Chương 180: Thế giới song song (11)

Edit: Tagoon

Chu Tịch ra ngoài là để hái nấm.

Mùa hè sau khi trời đổ mưa, trên ngọn núi phụ cận sẽ mọc lên một loại nấm ăn rất ngon, cho dù là nấu hay nướng hương vị đều rất tốt, hắn bèn quyết định đi hái một chút.

Trên tay hắn có rất nhiều hạt giống, nhưng hạt giống nấm quả thật là không có, rốt cuộc bào tử quá nhỏ...... Đương nhiên, sau khi tìm được, hắn có thể khiến cho chúng lớn hơn một ít.

Kết quả, vừa đi một đoạn xa đã nhìn thấy Sư Lệ.

Chu Tịch chỉ coi như không thấy, tiếp tục tiến lên phía trước.

Nhưng khiến hắn không thể tưởng được chính là, Sư Lệ sau khi nhìn thấy hắn thế nhưng lộ ra sát ý, trực tiếp ra tay với hắn......

Loại chuyện đột nhiên bị người khác đánh lén này Chu Tịch cũng không phải lần đầu tiên gặp.

Trước khi xuyên qua hắn sống ở mạt thế, khi đó nhân loại có cùng nhau hợp lực, nhưng cũng có rất nhiều người vì cái ăn, vì tài nguyên mà gϊếŧ hại lẫn nhau.

Ở lúc ấy, kẻ đánh lén muốn gϊếŧ hắn nhiều vô số.

Sau khi xuyên qua đến thế giới này, hắn lại càng gặp được không ít nguy cơ.

Có thể nói, Sư Lệ vừa động thủ, Chu Tịch đã lập tức phát hiện.

Sau khi phát hiện, hắn lại có chút bất đắc dĩ.

Sư Lệ thế nhưng muốn hạ sát thủ với hắn...... Hắn không sợ Sư Lệ, nhưng với tình huống bây giờ, chỉ cần phản kháng thì thân phận của hắn sẽ lập tức bại lộ!

Mấy ngày nay, cảm tình giữa Chu Tịch và Hùng Dã phát triển rất không tồi.

Mấy hôm trước sau khi Sư Lệ tới tìm hắn gây sự, Hùng Dã đại khái là trong lòng có áy náy, đối với hắn càng tốt hơn. Mỗi khi hắn đùa giỡn Hùng Dã, Hùng Dã đều không hề né tránh. Hắn tự tin chỉ trong vòng một năm sẽ có thể ở bên Hùng Dã, chờ Thần Thú tế sang năm sẽ kết thành bạn lữ.

Rốt cuộc người có tuổi tác thích hợp, diện mạo anh tuấn, nấu cơm ăn ngon, còn kiến thức uyên bác, lại có thể tâm sự cùng Hùng Dã như hắn, ở đại lục Thú Nhân tìm không thấy mấy ai.

Nhưng nếu như thân phận bại lộ......

Sư Lệ dùng chính là sát chiêu, Chu Tịch thở dài, né tránh.

Sư Lệ giật mình nhìn Chu Tịch, lại một lần nữa động thủ.

"Sư Lệ, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Chu Tịch hỏi.

"Đương nhiên là gϊếŧ ngươi." Sư Lệ không chút do dự trả lời. Không ngờ Chu Tịch có thể né tránh công kích của gã, điều này khiến gã vô cùng kinh ngạc. Nhưng gã cũng chỉ nghĩ là do mình sơ ý -- Đòn vừa rồi gã căn bản không dùng đến mấy phần lực lượng.

Bây giờ thì sẽ không...... Cả người Sư Lệ sát ý bạo trướng, sát ý hoà lẫn với năng lượng cường đại đè ép về phía Chu Tịch.

Gã đã có thể dự kiến ra bộ dạng của Chu Tịch.

Sau khi trở thành Thú Vương, gã đã từng gϊếŧ những kẻ bất kính với gã, lúc ấy người nọ không hề có sức phản kháng, trực tiếp bị gã áp thành thịt nát.

Đương nhiên, gã không hy vọng Chu Tịch cũng như vậy. Rốt cuộc Chu Tịch nếu như thành thịt nát, gã không dễ dàng xử lý thi thể Chu Tịch.

Trong mắt Sư Lệ hiện lên quang mang chí tại tất đắc.

"Sao mà ngươi lại ngu đến như vậy......" Chu Tịch lại thở dài, cởϊ áσ ngoài của mình để sang bên cạnh. Quần áo này là Hùng Dã đưa cho hắn, phải giữ gìn cẩn thận. Huống chi hắn cũng không muốn lát nữa không có quần áo mặc.

Kỳ thật bại lộ thân phận cũng không quá tệ, có thể khiến Sư Lệ thanh tỉnh một chút, cũng có thể cho Hùng Dã biết, hắn cũng không phải vì thực lực của y mà tới.

Trời đất chứng giám, thực lực của hắn so với Hùng Dã lợi hại hơn nhiều!

Mặt khác...... Ổn thôi. Sống trong nhung lụa nhiều năm như vậy, kỳ thật hắn cũng không quá quen về sau phải khom lưng cúi đầu với người khác.

Sư Lệ nghe Chu Tịch nói, có chút khó hiểu. Chu Tịch vậy mà nói gã ngu...... Người này có phải đầu có tật xấu hay không?

Vừa nghĩ như vậy xong...... Sư Lệ lập tức phát hiện Chu Tịch trước mặt mình thân hình bạo trướng, đột nhiên biến thành một con voi khổng lồ. Sau khi trở thành Thú Vương, hình thú của gã trở nên cực kỳ cực kỳ lớn, nhưng hình thú của kẻ trước mặt còn lớn hơn gã rất nhiều.

Đồng thời, một luồng năng lượng khổng lồ đè ép tới khiến gã không thể động đậy.

Chu Tịch chẳng phải là một phế nhân, một người bình thường sao? Tại sao lại như vậy?! Sư Lệ không thể tin được hết thảy trước mắt, đồng thời bị con cự tượng dùng cái vòi quăng ra ngoài.

Lúc Sư Lệ đυ.ng mặt Chu Tịch, Hùng Dã đang ở nơi bộ lạc Đại Hùng cư trú.

Hiện giờ cách Thần Thú tế đã qua một tháng.

Tuy rằng người bộ lạc Đại Hùng học rất chậm, nhưng mọi người đều rất nỗ lực, lại tách ra học tập, mỗi người đều học như nhau đến tận bây giờ mới ngừng nghỉ, đã tiếp thu hầu hết các tri thức cần học.

Hùng Dã hôm nay tới đây là để an bài chuyện rời đi.

"Tuy rằng Thú Thần Điện bên này còn có rất nhiều tri thức chúng ta chưa học được, nhưng những thứ đó chúng ta tạm thời chưa dùng đến, hoàn toàn có thể để sang năm học. Không chỉ thế, một vài tri thức các bộ lạc lớn ở lãnh địa của chúng ta kỳ thật cũng biết, đến lúc đó tìm những người này giúp chúng ta làm hoặc dạy chúng ta là được." Hổ Nguyệt nói.

Mấy năm nay, Hổ Nguyệt vẫn luôn đi theo bên cạnh Hùng Dã, từng trải qua rất nhiều trận chiến đấu, hiện giờ đã là chiến sĩ thú trung cấp. Không chỉ có thế, rất nhiều việc ở bộ lạc Đại Hùng cũng do nàng quản lý.

"Chúng ta hai ngày nữa sẽ rời đi." Hùng Dã nói.

"Được." Hổ Nguyệt đáp.

Hai người nói vài câu rồi lại nhắc tới Thú Thần Điện.

Hổ Nguyệt nói: "Ta lúc trước vẫn luôn cảm thấy Thú Thần Điện đang áp bức thú nhân bình thường, không nghĩ tới thì ra là không phải. Các tư tế đó đều khá tốt."

Hùng Dã gật gật đầu.

Bọn họ một đường tới đây gặp rất nhiều nguy hiểm, cũng từng thấy rất nhiều ác ý. Thiện ý của Thú Thần Điện đã khiến y cảm kích. Mà khiến y cảm động nhất chính là Thú Thần Điện thế nhưng đem các loại tri thức, không chút nào tàng tư truyền thụ cho mọi người.

"Đúng rồi Hùng Dã, ngươi và Chu Tịch thế nào?" Hổ Nguyệt đột nhiên hỏi.

Nhắc tới Chu Tịch, Hùng Dã nói: "Khá tốt." Y cảm thấy Chu Tịch khá tốt. Chu Tịch trước kia chính là người trong bộ lạc bọn họ, hiểu tận gốc rễ, nấu cơm còn ăn ngon, lớn lên cũng đẹp. Hơn nữa đại khái là vẫn luôn ở tại Thú Thần Điện, Chu Tịch biết rất nhiều thứ, cái gì cũng có thể trao đổi với hắn...... Y đã bắt đầu suy xét chuyện cùng Chu Tịch ở bên nhau.

"Ngươi cảm thấy tốt là được rồi. Nhưng ta có một việc muốn nói cho ngươi......" Chân mày Hổ Nguyệt cau lại.

"Chuyện gì?" Hùng Dã hỏi.

Hổ Nguyệt nói: "Gần đây chúng ta vẫn luôn trồng trọt, ta nhớ rõ Chu Tịch nói hắn chính là làm công việc này...... Ta ngầm hỏi thăm một chút, kết quả mọi người đều không quen biết hắn."

"Ngươi hỏi thăm tất cả rồi ư?" Hùng Dã hỏi.

"Ta đã hỏi rất nhiều người, bọn họ đều nói không biết người này. Ngươi lát nữa hỏi Chu Tịch một câu đi. Nếu hắn lừa ngươi, ngươi nên cẩn thận nhiều một chút." Hổ Nguyệt nói. Nàng đi hỏi thăm Chu Tịch chỉ là muốn hiểu biết một chút về Chu Tịch, không nghĩ tới lại không có nghe được tin tức gì về Chu Tịch người này.

Chu Tịch có khả năng là nói dối. Hắn trước kia có lẽ căn bản không phải luôn ở Thú Thần Điện trồng trọt như đã nói. Nhưng cái này không sao hết, chỉ cần hắn trở lại bộ lạc Đại Hùng thì chính là người của bộ lạc Đại Hùng.

Nàng chỉ sợ lời của Chu Tịch trước kia đều là giả.

Hùng Dã gật gật đầu: "Ta sẽ đi hỏi."

Hổ Nguyệt nói: "Thực lực kém không sao hết, trước kia không ở Thú Thần Điện cũng không quan hệ. Nhưng nếu hắn trước kia từng có bạn lữ con cái, vậy thì hoàn toàn là hướng về danh hào Thú Vương của người mà tới. Nếu thế thì ngươi phải suy xét lại."

Nghe Hổ Nguyệt nói vậy, Hùng Dã trong lòng trầm xuống. Chu Tịch là hướng về danh hào Thú Vương của y, điều này y không thèm để ý. Nhưng nếu Chu Tịch từng có bạn lữ khác, thậm chí khả năng đã có con......

Nghĩ đến Chu Tịch mấy ngày nay làm đủ loại hành vi thân mật với y, có lẽ cũng đã từng làm như vậy với người khác, Hùng Dã lập tức có chút không vui.

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến một luồng năng lượng cường đại. Uy áp khổng lồ khiến Hùng Dã từ đáy lòng dâng lên một tia sợ hãi, tổng cảm thấy mình không thể địch nổi.

Đó là ai?

Thú Vương khác lại mạnh đến nhường này sao?

Trong lúc Hùng Dã có cảm thụ như vậy, những người khác cũng có cảm thụ y hệt.

Bởi vì Hùng Dã chưa rời đi, hai lão Thú Vương Vượn Thú Vương và Ngưu Thú Vương cũng không đi.

Mấy ngày nay, bọn họ và Hùng Dã trở thành bằng hữu, cũng từ chỗ Thần Thú đạt được một ít chỗ tốt.

Thần Thú có thể thao túng thực vật, còn có thể lấy ra một vài loại thực vật có lợi cho thân thể. Vừa rồi, Thần Thú đã tặng một ít cho bọn họ.

Ngưu Thú Vương và Vượn Thú Vương ăn những thứ đó xong chỉ cảm thấy mình thần thanh khí sảng, nhất định có thể sống lâu được thêm mấy năm.

Đi theo Thần Thú quả nhiên là không sai!

Hôm nay, Vượn Thú Vương và Ngưu Thú Vương tới gặp nhau, nói tới chỗ tốt mà Thần Thú cho bọn họ. Vượn Thú Vương còn cảm khái: "Đáng tiếc chúng ta tuổi đã lớn. Nếu như chúng ta tuổi nhỏ hơn một chút, hẳn cũng giống như Hùng Dã được Thần Thú yêu thích......"

Ngưu Thú Vương đánh gãy lời lão: "Ngươi cho dù trẻ thêm mấy tuổi, Thần Thú cũng sẽ chướng mắt ngươi."

"Vì sao?"

"Ngươi lớn lên khó coi." Ngưu Thú Vương không chút do dự.

Vượn Thú Vương: "...... Kỳ thật ta lúc còn trẻ diện mạo cũng không tồi."

"Có đẹp được bằng Hùng Dã không?" Ngưu Thú Vương hỏi.

Vượn Thú Vương: "......" Lão lúc trước vẫn luôn cho rằng trong hai người Sư Lệ và Hùng Dã, Sư Lệ mới là người đẹp mắt hơn, không nghĩ tới lại không phải là như thế.

Được Thần Thú dưỡng một đoạn thời gian, Hùng Dã lập tức trở nên đẹp hơn nhiều.

Đương nhiên, thứ hấp dẫn người khác nhất trên người Hùng Dã hẳn là khí chất của y...... Khí chất của y rất sạch sẽ.

Hai người đang trò chuyện, một luồng uy áp cường đại đột nhiên xuất hiện...... Bọn họ hai mặt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Là Thần Thú!"

Ở lại Thú Thần Điện bên này còn có những Thú Vương khác.

Sư Lệ và Hùng Dã không đi, hai vị lão Thú Vương cũng không đi, còn những Thú Vương nhớ thương gia đình, nhớ thương bộ lạc đều đã rời đi, nhưng cũng có người không đi.

Mà những người này hiện giờ đang làm gì cũng đều có. Một Thú Vương trong đó còn đang rối rắm chuyện mấy ngày nay Thú Thần Điện quá coi trọng Hùng Dã -- Lúc trước Thú Thần Điện rõ ràng là coi trọng Sư Lệ, tại sao đột nhiên lại thay đổi thành coi trọng Hùng Dã?

Mặc kệ những người này đang làm cái gì, ngay khi cảm giác được uy áp cường đại kia, bọn họ lập tức nhảy dựng lên, chạy đến nơi uy áp truyền tới.

Nếu đó là một con khủng long cường đại, vậy thì bọn họ hẳn là phải liên thủ gϊếŧ chết nó.

Nếu đó là một thú nhân cường đại...... Trên đời này, thế nhưng còn có thú nhân cường đại đến như vậy?

Cùng thời gian, trong Thần Điện của Thú Thần Điện.

Đại Tư Tế đang cùng các tư tế khác thương lượng, bàn xem phải làm thế nào để giữ chân Thần Thú lại.

"Những thứ chúng ta có thể dạy bộ lạc Đại Hùng vẫn còn không ít, nhưng bọn họ không muốn học."

"Bọn họ mấy ngày nữa sẽ rời đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Đại Tư Tế, không bằng như vậy đi, ngươi để ta đi làm tư tế cho bộ lạc Đại Hùng?"

"Vẫn là ta đi làm tư tế cho bộ lạc Đại Hùng thì hơn, ta hiểu biết nhiều lắm."

"Các ngươi tuổi không nhỏ, loại việc yêu cầu trèo đèo lội suối xa xôi này vẫn nên giao cho ta thì tốt hơn"

......

Đại Tư Tế: "......" Các ngươi tưởng bở!

Các tư tế nổi lên nội chiến, tranh giành nhau hy vọng mình có thể đi hầu hạ Thần Thú Điện hạ. Kết quả đúng lúc này, một luồng uy áp cường đại đột nhiên xuất hiện.

Cảm giác rất quen thuộc......

Năm đó khi Thần Thú Điện hạ thiếu chút nữa phá huỷ Thú Thần Điện, bọn họ đã từng cảm thụ được điều này. Mà mấy năm nay, mỗi khi bọn họ đi tìm Thần Thú Điện hạ, thường thường cũng sẽ bị áp như vậy một hồi.

Bây giờ Thần Thú Điện hạ đột nhiên nổi giận...... Đại Tư Tế dẫn theo một đám tư tế lớn tuổi chạy như bay ra bên ngoài.

Vô số người chạy tới chỗ Chu Tịch và Sư Lệ. Mà lúc này, Sư Lệ đã bị Chu Tịch dùng cái vòi quăng vài lần.

Nhưng gã vẫn còn chưa chết.

Đây cũng là nhờ gã vận khí tốt.

Lúc Chu Tịch vừa xuyên qua tới đây, chứng rối loạn căng thẳng của hắn vô cùng nghiêm trọng.

Ở mạt thế, rất nhiều người đã mắc phải loại bệnh về tinh thần này. Rốt cuộc khi đó, tử vong và bị thương quá thường thấy...... Mà bệnh của hắn chính là gϊếŧ chóc không ngừng nghỉ một trận liên tiếp một trận, chính hắn cũng mặc kệ nên bệnh tình ngày càng nghiêm trọng.

Khi vừa đi vào thế giới này, bệnh của hắn vẫn còn rất nghiêm trọng. Nhưng theo thời gian trôi qua, chậm rãi, căn bệnh này cũng dần dần tốt lên.

Nhiều năm trước, Tượng Thiên động thủ với hắn, làm hắn trong cơn mất lý trí đánh cho lão ta thành thịt nát. Nhưng bây giờ...... Sát ý của Sư Lệ khiến cho cảm xúc của hắn bị kích động, công kích tăng mạnh, ngay lập tức muốn gϊếŧ chết Sư Lệ, thậm chí không rảnh nghĩ quá nhiều đã biến thành hình thú. Nhưng tốt xấu hắn còn có chút lý trí, không thật sự đánh chết Sư Lệ.

Dù thế nào Sư Lệ cũng vừa chia tay với Hùng Dã không lâu, loại thời điểm này nếu hắn gϊếŧ Sư Lệ, Hùng Dã khẳng định sẽ không vui.

Đương nhiên, Sư Lệ muốn gϊếŧ hắn, vậy thì hắn cũng không có khả năng để cho Sư Lệ trải qua quá tốt.

Chu Tịch nghĩ vậy, lại hươ vòi một cái quật bay Sư Lệ lên trên trời.

Sư tử khổng lồ bay lên không trung, lại nặng nề đập xuống đất, ở trên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa nện ra một cái hố thật sâu.

Sư Lệ đầy mặt không dám tin tưởng, có chút hoài nghi nhân sinh.

Chu Tịch không phải là một phế nhân ngay cả hình thú cũng không có sao? Vì cái gì hắn có thể biến thành hình thú, còn mạnh đến như vậy?

Người này thật sự là Chu Tịch?!

Gã nhất định là đang nằm mơ...... Nhưng trên người gã đau như vậy, làm sao có thể là nằm mơ được?

Nhưng nếu không phải nằm mơ...... Gã đã là Thú Vương, là kẻ cường đại nhất trên thế giới này, sao có thể bị đánh thành như vậy?

Trên đời này, vậy mà có người mạnh hơn cả Thú Vương?

Sư Lệ nằm dưới hố, đối mặt với cự tượng cường đại không dậy nổi chút tâm tư phản kháng nào, chỉ muốn xin tha.

Ẩn ẩn, gã còn cảm thấy uy áp này, năng lượng này có chút quen thuộc......

Sư Lệ còn đang nghĩ như vậy, đã có không ít người chạy đến.

Hùng Dã là Thú Vương, đương nhiên đến đầu tiên.

Chu Tịch vốn còn định giáo huấn Sư Lệ thêm một lúc, sau khi phát hiện Hùng Dã tới, hắn lại yên lặng thu hồi cái vòi của mình. Đồng thời, hình thú vừa rồi vì để thuận tiện đối phó Sư Lệ mà thu nhỏ, lúc này đột nhiên biến lớn.

Hắn nên để cho Hùng Dã kiến thức được vẻ oai hùng bất phàm của mình.

Hùng Dã vừa tới gần đã nhìn thấy một con voi lông dài khổng lồ, đều bị kinh sợ, gần như theo bản năng lập tức biến thành hình thú phòng ngự.

Nhưng rất nhanh y lại bình tĩnh lại -- Con voi khổng lồ này đã thu hồi tất cả uy áp và năng lượng, thoạt nhìn cực kỳ vô hại.

Đương nhiên, dù vậy, cũng không ai dám xem thường hắn.

Những Thú Vương tới muộn một bước, lại không quen biết Chu Tịch đều bị kinh sợ: "Đây là ai?"

"Hình thú lớn quá!"

"Uy áp vừa rồi...... Thực lực của hắn ở phía trên Thú Vương!"

......

Vượn Thú Vương và Ngưu Thú Vương: "......" Thần Thú Điện hạ thế nhưng đánh Sư Lệ thành như vậy...... Thật tàn nhẫn!

"Sư Thú Vương, ngươi không sao chứ?" Rốt cuộc có Thú Vương chú ý tới Sư Lệ.

Hùng Dã kỳ thật đã sớm nhìn thấy Sư Lệ. Chẳng qua mấy ngày hôm trước y và Sư Lệ cãi nhau thật sự không thoải mái, lại muốn phân rõ giới hạn với Sư Lệ, cũng bèn không có đi lên nói thêm cái gì.

"Ta......" Sư Lệ nói không nên lời. Gã lúc này thậm chí còn có loại cảm giác mình sắp xong đời rồi.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lúc này, Đại Tư Tế dẫn theo một đám tư tế đang thở hổn hển tới đây. Rốt cuộc cũng đến nơi, đầu tiên hỏi trước, hỏi xong lại bắt đầu kịch liệt ho khan -- Chạy quá nhanh lão có chút ăn không tiêu!

"Đại Tư Tế, người này ẩn núp ở Thú Thần Điện, nói không chừng là muốn gây bất lợi cho chúng ta......" Sư Lệ nói.

Con voi kia nói: "Ly Hồng, gã muốn gϊếŧ ta."

Đại Tư Tế tên là Ly Hồng, chuyện này không có mấy ai biết, nhưng Chu Tịch lại biết, hắn vẫn luôn gọi thẳng tên người này.

Đại Tư Tế vừa tới đã cố nén không hành lễ, chính là vì cảm thấy Chu Tịch khả năng không muốn bại lộ thân phận.

Nhưng bây giờ Chu Tịch đều đã nói như vậy, rõ ràng chính là không ngại bại lộ thân phận.

Đại Tư Tế kích động một trận, lập tức quỳ xuống: "Điện hạ bị sợ hãi, ta nhất định sẽ cẩn thận giáo huấn gã!"

"Điện hạ? Điện hạ gì cơ?" Người không biết Chu Tịch đều ngây ra.

Người Thú Thần Điện hình như chỉ gọi Thần Thú là Điện hạ?

Đương nhiên, người mờ mịt nhất tuyệt đối là Sư Lệ.

Danh xưng Điện hạ này gã cũng không xa lạ, người Thú Thần Điện chính là gọi Thần Thú như vậy. Nhưng bây giờ, bọn họ thế nhưng gọi Chu Tịch là Điện hạ!

Gã có phải nghe lầm rồi hay không?

Chu Tịch...... Tổng không thể nào là Thần Thú Điện hạ đúng chứ?

Sư Lệ còn đang nghĩ như vậy thì nghe thấy Đại Tư Tế nói: "Không sai, đây là Thần Thú Điện hạ!"

Không chỉ có thế, Vượn Thú Vương và Ngưu Thú Vương cũng đều quỳ xuống: "Bái kiến Điện hạ."

Những người căn bản không biết đến sự tồn tại của Chu Tịch: "......" Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?!

Những người này đều điên rồi sao? Bọn họ rất nhiều người đều tín ngưỡng Thần Thú, nhưng Thần Thú...... Thế nhưng thật sự tồn tại?

Người này có khi nào là kẻ lừa đảo hay không?

Những người của Thú Thần Điện tới xem náo nhiệt thấy Đại Tư Tế quỳ xuống, đã sớm không chút do dự quỳ xuống. Nhưng những Thú Vương khác lúc này vẫn còn đứng yên.

Hùng Dã liền kinh nghi bất định.

Chu Tịch biết bọn họ có điều hoài nghi. Hắn bèn trực tiếp tản mát tinh thần lực cùng năng lượng của mình đi ra ngoài.

Tinh thần lực và năng lượng cường đại đan xen trải rộng ra xung quanh. Tiếp xúc với luồng năng lượng này, tất cả các Thú Vương đều thay đổi sắc mặt.

Bọn họ đều cảm thấy mình rất mạnh. Nhưng giờ khắc này, bọn họ đột nhiên ý thức được, bọn họ không hề mạnh, thậm chí còn rất yếu ớt.

Nếu nói năng lượng trong cơ thể bọn họ là một dòng suối nhỏ, là một cái hồ nước, thì năng lượng của người trước mắt chính là đại dương mênh mông, vô biên vô hạn.

Bọn họ căn bản không có bản lĩnh cùng người này tranh đấu.

Đây là Thần Thú, đây xác thật là Thần Thú.

Trừ Hùng Dã, tất cả các Thú Vương khác đều quỳ xuống, còn Hùng Dã...... Y cũng muốn quỳ. Lúc này y tâm tình kích động, kính ngưỡng nhìn cự tượng trước mắt.

Đây là thần của y!

Nhưng y không quỳ xuống được, có một luồng năng lượng nâng y lên.

Vì thế, giữa một đoàn người quỳ xuống, Hùng Dã lại như hạc trong bầy gà, không giống người thường.

Đây...... Rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Hùng Dã vô cùng buồn bực, nhưng sắc mặt Sư Lệ lại trắng bệch.

Thần Thú gì chứ...... Đó là Chu Tịch.

Chỉ là...... Thần Thú vì sao phải giả làm Chu Tịch, tiếp cận Hùng Dã?

Sư Lệ nghĩ nát óc cũng không ra: "Chuyện này không có khả năng, không có khả năng......"

"Sư Lệ, ngươi khinh nhờn thần linh, về sau Thú Thần Điện không chào đón ngươi!" Đại Tư Tế lòng đầy căm phẫn nói.

Những Thú Vương giao hảo với Sư Lệ nghe được lời này đều tỉnh táo lại, đồng thời oán hận nhìn về phía Sư Lệ -- Sư Lệ thế nhưng muốn gϊếŧ Thần Thú, gã có phải điên rồi hay không? Bọn họ giao hảo với Sư Lệ sẽ không bị liên lụy chứ?

Những người này rất sợ hãi, Hùng Dã cũng nhíu mày, mà Đại Tư Tế nói: "Xin Điện hạ hãy cho biết, Sư Thú Vương nên xử trí như thế nào?"

"Thu hồi lãnh địa, không cho phép gã đến Thú Thần Điện nữa." Chu Tịch nói.

Gã sẽ không gϊếŧ Sư Lệ, nhưng cho Sư Lệ một ít giáo huấn lại vẫn là cần thiết.

Sư Lệ có thể tùy tiện hạ sát thủ với hắn, khẳng định cũng sẽ tùy tiện ra tay với người khác. Kẻ như vậy không nên để hắn tiếp tục tiêu dao.

"Vâng, Điện hạ." Đại Tư Tế đáp.

Sư Lệ sắc mặt trắng bệch một mảnh, rốt cuộc khắc chế không được hô lên: "Ngươi là cố ý, ngươi cố ý dụ ta đi gϊếŧ ngươi...... Ngươi là Chu Tịch......"

Chu Tịch? Ở đây rất nhiều người đều đầy mặt khó hiểu -- Đó là ai?

Hùng Dã lại cứng lại rồi -- Chu Tịch? Sư Lệ nói Thần Thú trước mặt là Chu Tịch? Sao có thể?!

Đám người Hổ Nguyệt đi theo Hùng Dã tới xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt.

Chu Tịch chính là tiểu bạch kiểm nấu cơm ngon, sao có thể là Thần Thú?

Nhưng đúng lúc này, cự tượng đột nhiên biến mất, cùng lúc đó, thực vật bạo trướng.

Một bóng người rất cao bị các loại thực vật che khuất khiến bọn họ nhìn không rõ, chỉ có thể im lặng chờ đợi. Trong chốc lát sau, bọn họ lập tức nhìn thấy có người rẽ cỏ cây sang hai bên, bước ra ngoài.