Chương 181: Thế giới song song (Hoàn)

Edit: Tagoon

Người rẽ thực vật bước ra, không phải Chu Tịch thì là ai?

Trong đầu Hùng Dã trống rỗng một mảnh, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nghĩ được.

Con cự tượng, vị Thần Thú cường đại vừa rồi, thế nhưng...... Thật sự là Chu Tịch?

Hổ Nguyệt và Hùng Dã giống nhau, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đầy mặt không thể tưởng tượng nhìn Chu Tịch.

Nàng lúc trước khá vừa lòng Chu Tịch, nhưng cũng cảm thấy Chu Tịch hẳn là rất yếu...... Hắn nếu như không yếu, sao có thể sẽ cả ngày vây quanh Hùng Dã, nấu cơm cho Hùng Dã ăn? Ít nhất nàng chính là không kiên nhẫn làm mấy cái trò này.

Sau đó lại không nghe ngóng được tin tức của Chu Tịch, nàng có thêm nhiều điều hoài nghi về Chu Tịch, cảm thấy Chu Tịch có lẽ có sở đồ khác với Hùng Dã.

Kết quả bây giờ......

Chu Tịch thế nhưng là Thần Thú?

"Ngươi nhất định là cố ý......" Sư Lệ lại nói.

Áo ngoài của Chu Tịch bởi vì đã được cởi ra trước nên hoàn hảo không tổn hao gì, nhưng quần áo trong của hắn lại rách hết.

Lúc này chậm rãi bước ngoài, hắn tổng cảm thấy bên trong trống vắng, hơi có chút không được tự nhiên.

Chẳng qua nhìn xung quanh không ít người ngay cả quần áo cũng không mặc chỉnh tề, hắn lại trở nên bình tĩnh.

Lúc này, hắn nhìn về phía Sư Lệ nói: "Ta tùy tiện động tay là có thể gϊếŧ ngươi, hà tất phải dụ ngươi tới gϊếŧ ta? Nhưng ngược lại là ngươi...... Đây đã là lần thứ hai vô duyên vô cớ động thủ với ta. Lần trước chỉ là dùng uy áp để chèn ép ta, lần này lại vừa xuất hiện đã hạ sát thủ với ta."

Chu Tịch chẳng muốn bị người khác oan uổng tẹo nào, ngay lập tức nói thẳng.

Mọi người ở đây đều tin.

Thực lực của Chu Tịch bọn họ đều cảm nhận được, thật sự vô cùng vô cùng mạnh. Hắn muốn gϊếŧ chết Sư Lệ lại quá đơn giản, cần gì phải dùng đến âm mưu quỷ kế.

Hùng Dã lại càng thay đổi sắc mặt.

Chu Tịch không nói thân phận cho y...... Sư Lệ thế nhưng muốn đi gϊếŧ Chu Tịch?

Chu Tịch kỳ thật rất mạnh, cho nên không gặp phải chút chuyện nào. Nhưng nếu Chu Tịch là người thường thì sao? Lúc này có phải đã chết rồi hay không?

"Sư Lệ, ngươi đúng thật là cả gan làm loạn, thế nhưng năm lần bảy lượt ra tay với Thần Thú Điện hạ!" Đại Tư Tế nói.

Lời của Đại Tư Tế rõ ràng là đứng về phía Chu Tịch. Sư Lệ đột nhiên nhớ tới những chuyện trước kia.

Đại Tư Tế ám chỉ gã, nhắc đến chuyện giải trừ quan hệ bạn lữ, về sau sẽ không còn liên quan với nhau.

Chu Tịch ở thời điểm gã còn đang do dự có nên giải trừ quan hệ bạn lữ với Hùng Dã hay không đã vô cùng thân mật với Hùng Dã.

Vừa giải trừ quan hệ bạn lữ xong, Chu Tịch lập tức càng thêm thân mật với Hùng Dã. Tương phản lại, Thú Thần Điện đối với gã cũng ngày càng lãnh đạm......

Gã tổng cảm thấy mình đã mắc mưu.

"Ngươi cố ý, ngươi......" Sư Lệ căm tức nhìn Chu Tịch.

Một luồng năng lượng cường đại đè ép về phía gã, gã tức khắc không hó hé nổi lấy một câu.

Mà những người giao hảo với Sư Lệ lúc này cũng đã bị doạ sợ ngây người.

Sư Lệ vừa nói ra khỏi miệng, bọn họ đã lập tức đoán được suy nghĩ của Sư Lệ. Bọn họ lúc trước cũng từng nghe Sư Lệ nhắc đến Chu Tịch...... Cho nên Sư Lệ là cảm thấy, Thần Thú coi trọng Hùng Dã nên mới nhằm vào gã?

Sư Lệ cũng giỏi nghĩ quá nhỉ?

Sao có thể!

Rõ ràng lúc Chu Tịch, không, Thần Thú Điện hạ còn chưa xuất hiện, Sư Lệ cũng đã sáng tam chiều tứ, cả ngày cà lơ phất phơ lắc lư khắp nơi!

Hùng Dã rất hiểu Sư Lệ, cũng đoán được suy nghĩ của Sư Lệ, đồng dạng cảm thấy Sư Lệ quá buồn cười.

Rốt cuộc trước khi Chu Tịch xuất hiện, giữa bọn họ cũng đã có mâu thuẫn rất lớn. Chỉ là khi đó y còn tưởng rằng, hai người kết thành bạn lữ là không thể tách ra, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chia tay với Sư Lệ.

Còn cảm tình của Chu Tịch dành cho y......

Hùng Dã lúc này một chút cũng không nghĩ đến điều đó.

"Đưa Sư Thú Vương đi." Chu Tịch nói. Sư Lệ người này rất thích đẩy sai lầm lên người kẻ khác. Mà trong thời điểm hiện tại, hắn cũng không muốn cùng người này dây dưa không rõ, nói mãi không ngừng.

So sánh ra, khẳng định là nên tâm sự với Hùng Dã trước, kể hết toàn bộ tình huống của mình cho Hùng Dã càng quan trọng hơn.

Nghĩ vậy, Chu Tịch đi về phía Hùng Dã: "Hùng Dã, ta có thể tâm sự với ngươi không?"

Hùng Dã nhìn Chu Tịch, gật gật đầu.

Y lúc này có rất nhiều nghi vấn, muốn cùng Chu Tịch tâm sự một phen.

"Đi thôi." Chu Tịch cười cười, dẫn đầu đi lên phía trước.

Hùng Dã đi theo phía sau.

"Điện hạ......" Đại Tư Tế muốn theo sau, nhưng bị một cỗ lực lượng đẩy một cái, không thể tiến lên được, đồng thời cũng nghe thấy tiếng Chu Tịch: "Các ngươi ở lại nơi này."

Thần Thú Điện hạ bảo bọn họ ở lại nơi này, bọn họ cũng chỉ đành ở lại.

Đại Tư Tế nhìn theo Chu Tịch và Hùng Dã rời xa. Chờ hai người không thấy bóng, lão mới quay đầu, sau đó nhìn về phía người bên cạnh: "Các ngươi mau bắt Sư Lệ lại."

Các chiến sĩ thú cao cấp của Thú Thần Điện nghe thấy phải bắt một vị Thú Vương, ngay từ đầu còn có chút bất an, nhưng vừa nhìn qua...... Sư Lệ đã ngất đi rồi.

Bọn họ vô cùng nhanh nhẹn trói lấy Sư Lệ, đưa đi.

Mà lúc này, mấy Thú Vương giao hảo với Sư Lệ đi tới chỗ Đại Tư Tế. Vẻ mặt bọn họ đều rất rối rắm, tâm tình e là càng rối rắm hơn......

"Đại Tư Tế......"

"Có việc sao?" Đại Tư Tế híp mắt nhìn về phía những người này.

Dĩ vãng, các Thú Vương mỗi khi đối mặt với Đại Tư Tế, tuy rằng thái độ không tồi, nhưng cũng sẽ không quá cung kính. Nhưng lúc này...... Trên người bọn họ đã không còn chút ngạo khí nào: "Đại Tư Tế, Thần Thú Điện hạ...... Hắn vẫn luôn ở Thú Thần Điện?"

"Đương nhiên!" Đại Tư Tế nói.

"Sư Lệ nói hắn là người bộ lạc Đại Hùng, là con trai của Tượng Thú Vương......" Những người này càng thêm rối rắm. Chuyện của Tượng Thú Vương, mấy Thú Vương bọn họ ít nhiều đều biết một chút, vẫn luôn chướng mắt kẻ này......

"Thần Thú Điện hạ chỉ là nương thể xác của con trai Tượng Thú Vương bước xuống nhân gian mà thôi! Mấy năm nay, hạt giống chúng ta cho các ngươi, phương pháp gieo trồng chúng ta dạy cho các ngươi đều là Thần Thú Điện hạ ban ân! Điện hạ còn cải tiến phương pháp thiêu chế đồ gốm, dạy chúng ta dùng bông chế tác quần áo, giúp chúng ta biết cách chăn nuôi khủng long......" Đại Tư Tế vẻ mặt kích động kể ra công tích của Thần Thú.

Các Thú Vương cũng nghe đến nhiệt huyết sôi trào.

Mấy năm nay, Thú Thần Điện biến hóa xác thật vô cùng lớn, Thì ra...... Là nhờ vào Thần Thú Điện hạ?!

Mấy người bộ lạc Đại Hùng tới xem náo nhiệt lúc này cũng đã không biết nên nói cái gì mới tốt.

Chu Tịch...... Thế nhưng thật sự là Thần Thú!

Còn Hổ Nguyệt...... Nghe Đại Tư Tế nói vậy, tâm tình của nàng lúc này vô cùng kích động.

Nếu Chu Tịch là Thần Thú, tiếp cận Hùng Dã sẽ không có khả năng là vì thực lực hoặc địa vị của Hùng Dã. Cho nên, hắn là thật lòng với Hùng Dã!

Này thật sự quá tốt!

Hổ Nguyệt trong lúc nhất thời vô cùng kích động. Kích động qua đi, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó —— Nếu Chu Tịch là Thần Thú, có khi nào hắn đã từng có rất nhiều nam nhân nữ nhân? Nếu thật là vậy......

Hổ Nguyệt cắn răng một cái, rốt cuộc hỏi: "Bên cạnh Thần Thú Điện hạ có phải có rất nhiều người hầu hạ hay không?"

Đại Tư Tế thật sâu liếc mắt nhìn Hổ Nguyệt một cái, nói: "Thần Thú Điện hạ cũng không phải người thường có thể tiếp cận. Hắn xưa nay đều không cho chúng ta tới gần, bên cạnh cũng không có người hầu hạ." Lão vẫn luôn cảm thấy thần linh là không dung khinh nhờn, Thần Thú Điện hạ lại càng chướng mắt phàm nhân, kết quả...... Lão nghĩ sai rồi.

Thần Thú Điện hạ lại coi trọng Hùng Dã.

Đại Tư Tế thầm thở dài một hơi, Hổ Nguyệt như có chung vinh dự.

Sau khi Hùng Dã và Sư Lệ tách ra, nàng kỳ thật rất muốn tìm cho Hùng Dã một người càng tốt hơn Sư Lệ.

Nhưng đó hiển nhiên là không có khả năng —— Sư Lệ đều đã là Thú Vương, nàng cảm thấy, hẳn là không ai có thể xuất sắc hơn Sư Lệ.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, nàng cảm thấy Chu Tịch cũng khá tốt.

Nhưng khiến nàng không thể tưởng được chính là, Chu Tịch lại tốt hơn so với trong tưởng tượng của nàng quá nhiều!

Hùng Dã tách ra với Thú Vương, ngược lại tìm được một Thần Thú!

Mấy người bị Chu Tịch và Hùng Dã bỏ lại một đám tâm tư bất đồng.

Hùng Dã và Chu Tịch lúc này đã đi tới ngọn núi cách đó không xa.

Chu Tịch nói: "Ta định đến bên này hái nấm cho ngươi, không nghĩ tới nửa đường bị Sư Lệ ngăn cản...... Bây giờ nấm còn chưa hái được."

Hùng Dã ban đầu có chút hoảng hốt, nghe được lời này của Chu Tịch mới hồi phục lại tinh thần: "Điện hạ......"

"Ngươi gọi ta là Chu Tịch đi." Chu Tịch nói.

"Vậy sao được......" Hùng Dã theo bản năng nói, trong lòng toát ra đủ loại ý niệm.

Một phương diện, biết người trước mặt là Thần Thú mà y tín ngưỡng từ nhỏ, y tâm tình kích động. Về phương diện khác, mấy ngày nay cùng Chu Tịch ở chung lại khiến y muốn chất vấn.

Ngoài ra, y còn có một vài cảm xúc khác, trong lúc nhất thời khó có thể thư giải.

Chu Tịch là Thần Thú, mà bộ lạc Đại Hùng bị huỷ diệt ngay sau khi hắn rời khỏi, đây là Thần Thú trừng phạt bọn họ sao? Bởi vì bọn họ lúc trước không đối xử tốt với Chu Tịch?

"Ta kỳ thật không phải Thần Thú." Chu Tịch nói.

Hùng Dã khϊếp sợ nhìn Chu Tịch. Nhưng mà vừa rồi Đại Tư Tế bọn họ đều quỳ xuống với Chu Tịch.

"Ta thật sự chỉ là một người bình thường mà thôi. Nếu nói ta cùng người khác có điểm gì bất đồng...... Đó chính là ta thẳng đến khi mẫu thân qua đời mới đột nhiên tỉnh táo lại. Khi đó ta thiếu chút nữa bị đói chết, gian nan bò khỏi sơn động rồi gặp được ngươi, ngươi cho ta một miếng thịt ăn mới giúp ta không có bị đói chết." Chu Tịch lại nói. Hắn tính toán đem những gì mình trải qua, thêm thắt một chút, bịa đặt một chút, sau đó nói cho Hùng Dã.

Hùng Dã đã không còn nhớ rõ chuyện khi đó.

Chu Tịch lại nói: "Lúc ấy ta kỳ thật còn rất yếu, nhưng ta phát hiện ra một loại phương pháp hấp thu năng lượng trong không khí."

Hùng Dã giật mình nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch cười cười: "Loại phương pháp này ngươi cũng biết, ta đã dạy ngươi."

"Là ngươi......" Hùng Dã có chút hoảng hốt.

"Là ta." Chu Tịch nói: "Ta lúc ấy học được tu luyện, nhưng thực lực còn rất kém cỏi. Cũng chính là lúc này, ta trong lúc vô ý gặp Tượng Thú Vương, cũng chính là cha ta. Lão phát hiện ta đặc thù, trước kia vốn chưa từng chú ý đến ta, giờ lại đưa ta từ bộ lạc Đại Hùng rời đi."

Hùng Dã không có đánh gãy lời kể của Chu Tịch, an tĩnh lắng nghe.

Chu Tịch lại nói: "Ngươi hẳn là cũng phát hiện. Tượng Thiên chết không ai nhắc đến, bởi vì cái chết của lão ta thực không sáng rọi...... Lão có thể trở thành Thú Vương là bởi vì lão sống sờ sờ lấy ra tinh hạch trong cơ thể thú nhân khác cắn nuốt. Lão đưa ta trở lại bộ lạc Tượng Hình, sau đó lại muốn cắn nuốt tinh hạch của ta, nhưng ta chạy thoát. Sau đó, ta dưới cơ duyên xảo hợp trở nên cường đại, lão lại tìm thấy ta...... Chúng ta đánh một trận. Mà ta dựa vào công pháp có thể hấp thu năng lượng đã dạy cho ngươi, hấp thu tinh hạch Tượng Thiên. Lão kỳ thật là chết ở trên tay ta."

Hùng Dã đầy mặt khϊếp sợ.

Chu Tịch lại nói: "Sau đó, ta lại gϊếŧ khủng long cấp bậc Thú Vương, hấp thu tinh hạch của nó, trở nên càng mạnh hơn, thực lực thậm chí vượt qua Thú Vương. Cuối cùng cũng không hiểu tại sao, người Thú Thần Điện đột nhiên coi ta trở thành Thần Thú."

"Ngươi liền nhận luôn? Ngươi không sợ Thần Thú trách tội sao?" Hùng Dã hỏi.

"Sẽ không." Chu Tịch cười rộ lên: "Trên thế giới này vốn không có Thần Thú. Dựa theo truyền thuyết của Thú Thần Điện, người lúc ban đầu được bọn họ coi trở thành Thần Thú hẳn chính là một cường giả giống như ta."

Hùng Dã hơi ngẩn người.

Chu Tịch thật thật giả giả kể về chuyện của mình.

Trong khi kể, hắn đã giấu một số thứ không muốn để cho Hùng Dã biết, lại thay đổi một ít, bịa đặt một ít.

Hắn cảm thấy, Hùng Dã nhất định sẽ tin tưởng.

Hùng Dã đúng là tin, Chu Tịch không cần thiết phải lừa y.

"Sau khi trở thành Thần Thú, ta trở về bộ lạc Đại Hùng, nhưng nơi đó đã không còn ai. Cuối cùng gặp được ngươi, ta bèn dạy công pháp cho ngươi." Chu Tịch nói.

"Cảm ơn." Hùng Dã nói. Công pháp kia với y mà nói vô cùng trọng yếu. Nếu không phải công pháp này giúp y biến cường, bộ lạc Đại Hùng lúc này chỉ e đã không còn tồn tại.

"Không cần cảm tạ, ngươi có ân cứu mạng với ta." Chu Tịch nói: "Ngươi cũng biết, người Thú Thần Điện coi ta như Thần Thú. Ta sợ bị bọn họ phát hiện, mấy năm nay cũng chỉ có thể giả bộ mình là Thần Thú, ở trong Thú Thần Điện không ra ngoài...... Nhìn thấy ngươi, nhìn thấy người bộ lạc Đại Hùng, ta thật sự rất cao hứng."

"Người Thú Thần Điện nhốt ngươi lại?" Hùng Dã có chút đau lòng.

Chu Tịch cười nói: "Cũng không phải, chỉ là tóm lại không quá tự do mà thôi...... Hùng Dã, Sư Lệ hình như cảm thấy ta có ý định phá hư quan hệ của các ngươi......"

"Ta biết ngươi không có." Hùng Dã nói. Trước khi Chu Tịch xuất hiện, giữa y và Sư Lệ cũng đã tồn tại vấn đề rất lớn.

"Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta...... Nhưng mà ta xác thật rất vui khi các ngươi có thể tách ra. Ta mấy năm nay vẫn luôn lẻ loi, một mình sống ở Thú Thần Điện, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có. Nghe ngươi nói muốn tìm một người cùng chung sống, ta lập tức bèn động tâm." Chu Tịch hôn Hùng Dã một cái.

Hùng Dã: "......" Y xác định người trước mắt không phải Thần Thú!

Tất cả các thú nhân đều là con của Thần Thú, Thần Thú...... Khẳng định sẽ không làm chuyện như vậy!

"Hùng Dã, ta thật sự rất thích ngươi, không phải hướng về thực lực và địa vị của ngươi đâu, chỉ đơn giản là thích con người của ngươi mà thôi...... Hy vọng ngươi không nên bởi vì thân phận của ta hoặc là chuyện khác mà cự tuyệt ta." Chu Tịch nói.

Hùng Dã thật đúng là không cự tuyệt nổi.

Lúc trước y kỳ thật có điều hoài nghi, hoài nghi Chu Tịch cùng hắn ở bên nhau là bởi vì y là Thú Vương.

Rốt cuộc Chu Tịch là sau khi y trở thành Thú Vương đột nhiên tìm được.

Nhưng bây giờ...... Y đã không còn hoài nghi như vậy nữa.

Thực lực của Chu Tịch mạnh hơn y rất nhiều, dù thế nào cũng không thể là bởi vì y là Thú Vương nên mới tiếp cận y.

Đủ loại hành vi của Chu Tịch lúc trước, tất cả đều là phát ra từ nội tâm.

Hùng Dã đột nhiên cảm thấy không biết nên làm gì.

Y và Sư Lệ ở bên nhau tương đối bình đẳng, thậm chí y còn trả giá càng nhiều hơn chút. Mà những người khác đối tốt với y kỳ thật đều có sở cầu với y.

Bây giờ có người đơn thuần thích y, điều này khiến y cảm thấy không biết làm sao cho phải.

Cùng lúc đó, mấy ngày nay trải qua đủ loại chuyện khiến y nghi hoặc cũng đều được giải thích.

Người Thú Thần Điện đột nhiên đối tốt với y như vậy là bởi vì Chu Tịch đúng không?

Còn nữa, Chu Tịch luôn có thể làm món ngon cho y, là bởi vì địa vị của hắn không bình thường sao?

Còn chuyện Hổ Nguyệt không hỏi thăm được tin tức của Chu Tịch...... Nàng có thể nghe được mới là kỳ quái! Chu Tịch được tư tế Thú Thần Điện coi như Thần Thú, đặt ở trong thần điện cung phụng kia mà!

"Hùng Dã, chúng ta cùng đi hái nấm đi." Chu Tịch nói.

"Ừm." Hùng Dã theo bản năng đáp ứng, đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác —— Sư Lệ bây giờ thế nào?

Y và Sư Lệ quen biết nhiều năm, cho dù nháo thật sự không thoải mái, tóm lại vẫn là còn cảm tình, Hùng Dã cũng không muốn thấy gã xảy ra chuyện.

Nhưng y cũng không cầu tình với Chu Tịch.

Sư Lệ muốn gϊếŧ Chu Tịch, nếu không phải Chu Tịch thực lực cường đại, lúc này nói không chừng đã mất mạng. Dưới tình huống như thế, y làm sao có thể đi cầu Chu Tịch?

Hùng Dã cuối cùng cái gì cũng không nói.

Chu Tịch có thể đoán được suy nghĩ trong lòng y, nhưng cũng không tính toán chủ động nhắc tới Sư Lệ...... Hắn bắt lấy tay Hùng Dã, chỉ vào một phương hướng nói: "Bên kia có nấm."

Chu Tịch lôi kéo Hùng Dã đi sang bên đó, dọc theo đường đi vẫn luôn không hề buông tay mình ra.

Hùng Dã chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình ngày càng nóng, một hồi lâu sau, bên trong tất cả đều là mồ hôi......

Hai người hái được rất nhiều nấm, còn thu hoạch một vài loại thực vật khác.

Chu Tịch thậm chí tạo ra một ít dâu tây cho y ăn.

Hùng Dã bị hành vi này của Chu Tịch làm cho cả người không được tự nhiên, rồi lại trong lòng cao hứng...... Rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Chu Tịch, ngươi vì sao lại thích ta?"

"Tại sao ta lại không thích ngươi được?" Chu Tịch cười rộ lên: "Vừa thấy ngươi, ta đã muốn cùng ngươi trải qua cả đời."

Hùng Dã tim đập không tự chủ nhanh hơn, nhưng trên mặt lại có chút chần chờ.

Chu Tịch có thể lý giải y do dự, thời gian bọn họ ở chung vẫn quá ngắn......

"Hùng Dã, thời gian chúng ta ở chung vẫn còn rất ngắn, ta lúc này cũng không yêu cầu ngươi lập tức đáp lại. Kỳ thật, dựa theo dự tính ban đầu, ta định theo ngươi trở về bộ lạc Đại Hùng, trải qua sinh hoạt của một thú nhân bình thường, lại cùng ngươi bồi dưỡng cảm tình một chút. Hôm nay Sư Lệ đột nhiên ra tay, cho nên ta mới không thể không bại lộ thân phận." Chu Tịch nói: "Ta có thể chờ ngươi."

Hùng Dã cảm kích nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch trong lòng lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hùng Dã thật sự quá dễ lừa dối.

Hắn giấu giếm thân phận tiếp cận Hùng Dã, chuyện như vậy nếu đặt ở hiện đại khẳng định đã bị người hung hăng dày vò một hồi. Nhưng Hùng Dã rất dễ dàng đã tha thứ cho hắn.

Thật tốt!

Chu Tịch dẫn theo Hùng Dã trở lại chỗ ở, bắt đầu làm một bữa tiệc nấm.

Nấm có loại có thể xào thịt, có loại có thể chiên, còn có thể dùng nấm để chiên cơm ăn.

Cơm chiên trứng là một món ăn vô cùng thần kỳ, vô số thứ thượng vàng hạ cám đều có thể thêm vào!

Người ở đại lục Thú Nhân bên này đều không ăn nấm.

Rất nhiều nấm có độc thì thôi đi, nấm ăn còn không chống được đói!

Hùng Dã cũng chưa từng ăn nấm. Lúc đầu khi Chu Tịch nói muốn hái cho y ăn, y thậm chí còn khuyên Chu Tịch không cần hái nhiều như vậy, tránh cho bị trúng độc.

Trong bộ lạc bọn họ có người từng ăn không ít nấm, cuối cùng tiêu chảy đến thiếu chút nữa mất mạng!

Nhưng chẳng sợ cảm thấy nấm này khả năng có độc, lúc Chu Tịch nấu xong y vẫn ăn.

Đây là một mảnh tâm ý của Chu Tịch, y dù thế nào cũng phải nếm thử.

Hơn nữa y là Thú Vương, độc bình thường đã không còn tác dụng với y.

Nấm ăn rất ngon, y cũng không cảm thấy có chút khác thường nào.

Không, nấm này, không đơn giản là ăn ngon...... Canh nấm hương vị tươi ngon xưa nay chưa từng có, nấm chiên lại càng là mang theo một loại mùi hương mê người.

Thứ này theo lý mà nói dù thế nào cũng đều so ra kém thịt. Nhưng lúc này, Hùng Dã lại cảm thấy nấm ăn còn ngon hơn thịt!

Chu Tịch cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.

Loại nấm tự mang mùi thơm này hắn không biết trên địa cầu rốt cuộc có hay không. Nhưng hắn biết, trên địa cầu nếu thật có loại nấm như vậy, khẳng định có thể bán với giá trên trời.

Còn canh nấm kia thật ra là dùng một loại nấm bình thường khác. Nhưng hắn trong lúc nấu canh đã bỏ vào bên trong một chút bột tảo biển phơi khô.

Loại tảo biển này là hắn trong lúc vô ý phát hiện. Hương vị của nó vô cùng tươi ngon, phỏng chừng có chứa natri glutamat, có thể coi như bột ngọt để dùng.

Lúc trước hắn mỗi khi nướng thịt sẽ thả một chút, nhưng bởi vì bột có màu đen nên lúc nấu ăn sẽ không thả. Nhưng canh nấm này...... Bởi vì canh được bỏ thêm dưa muối ướp hơi chua, hoàn toàn có thể thêm bột tảo, hắn bèn thả vào trong.

Canh nấm dưa muối vốn đã rất tươi ngon, thêm bột tảo biển đề vị lại càng thêm tươi ngon......

Hùng Dã vốn dĩ đối với mấy loại canh canh nước nước ăn không đủ no không quá thích, nhưng lần này...... Y uống đầy một bụng canh.

Chu Tịch thấy thế, cười tủm tỉm nướng một ít thịt, đặt trên đĩa: "Đến buổi tối ngươi khẳng định sẽ đói, thịt nướng này ngươi để dành chút nữa ăn đi."

"Được." Hùng Dã nói, đột nhiên hỏi: "Ngươi ăn ít hơn ta, có bị đói không?"

"Lát nữa ta có thể ăn thứ khác." Chu Tịch nói. Nếu đói bụng, hắn tùy tiện giục sinh ít thực vật ăn là được.

Hùng Dã thật sâu nhìn Chu Tịch một cái.

Chu Tịch đã nấu cơm cho y hơn một tháng.

Hơn một tháng này, Chu Tịch mỗi lần ăn đều ít hơn y, luôn dành những thứ ngon nhất cho y ăn.

Y lúc trước không để ý, cảm thấy Chu Tịch làm như vậy là bởi vì hắn ăn không vô —— Người thường ăn cơm vốn dĩ là không nhiều lắm.

Nhưng bây giờ, y đã biết thực lực của Chu Tịch kỳ thật rất mạnh.

Nếu vậy, sức ăn của Chu Tịch hẳn là cũng lớn giống như y, thậm chí có lẽ còn lớn hơn.

Nhưng Chu Tịch nấu xong, chính mình luôn ăn không quá nhiều, còn luôn nhường thứ tốt cho y ăn......

Trước kia y và Sư Lệ ở bên nhau, Sư Lệ từng nói về sau sẽ đem loại thịt ăn ngon nhất cho y ăn, sẽ không để y phải đói bụng, nhưng Sư Lệ không có làm được.

Nhưng ngược lại là Chu Tịch, kỳ thật vẫn luôn im lặng thể hiện bằng hành động.

Hùng Dã ban đầu còn muốn nghe ngóng một chút tình huống của Sư Lệ, lúc này rốt cuộc cái gì cũng không nói.

Chuyện lần này vốn dĩ chính là Sư Lệ làm sai, kỳ thật Chu Tịch gϊếŧ gã cũng là bình thường. Bây giờ...... Hùng Dã thở dài, tính toán ngày mai đi tìm Đại Tư Tế hỏi một chút.

Chu Tịch rời đi, Hùng Dã trằn trọc, vẫn luôn không ngủ ngon.

Mà Chu Tịch kỳ thật cũng không có ngủ, hắn đi tìm Sư Lệ.

Sư Lệ bị nhốt ở trong phòng giam Thú Thần Điện, thấp thỏm bất an.

Lúc trước khi cảm thấy mình bị Chu Tịch hãm hại, dưới sự phẫn nộ gã đã nói năng lỗ mãng với Chu Tịch. Nhưng sau khi bị nhốt lại, gã lập tức nổi lên sợ hãi.

Gã sợ mình sẽ lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này.

Chu Tịch là Thần Thú, cho dù gϊếŧ gã, người khác cũng không thể nói cái gì...... Gã nhất định không thể để chuyện như vậy phát sinh!

Gã không muốn chết!

Trong lòng Sư Lệ hiện lên đủ loại ý niệm. Chờ Chu Tịch xuất hiện trước mặt, gã gần như ngay lập tức bắt đầu xin tha: "Chu Tịch...... Không, Thần Thú, cầu ngươi thả ta......"

"Ta sẽ thả ngươi." Chu Tịch nói.

Trên mặt Sư Lệ lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.

"Nhưng lực lượng ta cho ngươi, ta sẽ thu hồi." Chu Tịch lại nói.

Sư Lệ sửng sốt: "Ngươi cho ta lực lượng?"

"Phương pháp tu luyện của ngươi kỳ thật là ta dạy Hùng Dã. Lúc trước Hùng Dã cầu ta cho phép ngươi cùng tu luyện, ta mới khắc vào trong sơn động, cho các ngươi cùng nhau luyện." Chu Tịch nói.

Sư Lệ gắt gao nhìn Chu Tịch. Từ rất lâu như vậy trước kia, Chu Tịch đã cùng Hùng Dã câu kết? Gã thế nhưng không biết......

"Thực lực của ta là ta tự mình tu luyện ra được, sao có thể nói là ngươi cho......" Sư Lệ vừa nói thế xong đã lập tức cảm giác được, năng lượng trong tinh hạch của mình đang nhanh chóng xói mòn.

Chu Tịch lúc trước thiếu chút nữa bị Tượng Thiên cắn nuốt tinh hạch, sau này nghiên cứu một hồi, ngược lại học được cách phải làm thế nào để hấp thu tinh hạch người khác.

Đương nhiên, hắn trước kia chưa từng làm như vậy bao giờ, rốt cuộc làm vậy là đang hại người.

Nhưng nếu làm với Sư Lệ, hắn ngược lại không cảm thấy có vấn đề gì.

Nếu giữ lại thực lực Thú Vương rồi thả gã đi, ai biết Sư Lệ về sau sẽ làm ra được chuyện gì?

Lấy tâm tính của Sư Lệ, dưới cơn thịnh nộ tàn sát kẻ yếu đều là có khả năng.

Nếu đã vậy, khiến Sư Lệ yếu đi một chút thì sẽ tốt hơn.

Chu Tịch cuối cùng giữ lại thực lực chiến sĩ thú sơ cấp cho Sư Lệ. Thực lực này đã đủ giữ mạng sống cho gã, nhưng gã muốn tìm một chỗ tác oai tác quái thì lại không khả năng.

"Không, ngươi không thể làm vậy!" Sư Lệ hét lên.

Chu Tịch không có nói nhiều, lại nhìn về phía Sư Lệ: "Nhìn ta."

Sư Lệ theo bản năng nhìn về phía Chu Tịch.

Tinh thần lực của thú nhân đều rất yếu, cực kỳ dễ khống chế.

Chu Tịch không thích làm vậy, trước kia cũng chưa từng làm loại chuyện này, nhưng hắn biết phải làm thế nào để khống chế người khác.

Đương nhiên, hắn bây giờ cũng không phải đang khống chế Sư Lệ, hắn chỉ hạ ám chỉ cho Sư Lệ, khiến gã cảm thấy mình đã quên bộ công pháp kia.

Ám chỉ này hắn còn rất dùng sức, dưới tình huống bình thường, Sư Lệ cả đời đều không thể nhớ ra công pháp.

Nếu thật sự gặp tình huống vạn trung vô nhất không bình thường, Sư Lệ nhớ ra...... Lấy tuổi tác của gã, muốn tu luyện lại cũng đã muộn.

Mà gã luôn ích kỷ, phỏng chừng cũng sẽ không nguyện ý dạy cho người khác.

Chu Tịch làm xong hết thảy, lập tức rời khỏi nhà tù.

Đại Tư Tế ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Chu Tịch, lập tức hỏi: "Điện hạ, tên Sư Lệ này......"

"Ngày mai Hùng Dã hẳn là sẽ qua đây. Ngươi để Hùng Dã đưa gã đi, cứ nói đã trách phạt gã rồi." Chu Tịch nói.

"Vâng, Điện hạ." Đại Tư Tế nói.

Buổi tối hôm nay, Chu Tịch không có đến chỗ Hùng Dã mà trở về nơi mình đã sống vài thập niên.

Lúc trước hắn vì che giấu thân phận trước mặt Hùng Dã, ăn mặc rất không tốt. Nhưng bây giờ thân phận đã bại lộ, hắn cũng bèn không cần làm như vậy nữa.

Chu Tịch quyết định mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình rồi sẽ đi gặp Hùng Dã.

Tỉ mỉ sửa soạn bản thân một phen, hừng đông ngày hôm sau, Chu Tịch mới đi tìm Hùng Dã.

Sau đó lập tức phát hiện...... Thân phận bại lộ quả nhiên có chút không thuận tiện —— Hắn hôm nay vừa ra cửa, toàn bộ người Thú Thần Điện đều tới nhìn hắn!

Không chỉ có thế, Đại Tư Tế còn xung phong nhận việc, muốn giúp hắn rửa rau thái thịt.

Chu Tịch: "......" Tuổi của Đại Tư Tế thật ra không tính quá lớn, nhưng theo hắn được biết, người này chưa bao giờ từng học nấu ăn. Một người như vậy giúp hắn rửa rau thái thịt...... Đây căn bản không phải là muốn hỗ trợ hắn, mà là cho hắn thêm phiền toái.

Chu Tịch không chút do dự cự tuyệt.

Trước đó vài ngày, mỗi khi hắn nấu cơm Hùng Dã đều sẽ hỗ trợ. So với để Đại Tư Tế giúp, hắn vẫn càng thích Hùng Dã giúp hắn hơn.

Bữa sáng hôm nay là Chu Tịch và Hùng Dã cùng nhau làm.

Không cần tiếp tục giấu giấu diếm diếm, hắn lần này làm rất nhiều đồ ăn, cùng Hùng Dã ăn đến không còn một mảnh.

Sức ăn của hắn kỳ thật khá tốt.

Chờ ăn cơm xong, hắn bèn nói: "Sư Lệ về sau không thể làm Thú Vương, nhưng gã có thể rời đi...... Ngươi đưa gã đi đi."

Hùng Dã sửng sốt, ngay sau đó nói: "Cảm ơn."

Hùng Dã mang theo Sư Lệ nhanh chóng rời khỏi Thú Thần Điện.

Dọc theo đường đi, Sư Lệ đều luôn phẫn nộ nhục mạ: "Hùng Dã, ngươi không khiến ta thất vọng sao? Ngươi đã sớm cùng Chu Tịch ở bên nhau đúng không? Nhưng vẫn gạt ta!"

"Không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại là loại người này, thật khiến người khác ghê tởm!"

"Ngươi hại ta! Ngươi và Chu Tịch hại ta! Vì thế nên mới không nói cho ta thân phận của hắn!"

Hùng Dã nghe một hồi lâu, ban đầu cái gì cũng chưa nói, lúc này rốt cuộc nói: "Chu Tịch thực lực rất mạnh, cho nên ngươi mới xảy ra chuyện...... Nhưng nếu như Chu Tịch thực lực không mạnh, chẳng lẽ ngươi có thể đánh gϊếŧ hắn?"

Sư Lệ sửng sốt.

"Sư Lệ, tự giải quyết cho tốt." Hùng Dã thả Sư Lệ, không quay đầu lại rời đi.

Y cũng không làm gì có lỗi với Sư Lệ, ngược lại là Sư Lệ có lỗi với y.

Nếu như không có y, Sư Lệ e là căn bản không có cơ hội trưởng thành. Nhưng cuối cùng thì sao? Sư Lệ đã đáp ứng cùng y cả đời ở bên nhau, cuối cùng lại đổi ý đứng núi này trông núi nọ.

Y cũng không so đo, rốt cuộc đủ loại chuyện trước kia là chính y tự nguyện làm, chẳng thể trách người khác.

Nhưng y cũng không muốn vĩnh viễn bị Sư Lệ ta cần ta cứ lấy.

Sư Lệ thật đúng là không nghĩ tới, Hùng Dã thế nhưng sẽ nói đi là đi luôn.

Gã lớn tiếng gọi, nhưng người trước kia chỉ cần gã kêu một tiếng sẽ quay đầu lại, lần này vẫn luôn chẳng hề quay đầu.

Gương mặt Sư Lệ cứng lại.

Xung quanh gã là cây cối vươn cao tận trời. Nơi này còn tính an toàn, không có gì nguy hiểm. Nhưng gã rất rõ ràng, ở một chỗ như vậy, tương lai của gã vừa nguy hiểm, vừa khôn lường.

Gã đã thật lâu không đi săn, đã vài thập niên không tự mình nướng thịt, bây giờ, hết thảy mọi thứ đều phải tự mình làm?

Này còn chưa tính, thực lực của gã còn sụt giảm. Gã hiện giờ e là ngay cả khủng long ăn thịt bình thường cũng đánh không lại!

Gã về sau phải sống như thế nào?

Sư Lệ hối hận, hối hận đã giải trừ quan hệ bạn lữ với Hùng Dã.

Gã kỳ thật biết, khi gã và Hùng Dã vẫn còn là bạn lữ, Hùng Dã và Chu Tịch tuyệt đối không có quan hệ. Mà gã nếu không cùng Hùng Dã giải trừ quan hệ bạn lữ, Hùng Dã khẳng định sẽ vẫn luôn đối tốt với gã.

Hùng Dã chính là người như vậy.

Mà gã nếu như cột chung với Hùng Dã, cho dù Chu Tịch thích Hùng Dã thì cũng không thể làm cái gì, thậm chí có khi còn phải cho gã chỗ tốt.

Nhưng gã chia tay với Hùng Dã.

Xung quanh toàn là cây cỏ, ngay cả một con đường để đi cũng không có...... Tương lai của gã cũng không biết nên đi về đâu.

Sau khi Sư Lệ bị tống cổ, mấy kẻ đi theo Sư Lệ cả trai lẫn gái, hoặc là tìm người khác, hoặc là trở về bộ lạc của mình.

Còn em trai Sư Lệ...... Chu Tịch không có động đến hắn, nhưng hắn bị dọa đến vỡ gan, thế nhưng bỏ lại vợ con mình chạy trốn.

Nữ nhân kia mang theo con nhỏ không chốn nương thân. Cuối cùng Hổ Nguyệt thấy nàng đáng thương, rốt cuộc vẫn cho nàng ở lại bộ lạc Đại Hùng. Sau đó, nữ nhân này không nói hai lời đã chọn một nam nhân khác ở bộ lạc Đại Hùng cùng chung sống.

Còn rất dứt khoát.

Sau khi xử lý xong chuyện Sư Lệ, bộ lạc Đại Hùng bèn rời khỏi Thú Thần Điện.

Đại Tư Tế không muốn để Chu Tịch rời đi, nhưng Chu Tịch...... Hắn ở Thú Thần Điện đã chán ngấy rồi.

So với ở lại Thú Thần Điện, hắn vẫn càng thích đi tới các nơi khác hơn một chút.

Chẳng qua, hắn ngược lại không ngại mang theo một vài người của Thú Thần Điện...... Một mặt có thể chiếu cố hắn, về mặt khác...... "Hắn" trong mộng có nước tương dùng, có đậu hủ ăn, còn có rất nhiều thứ khác để hưởng thụ...... Hắn muốn để người Thú Thần Điện giúp hắn làm ra.

Còn một thứ nữa chính là văn tự...... Hắn còn có thể sống tốt thêm vài thập niên nữa, đương nhiên cũng có thể mở rộng một chút.

Thần Thú Điện hạ trước kia cả ngày lười biếng nằm ở trong thần điện, gì cũng không muốn làm, lúc này nhiệt tình mười phần, khó được bắt đầu cần mẫn.

Đương nhiên, hắn cần mẫn chủ yếu dùng trên người Hùng Dã.

Chu Tịch trong mộng của hắn không cần theo đuổi đã có được Hùng Dã, còn khiến Hùng Dã vẫn luôn chiếu cố "hắn", hắn lại không có mệnh tốt như vậy.

Sau khi thân phận của hắn bị Hùng Dã biết, Hùng Dã có chút chần chờ, hắn chỉ có thể tiếp tục nỗ lực theo đuổi Hùng Dã.

Hắn còn rất thích làm như vậy.

Hắn là nam nhân, vốn dĩ nên miệt mài theo đuổi bạn lữ của mình!

Thời gian một năm cơ hồ chớp mắt đã trôi qua.

Mặt đất bừng lên sức sống, lại đến thời điểm tổ chức Thần Thú tế.

Mà lúc này, lãnh địa của Hùng Dã đã biến hoá rất lớn.

Bộ lạc Đại Hùng vào thời điểm này năm ngoái chỉ có mấy chục người, hiện giờ đã có hơn một nghìn người. Cuộc sống của những người này còn vô cùng giáu có.

Hổ Nguyệt tuổi không nhỏ, nhưng vẫn đang tìm một nửa kia. Hùng An có một người vợ, vợ hắn thậm chí đang mang thai. Mà Chu Tịch và Hùng Dã cũng rốt cuộc đến với nhau.

Hùng Dã ở nửa năm trước đã nhận lời cùng Chu Tịch ở bên nhau.

Y cũng không phải người thích tỏ vẻ. Chu Tịch đối với y thật sự quá tốt, y cũng sẽ không ra sức khước từ.

Sau khi đến với nhau, bọn họ liền ở chung, cho tới bây giờ đã không khác gì đôi vợ chồng già.

Lúc trước sau khi rời khỏi Thú Thần Điện, Chu Tịch cũng không còn nằm mơ nữa. Hiện giờ một năm trôi qua, hắn thậm chí có đôi khi sẽ hoài nghi, hắn lúc trước có phải thật sự đã mơ thấy chính mình ở một thế giới khác hay không.

Mặc kệ thế nào, giấc mộng kia đã giúp hắn, khiến hắn có bạn lữ, ở thế giới này rốt cuộc không còn cô đơn.

"Thần Thú Điện hạ, cỗ kiệu của ngài đã làm xong!" Hai chiến sĩ thú cao cấp của Thú Thần Điện đi tới trước mặt Chu Tịch, cung kính nói.

"Dẫn ta đi nhìn xem." Chu Tịch nói.

Hai người nhanh chóng đưa Chu Tịch tới chỗ một cái cỗ kiệu rất lớn, lại nói: "Điện hạ, cỗ kiệu này dùng nguyên một khúc gỗ đào rỗng làm thành, cực kỳ lớn, cũng che được mưa, khẳng định khiến ngài và Hùng Thú Vương ngồi thoải mái dễ chịu!"

"Không tồi." Chu Tịch rất vừa lòng.

"Điện hạ, đến lúc đó để cho chúng ta nâng kiệu nhé!" Hai người kia theo sát nói.

Nhưng bọn họ vừa nói xong đã có những người khác xen vào: "Điện hạ, thực lực của ta mạnh hơn bọn hắn!"

"Điện hạ, ta nguyện ý vì ngài cống hiến sức lực!"

"Điện hạ......"

......

Chu Tịch: "......" Người Thú Thần Điện đúng là lợi hại, nâng cái cỗ kiệu thôi mà cũng phải tranh đoạt!

Những chiến sĩ thú cao cấp đó cũng không biết suy nghĩ của Chu Tịch, chỉ mải tranh giành lẫn nhau.

Làm việc cho Thần Thú Điện hạ có rất nhiều chỗ tốt!

Phải biết rằng, mấy chiến sĩ thú cao cấp bọn họ, có rất nhiều người lúc trước khi đi theo Thần Thú Điện hạ tới lãnh địa của Hùng Thú Vương, kỳ thật mới chỉ là chiến sĩ thú trung cấp.

Kết quả, Thần Thú Điện hạ không biết từ nơi nào tìm ra một ít thực vật cho bọn họ ăn, sau đó bọn họ liền trở thành chiến sĩ thú cao cấp.

Không chỉ thế, Thần Thú Điện hạ còn dạy bọn họ rất nhiều tri thức...... Không hổ là Thần Thú Điện hạ!

Hiện tại, nâng Thần Thú Điện hạ đi chính là tôn vinh vô thượng!

"Các ngươi hai người một ngày, thay phiên đi." Chu Tịch cuối cùng nói.

Những chiến sĩ thú cao cấp đó rốt cuộc ngừng nghỉ.

Lại qua mấy ngày, Chu Tịch và Hùng Dã ngồi trên cỗ kiệu, sau đó mang theo người bộ lạc Đại Hùng đi về hướng Thú Thần Điện.

Bọn họ muốn tới tham gia Thần Thú tế.

Chu Tịch kỳ thật không thích đi. Nhưng Đại Tư Tế phái rất nhiều người tới mời hắn, thậm chí tỏ vẻ, nếu hắn không muốn đi thì sẽ tổ chức luôn Thần Thú tế ở lãnh địa của Hùng Dã...... Chu Tịch rốt cuộc vẫn phải đi.

Cỗ kiệu lảo đảo lắc lư, cứ thế cho đến khi tới Thú Thần Điện. Mà bọn họ vừa đến đã lập tức hấp dẫn người khác vây xem.

Chuyện Hùng Thú Vương và Thần Thú đến với nhau vốn dĩ cũng không phải tất cả bộ lạc đều biết. Rốt cuộc năm ngoái khi chuyện này phát sinh, rất nhiều bộ lạc đều đã trở về.

Nhưng lúc này, mọi người đều tụ lại ở Thú Thần Điện, chuyện này đương nhiên cũng bị mọi người biết hết.

Bây giờ bộ lạc Đại Hùng tới...... Mọi người có thể không hiếu kỳ sao?

"Không biết Thần Thú Điện hạ có bộ dáng gì."

"Hùng Thú Vương nhất định lớn lên rất đẹp."

"Bọn họ sắp bước xuống cỗ kiệu!"

"Người mặc trường bào màu trắng kia nhất định là Hùng Thú Vương, thật là đẹp mắt......"

......

Thần Thú tế năm ngoái Sư Lệ rất trương dương, Hùng Dã lại vô cùng điệu thấp, cho nên rất nhiều người không biết mặt y. Lúc này, bọn họ lại càng nhận sai người.

Chu Tịch mặc trường bào màu trắng cười tủm tỉm nhìn Hùng Dã: "Có người khen ta đẹp."

Hùng Dã tuy rằng thính giác không tồi, nhưng người xung quanh quá nhiều, căn bản là không nghe rõ người khác nhỏ giọng nghị luận. Y lúc này đầy vẻ mờ mịt, nghĩ một lúc mới nói: "Ngươi vốn dĩ rất đẹp."

"Đương nhiên...... Vậy ngươi có nguyện ý cùng người xinh đẹp như ta kết làm bạn lữ không?" Chu Tịch hỏi.

"Nguyện ý." Hùng Dã nói.

"Nếu ngươi nguyện ý, mấy ngày nữa đến Thần Thú tế, chúng ta sẽ cử hành nghi thức bạn lữ nhé." Chu Tịch nói.

"Nghi thức bạn lữ?" Hùng Dã hơi ngẩn người.

Nghe Chu Tịch nói nhiều, y đã tin tưởng Thần Thú không hề tồn tại. Mà ở trong mắt Thú Thần Điện, Chu Tịch là Thần Thú.

Nghi thức bạn lữ phải cử hành dưới sự chứng kiến của Thần Thú, này phải làm sao bây giờ?

Y còn tưởng rằng y và Chu Tịch trực tiếp ở bên nhau là được, căn bản là sẽ không có nghi thức bạn lữ......

"Đúng vậy, nghi thức bạn lữ, chúng ta sẽ có một cái nghi thức bạn lữ long trọng." Chu Tịch nói. Người khác đều có "hôn lễ", hắn đương nhiên cũng muốn có!

Rất nhanh đã đến ngày Thần Thú tế.

Lưu trình của Thần Thú tế năm nay khác hẳn năm vừa rồi.

Hôm nay, người Thú Thần Điện chỉ tưới cho những cây hoa ngọn lửa cách Thú Thần Điện khá xa, khiến chúng nó tất cả đều nở rộ, nhưng hoa ngọn lửa quanh Thú Thần Điện, bọn họ lại không có tưới nước.

Hoa ngọn lửa xanh um tươi tốt vây quanh sân hiến tế đều vẫn còn chỉ là nụ.

Chu Tịch sai người dùng hoa ngọn lửa làm thuốc nhuộm, làm hai bộ trường bào có lẽ nhan sắc không quá đều, cũng không quá đỏ, cùng Hùng Dã mỗi người một bộ mặc vào đứng ở giữa sân.

Đại Tư Tế đứng ở phía trước. Lão không có nói mấy lời linh tinh như "Thần Thú tại thượng", chỉ hỏi: "Các ngươi có nguyện ý kết làm bạn lữ, bất luận sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn ở bên nhau không?"

"Ta nguyện ý." Hùng Dã và Chu Tịch trăm miệng một lời nói.

Hoa ngọn lửa xung quanh tại một khắc này đột nhiên nở ra toàn bộ, một vài loại hoa cỏ khác cũng bắt đầu sinh trưởng tươi tốt, khiến cho toàn bộ Thú Thần Điện trở nên phá lệ mỹ lệ.

Một màn này thật sự quá mức thần kỳ, người bên ngoài quỳ rạp xuống đầy đất.

Hùng Dã nhìn thấy, cũng có chút bất đắc dĩ —— Chu Tịch vẫn luôn nói hắn không phải Thần Thú, nhưng chiêu thức ấy...... Hắn thật sự không phải Thần Thú?

Đại Tư Tế lúc này chân đã mềm nhũn, rất muốn quỳ xuống. Nhưng là người chủ trì nghi thức bạn lữ, lão không thể quỳ.

Mạnh mẽ chống đỡ đứng ở nơi đó, Đại Tư Tế cảm thấy mình đời này viên mãn!

Lão thế nhưng được chủ trì nghi thức bạn lữ của Thần Thú!

Lão nhất định phải chăm chỉ học chữ, chuyên môn viết một quyển sách để ký lục lại chuyện hôm nay!

Tác giả có lời muốn nói: Tui viết xong rồi! Bộ truyện chính thức kết thúc!

Tiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 181: Thế giới song song (Hoàn)