Chương 179: Thế giới song song (10)

Edit: Tagoon

Sau khi giải trừ quan hệ bạn lữ với Hùng Dã, Sư Lệ lập tức trải qua một cuộc sống trái ôm phải ấp.

Nhưng gã biết, Hùng Dã sẽ không như vậy.

Hùng Dã người này hơi cứng nhắc, trừ bỏ gã ra thì chưa bao giờ sẽ liếc nhìn người khác nhiều thêm một cái.

Cùng Hùng Dã ở bên nhau nhiều năm như vậy, gã vẫn chưa từng thấy Hùng Dã nổi lên hứng thú với người khác bao giờ!

Cho nên, gã vẫn luôn cho rằng mấy ngày nay Hùng Dã hẳn là thực thương tâm thực tiều tụy.

Cũng bởi vì không dám đối mặt với Hùng Dã như vậy, cộng thêm trong lòng áy náy, mấy ngày nay gã thậm chí vẫn luôn trốn tránh người bộ lạc Đại Hùng. Cho dù Dương Tốc nói với gã rất nhiều lời xấu xa về bộ lạc Đại Hùng, gã cũng chưa bao giờ tra xét.

Gã cảm thấy mình có lỗi với Hùng Dã, nếu đã vậy, đương nhiên phải nhượng bộ.

Nhưng bây giờ gã nhìn thấy cái gì? Gã thế nhưng nhìn thấy Hùng Dã cùng người khác thân mật đến như vậy!

Sư Lệ trong lúc nhất thời có loại cảm giác bị lừa gạt.

"Ca, chính là tên Chu Tịch kia. Lúc trước Hùng Dã mang theo hắn trở về bộ lạc Đại Hùng, ta nói vài câu, Hổ Nguyệt lập tức đuổi ta ra khỏi bộ lạc!" Dương Tốc nói: "Ta đi hỏi thăm, nghe nói Hổ Nguyệt còn đang tác hợp cho hắn và Hùng Dã!"

Dương Tốc nói đến nghiến răng nghiến lợi.

Khác với Sư Lệ, Dương Tốc tuy rằng lúc ở bộ lạc Đại Hùng có chút ham ăn biếng làm, nhưng cảm tình của hắn đối với bộ lạc Đại Hùng kỳ thật vô cùng sâu.

Rốt cuộc đó là nơi hắn sống từ nhỏ đến lớn.

Nhưng bây giờ hắn lại bị đuổi đi......

Dương Tốc lại nói: "Ca, tại sao ngươi lại giải trừ quan hệ bạn lữ với Hùng Dã? Cuối cùng ngược lại tiện nghi cho kẻ kia...... Còn cả bộ lạc Đại Hùng nữa. Rõ ràng ngươi mới là tộc trưởng, ngươi hẳn nên trở về......" Hắn chỉ ngóng trông Sư Lệ có thể trở về, tiếp tục làm tộc trưởng bộ lạc Đại Hùng!

Những lời này, Dương Tốc mấy ngày nay nói không ít. Lúc trước Sư Lệ đều không nghe, nhưng lúc này lại không thể tránh khỏi trái tim trầm xuống.

Gã từng gặp Chu Tịch, thậm chí từng tranh chấp với Hùng Dã bởi vì Chu Tịch, Hùng Dã còn đồng ý cùng gã giải trừ quan hệ bạn lữ. Hùng Dã và tên Chu Tịch kia có phải đã sớm ở bên nhau hay không?

Sư Lệ bước nhanh về phía Hùng Dã.

Hùng Dã là bị Chu Tịch lôi ra ngoài đi dạo.

Dạo một hồi, Chu Tịch bèn đi hái ít sơn trà trở về, bắt y phải ăn.

"Ta không cần, ngươi ăn một mình đi." Hùng Dã cự tuyệt. Loại sơn trà này hạt rất lớn, thịt lại không có bao nhiêu, y không có hứng thú.

Chu Tịch thấy Hùng Dã cự tuyệt bèn tự mình động thủ lột một quả, sau đó đưa tới bên miệng Hùng Dã: "Ngươi nếm thử, sơn trà này ăn rất ngon." Hắn ở trên địa cầu đã từng ăn sơn trà loại rất lớn, nhưng sơn trà đây khá nhỏ, chỉ to bằng khoảng quả trứng cút. Này còn chưa tính, hạt bên trong còn cực kỳ lớn, ăn lại hơi chua...... Chẳng qua sơn trà hắn hái đã được hắn dùng dị năng thực vật xử lý qua, tuyệt đối không có vấn đề này, khẳng định ăn ngon!

Hùng Dã cảm thấy bị người đút cho như vậy hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn mở miệng cắn một miếng sơn trà.

Loại quả này trước kia y từng ăn rồi, cũng không ngon lắm, nhưng lần này sau khi ăn vào trong miệng...... Hùng Dã đột nhiên phát hiện sơn trà cực kỳ ngọt, hạt cũng rất nhỏ.

Chu Tịch luôn có thể làm ra các loại đồ ăn ngon cho y.

Hùng Dã mải nghĩ, Chu Tịch lại đút cho y một quả.

Hùng Dã nói: "Chu Tịch, ngươi cũng ăn đi, không cần đút cho ta."

"Ta năm nào cũng được ăn, đã sớm ăn không ít." Chu Tịch cười nói: "Lại thêm một đoạn thời gian nữa sẽ có mận, đào, dưa hấu vân vân. Những thứ đó ăn cũng rất ngon."

"Đồ ở Thú Thần Điện thật sự ăn ngon hơn so với những nơi khác nhiều." Hùng Dã nhịn không được nói.

"Dù sao nơi này cũng là Thú Thần Điện mà." Chu Tịch nói, vừa nói vừa nhìn về phía Sư Lệ -- Hắn đã sớm phát hiện Sư Lệ, cũng "nghe" được lời Dương Tốc nói với Sư Lệ.

Hắn cảm thấy Sư Lệ và Dương Tốc quả là không biết xấu hổ.

"Hùng Dã!" Sư Lệ bước tới chỗ Hùng Dã.

"Sư Lệ." Hùng Dã ngẩng đầu nhìn về phía Sư Lệ.

Y cho rằng mình khi gặp lại Sư Lệ hẳn là sẽ khó chịu trong lòng, không nghĩ tới thì ra là không phải. Lúc này trong lòng y không một gợn sóng.

"Hùng Dã, ngươi thoạt nhìn khí sắc không tồi." Sư Lệ nói, vừa nói vừa dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch cười cười với gã.

Hùng Dã đáp lại: "Thật không? Rất nhiều người đều nói như vậy."

"Hùng Dã, ngươi không thương tâm bởi vì chúng ta chia tay, thật sự là quá tốt. Lúc trước ta sợ ngươi không vui nên cũng không dám tới tìm ngươi." Sư Lệ nói.

Nghe Sư Lệ nói như vậy, Hùng Dã có chút không vui, nhíu mày.

Sư Lệ lại hỏi: "Hùng Dã, ngươi có thể nghĩ thông thì tốt. Nhưng ngươi cũng phải chú ý một chút, đừng có để bị người khác lừa......"

"Ta biết." Hùng Dã ngắt lời Sư Lệ.

Sư Lệ vốn dĩ có chút không vui, bây giờ bị Hùng Dã ngắt lời lại càng không vui vẻ, nhưng vẫn nói: "Tuy rằng chúng ta đã tách ra, nhưng cũng nhiều năm như vậy...... Chúng ta tổng vẫn là bằng hữu đúng chứ? Hùng Dã, lúc nói chuyện với ta ngươi không cần xéo sắc như vậy."

Hùng Dã: "......" Y cũng không xéo sắc.

Hùng Dã không rõ Sư Lệ rốt cuộc muốn làm cái gì, dứt khoát nói: "Ta còn có việc, phải rời đi trước." Y bây giờ đã không còn tình cảm với Sư Lệ, nhưng nói thật, y cũng không muốn đối mặt Sư Lệ.

"Hùng Dã, ngươi đi vội vã như vậy làm cái gì? Có phải chột dạ hay không? Ngươi và anh trai ta lúc còn chưa tách ra đã cùng tên Chu Tịch này ở bên nhau rồi đúng không? Ngươi phản bội anh trai ta......" Dương Tốc nhảy ra nói.

Dương Tốc lời còn chưa dứt, năng lượng của Hùng Dã đã đè ép về phía Dương Tốc.

Dương Tốc luôn luôn gây phiền toái với y, trước kia xem ở mặt mũi Sư Lệ, y không hề so đo, nhưng bây giờ lại không thích bị người khác nói hươu nói vượn như vậy.

"Ngươi làm gì!" Dương Tốc run lên, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Hùng Dã thực lãnh đạm, đối Dương Tốc còn không hề có chút lưu tình...... Biến hoá này làm cho Sư Lệ có chút khó tiếp thu. Gã gần như theo bản năng lập tức thả ra năng lượng của chính mình, đối thượng Hùng Dã: "Hùng Dã, ngươi phát điên gì vậy!"

Hùng Dã không hề lùi bước, nhíu mày nhìn Sư Lệ: "Sư Thú Vương, ngươi hẳn nên quản giáo đệ đệ của ngươi cho thật tốt, cho hắn biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

Dương Tốc lúc này đã không thốt nổi một chữ nào. Sư Lệ đối diện với ánh mắt của Hùng Dã, lại lập tức lửa giận ngập trời.

Sư Lệ vừa rồi còn có thể nhịn một chút, lúc này lại nhịn không nổi: "Hùng Dã, ngươi che chở tên Chu Tịch này đến như vậy sao, không cho phép người khác nói hắn một câu nào ư?"

Hùng Dã: "......" Vừa rồi Dương Tốc rõ ràng là đang vu hãm y.

"Lại hoặc là, ngươi bị chọc trúng tâm tư, thẹn quá hoá giận?" Sư Lệ lại nói.

"Sư Thú Vương, ngươi tới tìm ta sinh sự, là muốn đánh nhau với ta sao?" Hùng Dã hỏi.

"Ngươi muốn đánh nhau với ta?" Sư Lệ càng thêm phẫn nộ: "Hùng Dã, ta thật sự nhìn lầm ngươi! Chúng ta còn chưa tách ra, ngươi đã cùng tên Chu Tịch này câu kết làm bậy thì thôi đi, còn trở mặt không nhận người!"

Hùng Dã: "......"

"Ngươi cho rằng hắn là thật lòng thích ngươi? Chẳng qua là vì địa vị của ngươi, thực lực của ngươi mà thôi!" Sư Lệ lại nói.

Hùng Dã bất đắc dĩ nhìn Sư Lệ: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Người bên cạnh ngươi cũng đều là hướng về địa vị và thực lực của ngươi cơ mà."

Sư Lệ sửng sốt.

Chu Tịch không nhịn được cười.

Suy nghĩ của Sư Lệ hiện tại, Chu Tịch đại khái đoán được.

Người như Sư Lệ, xem gã như một tên nhà giàu mới nổi trên địa cầu, vậy thì tác phong hành sự của gã tất cả đều hiểu được.

Loại đàn ông này với mình thì có thể nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng tuyệt đối sẽ không thích vợ bọn họ nɠɵạı ŧìиɧ.

Gã hôm nay tới tìm Hùng Dã nói chuyện âm dương quái khí, không hề nghi ngờ chính là không thể nhìn Hùng Dã sống tốt.

Nghe tiếng cười của Chu Tịch, Sư Lệ thần sắc biến lạnh, theo bản năng tăng lớn uy áp năng lượng về phía Chu Tịch.

Chu Tịch trốn đến phía sau Hùng Dã, Hùng Dã thì lại bảo vệ Chu Tịch: "Sư Lệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Sư Thú Vương! Dừng tay!" Tiếng hô của Đại Tư Tế đúng lúc vang lên. Biết Thần Thú Điện hạ cùng đi ra ngoài với Hùng Dã, Đại Tư Tế định giả bộ ngẫu nhiên gặp được. Lúc này chú ý tới Sư Lệ thế nhưng muốn ra tay với Thần Thú Điện hạ, lão ngay lập tức bị chọc cho tức điên.

Nghe thấy tiếng của Đại Tư Tế, Sư Lệ và Hùng Dã đồng thời ngừng tay.

Đại Tư Tế lại nói: "Sư Thú Vương, sao ngươi lại có thể tùy tiện động thủ với người khác như vậy!"

"Là Hùng Dã động thủ trước!" Sư Lệ nói.

"Vậy ngươi cũng không nên động thủ với...... với một người bình thường!" Đại Tư Tế lại nói.

"Là Hùng Dã động thủ với đệ đệ ta trước." Sư Lệ nói.

Đại Tư Tế: "......"

Chu Tịch nói: "Đại Tư Tế, là bọn họ chặn đường chúng ta. Đệ đệ Sư Lệ còn nói năng lỗ mãng với Hùng Dã, Hùng Dã mới ra tay!"

Đại Tư Tế nghe vậy, lập tức nhìn về phía Sư Lệ: "Sư Thú Vương, ngươi còn cái gì để nói?"

Vẻ mặt Sư Lệ cực kỳ khó coi.

Đại Tư Tế hôm nay rõ ràng là đứng về phía Hùng Dã, đối với Sư Lệ rất không khách khí. Mà điều này đối với Sư Lệ vốn cảm thấy mình được Thú Thần Điện yêu thích mà nói quả là đả kích không nhỏ.

Cũng may Đại Tư Tế không có nói gì thêm. Lão bắt đầu cùng Hùng Dã đề tới chuyện bộ lạc Đại Hùng, cũng không hề tiếp tục để ý Sư Lệ.

Nhìn Hùng Dã và Đại Tư Tế cứ thế rời đi, Sư Lệ nhịn không được cắn chặt khớp hàm.

Hùng Dã lại không có nghĩ nhiều như Sư Lệ. Đại Tư Tế tìm y nói chuyện, y bèn cùng Đại Tư Tế nói về ý tưởng đối với bộ lạc Đại Hùng trong tương lai.

"Nếu muốn bộ lạc của mình phát triển càng tốt đẹp thì tri thức là quan trọng nhất, ngươi hẳn nên để cho người trong bộ lạc học thêm thật nhiều tri thức......" Đại Tư Tế bắt đầu lừa Hùng Dã ở lại.

Hùng Dã như suy tư gì đó.

Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Hùng Dã vẫn cứ trôi qua theo lẽ thường. Cuộc sống của Sư Lệ lại không được tốt đẹp như vậy.

Đại Tư Tế lúc trước thương hại Sư Lệ nên mới cho Sư Lệ một ít chỗ tốt, nhưng bây giờ, lão cái gì cũng không cho.

Mặt khác...... Rất nhiều bộ lạc đều đã trở về, không ai phủng Sư Lệ, cuộc sống của Sư Lệ đương nhiên ngày càng không dễ chịu.

Hùng Dã thì ngược lại......

Thú Thần Điện coi trọng Hùng Dã, tất cả mọi người đều xem ở trong mắt.

Hết thảy điều này khiến Sư Lệ cực kỳ bất mãn.

Vì thế, khi gã trong lúc vô ý nhìn thấy Chu Tịch đơn độc bèn trực tiếp động thủ.

Chu Tịch sớm đã nên chết ở bộ lạc Tượng Hình ...... Không bằng gϊếŧ quách hắn luôn cho xong!

Mấy năm nay, Sư Lệ từng gϊếŧ không ít người, bây giờ phải gϊếŧ một người bình thường...... Gã một chút cũng không để trong lòng.