư Lệ, gần đây Thú Thần Điện đột nhiên tặng y một ít tinh hạch, y bèn bắt đầu trầm mê tu luyện.

Y thích tu luyện.

"Tuy rằng nói cho ngươi có lẽ sẽ khiến ngươi thương tâm, nhưng đau dài không bằng đau ngắn......" Hổ Nguyệt nhìn về phía Hùng Dã: "Sư Lệ hắn gần đây sủng ái rất nhiều người."

"À......" Hùng Dã sửng sốt. Y thật đúng là không nghĩ tới Sư Lệ nhanh như vậy đã tìm người khác, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ, lại một chút cũng không ngoài ý muốn.

Sư Lệ sớm đã có ý nghĩ như vậy, không phải sao?

"Hùng Dã, Sư Lệ làm ra bộ dáng như vậy, người bên ngoài sẽ cho rằng ngươi bị Sư Lệ vứt bỏ...... Cho dù ngươi tạm thời không tìm bạn lữ, cũng có thể thử nhìn người khác." Hổ Nguyệt nói: "Lại có rất nhiều kẻ đưa người tới đây!"

Rất nhiều bộ lạc tặng người tới chỗ Sư Lệ, đồng thời cũng đưa tới chỗ Hùng Dã, bộ lạc Đại Hùng cuối cùng lại lập tức gia tăng thêm mấy chục người.

"Ta không cần." Hùng Dã nói.

Hổ Nguyệt nói: "Sư Lệ......"

"Cuộc sống của ta đã không còn liên quan gì tới hắn, ta chỉ cần sống thật tốt cho chính bản thân mình là được." Hùng Dã nói.

Hổ Nguyệt thấy Hùng Dã thực kiên trì, rốt cuộc không tiếp tục khuyên nữa.

Nhưng buổi tối hôm nay, trong lúc ăn cơm, Chu Tịch mở miệng hỏi: "Tộc trưởng, vì sao ngươi không cần những người đó?" Ở trong mộng của hắn, sau khi Hùng Dã chia tay với Sư Lệ, rất nhanh đã cùng Chu Tịch ở bên nhau, nhưng hiện thực rõ ràng không giống.

Hùng Dã vốn hiền hoà, gần đây quan hệ với Chu Tịch không tồi, đương nhiên cũng nguyện ý tâm sự cùng Chu Tịch: "Ta không muốn tùy tiện tìm một người. Nếu thật sự làm như vậy, ta cùng với những con khủng long kia có cái gì khác nhau?"

Chu Tịch sửng sốt, lại hỏi: "Vậy tộc trưởng, ngươi muốn tìm một người như thế nào?"

Hùng Dã nghĩ một hồi mới nói: "Ta muốn tìm một người cùng ta trải qua một đời."

Chu Tịch còn tưởng rằng Hùng Dã sẽ nói mình không muốn tìm ai nữa. Rốt cuộc ở không lâu trước đây, Hùng Dã đã cự tuyệt rất nhiều người. Nhưng Hùng Dã lại không.

Hùng Dã tuổi không nhỏ, vừa nhìn là biết đã từng trải qua không ít gió sương. Nhưng lúc này, trong mắt y có sự mong đợi.

Chu Tịch giật mình.

Từ sau khi đi vào thế giới này, hắn chưa bao giờ nổi lên tâm tư đi tìm bạn lữ, bởi vì hắn phát hiện, người ở nơi đây đều rất thực tế —— Dưới tình huống vấn đề ấm no còn chưa thể giải quyết, ai sẽ đi nói chuyện cảm tình?

Cố tình y lại muốn cùng người khác nói cảm tình.

Buổi tối hôm nay, Chu Tịch như cũ ngủ ở chỗ Hùng Dã bên này.

Hắn lại nằm mơ.

Hùng Dã trong mộng tu luyện ra tinh hạch màu đen, hình thú có thể biến lớn biến nhỏ. Chu Tịch trong mộng khiến cho y thu nhỏ lại, đùa giỡn y.

Đều một đống lớn tuổi rồi còn chán ngấy như vậy, thật đúng là không biết xấu hổ!

Cũng thật sự khiến người hâm mộ.

Lúc Chu Tịch tỉnh lại còn rất sớm, trời vẫn tối đen.

Nghĩ đến chính mình trong mộng ở tuổi này của hắn đã đi qua rất nhiều nơi, từng được ăn rất nhiều mỹ vị, còn có ái nhân bầu bạn, hắn lập tức cảm thấy ghen ghét.

May mắn, hắn cũng có Hùng Dã của hắn.

Hùng Dã của hắn? Chu Tịch cười khẽ một tiếng.

Hắn ngay từ đầu đối với Hùng Dã chỉ là có hảo cảm mà thôi, nhưng bây giờ sau một đoạn thời gian ở chung, hắn đã ngày càng thưởng thức Hùng Dã.

Hùng Dã muốn một người cùng nhau sinh hoạt, hắn cũng muốn.

Nếu vậy...... Hắn nên chủ động ra tay mới phải!

Chu Tịch nghĩ đến đây, thầm thở dài một hơi.

Chu Tịch trong mộng của hắn được Hùng Dã chủ động theo đuổi, nhưng hắn hiện giờ chỉ sợ không có chuyện tốt như vậy.

Hiện tại Hùng Dã ổn trọng hơn rất nhiều, lại vừa mới chia tay, khẳng định sẽ không nghĩ đến chuyện theo đuổi hắn, nói không chừng còn sẽ không thích hắn. Nếu đã vậy, hắn chủ động ra tay vẫn là tương đối tốt.

Hắn kỳ thật đã thực hiện bước đầu tiên rất ổn, theo đuổi kế tiếp sao......

Chu Tịch trộm về Thần Điện một chuyến, mang tới rất nhiều thức ăn.

Hùng Dã bây giờ và Hùng Dã trong mộng của hắn có rất nhiều điểm khác biệt, nhưng cũng có rất nhiều chỗ giống nhau, ví dụ như đều thích ăn đồ ngọt.

Chu Tịch lần này trở về chính là đi lấy đường tồn trữ của mình.

Hắn đã tìm được tiểu mạch, thậm chí trải qua vô số lần thí nghiệm, bồi dưỡng ra nấm men, học được cách làm bánh bao.

Hắn tính toán làm chút bánh bao cho Hùng Dã ăn, tỷ như bánh bao đậu gì đó. Đậu đỏ nghiền trộn với rất nhiều đường, lại thêm mỡ động vật làm nhân, một ngụm cắn xuống tuyệt đối mỹ vị.

Đương nhiên, ngoại trừ bánh bao đậu, bánh bao thịt cũng phải làm, Hùng Dã thích ăn thịt.

Chu Tịch vừa mới bắt đầu làm, Hùng Dã đã tới rồi, nhìn đến có chút ngây ngẩn: "Chu Tịch, đây là cái gì?"

"Đây là bánh bao." Chu Tịch nói: "Đây là món ăn độc hữu của Thú Thần Điện, ngươi nhất định chưa từng ăn bao giờ." Bánh bao này trừ hắn ra chưa một ai từng ăn.

"Đúng là chưa ăn bao giờ...... Thứ này làm có phải rất phiền toái không? Ta tùy tiện ăn chút gì đó là được." Hùng Dã nhìn Chu Tịch hưng phấn làm bánh bao, có chút bất đắc dĩ.

Chu Tịch thật đúng là không sợ phiền toái, thế nhưng nguyện ý làm đồ ăn phức tạp như vậy.

"Không phiền toái, bánh bao kỳ thật phải buổi chiều mới có thể làm xong." Chu Tịch nói: "Buổi sáng ta làm cho ngươi cái khác."

Chu Tịch nói, bắt đầu làm vằn thắn.

Hắn định làm bánh bao, nhưng sau khi bắt tay vào làm mới nhớ ra bột phải được ủ thật lâu, dứt khoát bèn làm sủi cảo trước.

Lớp vỏ hơi mỏng bọc rất nhiều thịt, một ngụm cắn xuống miệng đầy mùi thơm...... Một mình Hùng Dã xử lý hơn một trăm cái sủi cảo.

Sủi cảo Chu Tịch làm còn là loại rất lớn!

"Ăn ngon không?" Chu Tịch hỏi.

"Ăn rất ngon, ngươi làm cái gì ăn cũng ngon hết." Hùng Dã tự đáy lòng khen ngợi.

"Vậy ngươi có nguyện ý cùng ta sinh hoạt không?" Chu Tịch hỏi: "Nếu ngươi đáp ứng, ta có thể nấu cơm cho ngươi cả đời."

Hùng Dã giật mình nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch cũng không giấu giếm, nói: "Hùng Dã, ta rất thích ngươi, ta muốn làm bạn lữ của ngươi."

Vẻ mặt của Chu Tịch vô cùng nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt chuyên chú...... Hùng Dã thở dài: "Ta bây giờ còn chưa nghĩ đến chuyện này."

"Không sao cả, ta có thể chờ." Chu Tịch nói: "Hùng Dã, mấy năm nay ta vẫn luôn độc thân, không đi tìm người khác, không có quan hệ lung tung rối loạn. Ta biết trồng trọt, hiểu rất nhiều tri thức về phương diện gieo trồng. Ta còn biết nấu cơm, cũng rất thích ngươi...... Ngươi cẩn thận suy xét một chút."

Nếu đã thổ lộ, Chu Tịch đương nhiên sẽ kể hết tất cả ưu điểm của mình ra.

Hùng Dã thấy hắn như vậy, ngược lại có chút xấu hổ.

Mấy năm nay, kẻ nhào vào trong ngực y đã gặp không ít. Nhưng chính thức cùng y thổ lộ như thế này, y thật đúng là chưa từng gặp được.

Nếu lời này là những người bị kẻ khác đưa tới nói với y, Hùng Dã sẽ không để ý. Nhưng lời này là Chu Tịch nói.

Hùng Dã đột nhiên nghĩ đến, Chu Tịch gần đây vẫn luôn rất nhiệt tình với y......

Cho nên, Chu Tịch thật sự thích y?

Nhưng điều này quá đột ngột.

Chân mày Hùng Dã cau lại, ngẫm xem nên đáp lại như thế nào. Mà lúc này, Chu Tịch đột nhiên thò qua, ở trên mặt y hôn một cái.

Hùng Dã chỉ cảm thấy trên mặt có thứ gì mềm mại đυ.ng phải, một trận tê dại từ trên mặt phát tán ra toàn thân, không chút nghĩ ngợi lập tức đứng lên.

Tên Chu Tịch này sao lại to gan như vậy?