Chương 19: Cứu người

Edit: Tagoon

Vị trí địa lý của bộ lạc Đại Hùng cực kỳ đẹp.

Năm đó, tư tế đời trước dẫn theo người của bộ lạc Đại Hùng khắp nơi lưu lạc rất lâu mới tìm được một khe núi như vậy để định cư. Khe núi này có thể ngăn trở khủng long thể hình lớn tập kích, bên cạnh còn có thảm thực vật rậm rạp và sông lớn, thức ăn sung túc, là một nơi vô cùng thích hợp để ở.

Chỉ là nơi này không có muối, nhưng đối với bộ lạc Đại Hùng ngay lúc đó mà nói thì chẳng tính là cái gì. Bọn họ trước kia còn không có nổi muối để ăn.

Huống chi, tư tế rất nhanh đã phái người mang thức ăn và một số đồ vật khác, ấn theo phương hướng ông chỉ điểm đi đổi muối.

Sau đó, bọn họ quả nhiên tìm được một bộ lạc, đổi được muối. Từ đấy, mùa xuân mỗi năm bọn họ đều đi đổi muối, có đôi khi muối không đủ dùng, tới mùa thu sẽ lại đi đổi tiếp lần nữa.

Bây giờ nghe nói đội đổi muối đã trở lại, mọi người đều vô cùng mừng rỡ.

"Không biết lần này đổi được bao nhiêu muối!"

"Ta cũng muốn gia nhập đội đổi muối, ra bên ngoài thăm thú!"

"Ta thì không muốn đi, nghe nói bên ngoài có rất nhiều khủng long đáng sợ."

......

Người trong đội săn thú bàn tán sôi nổi, đồng thời bước chân ngày càng nhanh hơn, cùng đội đổi muối hội hợp.

Tất cả mọi người đều vui mừng phấn chấn, nhưng sau khi nhìn thấy đội đổi muối, sắc mặt bọn họ lập tức không còn quá đẹp.

Đội đổi muối thoạt nhìn rất chật vật.

Thời điểm đội đổi muối xuất phát tổng cộng có 50 người. 50 người này có nam có nữ, bên trong còn có chiến sĩ vô cùng cường đại trong bộ lạc, cũng có người thú hình rất nhỏ -- Người có thú hình nhỏ tuy rằng không có sức chiến đấu, nhưng ở thời điểm nào đó lại có thể che giấu chính mình, có thể sống sót.

Tỷ như một đội viên nào đó có hình thú là chuột chũi, hắn không chỉ có hình thú nhỏ, hình người cũng rất nhỏ yếu. Mỗi khi đi săn, ngoại trừ ban đầu dùng hình thú ẩn nấp thật kín rồi đột nhiên biến thành hình người dọa con mồi nhảy dựng ra thì rất khó tìm được tác dụng nào khác. Nhưng hắn cũng có ưu điểm -- Sau khi biến thành hình thú, rất nhiều khủng long ăn thịt nguy hiểm đều bơ hắn, còn rắn hay thằn lằn có thể một ngụm nuốt chửng hình thú thì lại không dám trêu chọc hình người của hắn.

Sau khi hắn biến thành hình thú, năng lượng tiêu hao còn cực kỳ ít.

Ở dã ngoại, có đôi khi như hắn ngược lại có thể sống rất lâu.

Nhưng bây giờ, 50 người trong đội được chọn lựa kỹ càng, vậy mà chỉ còn lại có hai mươi mấy người, hơn nữa mỗi một người trong bọn họ đều có vết thương.

Nhìn thấy đám người Hùng Hà, đội đổi muối vô cùng kích động, rất nhiều người đều đỏ hốc mắt, đại hán dẫn đầu lại càng nức nở: "Tộc trưởng......"

"Các ngươi gặp phải nguy hiểm?" Hùng Hà lo lắng hỏi.

Người đội đổi muối liên tục gật đầu, vừa định nói gì đó thì một người trong đội đang được người khác đỡ đột nhiên ngã quỵ xuống đất.

Hùng Dã đã sớm nhận thấy trạng thái của bọn họ không thích hợp, đồng thời chú ý tới sắc mặc khó coi của người nọ. Y không chút nghĩ ngợi đỡ lấy người đang té ngã, sau đó ngay lập tức phát hiện thân thể người này nóng như lửa đốt.

"Tộc trưởng, hắn đang sốt cao đột ngột!" Hùng Dã hơi sốt ruột.

"Chúng ta lập tức trở về!" Hùng Hà nói.

Người đội đổi muối mang theo đồ vật, Hùng Hà cho người trong đội săn thú giúp bọn họ vác, lại bảo người đội săn thú cõng những người bị thương của đội đổi muối trở về bộ lạc.

Hùng Dã chạy lên phía trước.

Hôm nay không bắt được con mồi nào, y tiêu hao cũng không nhiều, hơn nữa tối hôm qua ăn thật sự no, buổi sáng còn ăn mười cân thịt, y bây giờ vẫn vô cùng sung sức!

Thấy Hùng Dã đi nhanh như vậy, Hùng Hà đương nhiên cũng sẽ không trì hoãn, ông không rảnh lo hỏi chuyện, trước tiên mang người về bộ lạc cái đã.

Sư Lệ theo ở phía sau, cảm thấy không cao hứng.

Hùng Dã hôm nay lại một lần nữa hoàn toàn bơ gã, bây giờ còn ôm người khác chạy, điều này khiến gã cảm thấy hơi không thoải mái.

Đồng thời, hết thảy mọi điều trước mắt không quá giống như trong ấn tượng của gã.

Ở trong trí nhớ của gã, hôm nay gã và Hùng Dã cùng trong một tổ đi săn. Bọn họ không bắt được con mồi nên đi xa hơn, lúc về tới bộ lạc thì người của đội đổi muối đã trở lại.

Mà cái người đang được Hùng Dã ôm kia, khi đó đã chết. Lúc ấy Hùng Dã rất đau lòng, bầu không khí trong bộ lạc cũng không tốt lắm. Cuối cùng, gã và Hùng Dã cử hành nghi thức bạn lữ, chuyện vui phá tan khói mù đang bao phủ bộ lạc.

Bởi vì gã trọng sinh, hiện giờ rất nhiều chuyện đều thay đổi, cũng may không phải chuyện gì lớn.

Sư Lệ đi theo phía sau Hùng Dã trở về bộ lạc.

Lúc bọn họ đến nơi, người của đội thu thập cũng vừa trở về, đang ở khe núi soạn những thực vật mới hái được, tư tế cũng đang phơi khô vài loại cây.

"Tư tế gia gia, hắn sốt cao đột ngột, ngươi giúp hắn nhìn xem!" Hùng Dã nôn nóng kêu to, ôm người tới trước mặt tư tế.

"Mau bỏ hắn xuống." Tư tế lập tức nói.

Hùng Dã nhanh chóng đặt người bị thương kia lên mặt đất. Tư tế đi đến bên cạnh kiểm tra cho người nọ.

Đây là một chàng trai trẻ mới hơn hai mươi tuổi, khung xương của hắn rất lớn, trên người lại không có bao nhiêu thịt, trên lưng trên bụng có vài miệng vết thương vừa sâu vừa lớn. Tuy rằng còn may chưa bị lòi ruột ra ngoài, nhưng xung quanh miệng vết thương đã bắt đầu hư thối, tản mát ra mùi thum thủm. Trên người hắn nóng bỏng, môi trắng bệch, bộ dạng suy yếu tới cực điểm.

"Đi tới sơn động của ta lấy một chén nước, lại lấy chút muối tới đây." Tư tế nhìn về phía Hùng Dã.

Hùng Dã rất nhanh đã mang nước và muối đến. Tư tế bỏ một ít muối vào trong nước, chờ muối hòa tan rồi dùng nước muối rửa miệng vết thương cho người bệnh.

Đại khái là quá mức đau đớn, người bệnh đang hôn mê cũng bắt đầu run rẩy.

Chu Tịch cho dù đã thấy rất nhiều trường hợp tử vong, chính mình còn từng chết một lần nhưng nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy hơi đau. Mà tư tế sau khi dùng hơn phân nửa cốc nước muối rửa sạch miệng vết thương, lại đổ thêm ít nước vào phần nước muối còn dư rồi đút cho người kia.

"Thần Thú tại thượng...... Các ngươi gặp phải chuyện gì?" Làm xong hết thảy, tư tế mới hỏi, lại lấy mấy cây thảo dược mới hái hôm nay ra, trước thêm một chút muối, sau đó đặt ở trong bát đá dùng chày giã thành bã đắp ở trên miệng vết thương người bệnh.

Chu Tịch đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy khá thương hại người bệnh kia.

Muối có thể sát trùng, nhưng rải muối lên trên miệng vết thương cũng không phải một việc khiến người dễ chịu gì cả...... Vừa nghĩ như vậy xong, Chu Tịch lập tức chú ý tới Hùng Dã đang rất đau lòng.

Hồi đó khi Sư Lệ đổi ý, Hùng Dã rất đau lòng, bây giờ người này sắp chết, Hùng Dã cũng rất đau lòng, hốc mắt đỏ ngầu.

Hùng Dã xác thật vô cùng đau lòng. Y có thể trong thời gian rất ngắn phát hiện người này không thích hợp, chuẩn xác đỡ được người này, là bởi vì người này là anh trai cùng cha khác mẹ của y.

Cha y rất mạnh, thời trẻ vô cùng được các chị em trong bộ lạc yêu thích, cũng cùng rất nhiều cô sinh con đẻ cái. Trừ y ra, cha y còn có tám người con khác.

Trong đó có hai người chết non, một người đã qua đời từ mấy năm trước. Hiện tại anh chị em cùng cha khác mẹ của y còn năm người.

Năm người này, Hùng Dã cùng với chàng trai trước mắt và Hổ Nguyệt có quan hệ không tồi, nhưng với ba người còn lại thì chẳng ra gì. Khi cha còn sống, giữa bọn họ và những người này tồn tại một mối quan hệ cạnh tranh nhất định. Họ không thích y, thậm chí đã từng bắt nạt y.

Đến khi cha qua đời, những người đó mới không bắt nạt y nữa, nhưng hai bên lại không hề lui tới. Trên thực tế, mấy năm trước y và Hổ Nguyệt cũng không có giao thoa, chỉ là Hổ Nguyệt chưa từng bắt nạt y mà thôi. Nhưng người trước mắt thì khác...... Người này bởi vì mẫu thân mất sớm nên đã ở cùng y trong khu tập thể, có đôi khi sẽ săn sóc khiến y vô cùng cảm kích.

Lúc này, Hùng Dã muốn hỏi tư tế hắn rốt cuộc thế nào, rồi lại không dám hỏi...... Y từng theo tư tế học tập một đoạn thời gian, đương nhiên biết vết thương của người này nghiêm trọng tới cỡ nào.

Y chỉ có thể đổ nước, chậm rãi đút cho hắn.

Chu Tịch thấy thế, dùng tinh thần lực quan sát một chút thú nhân gần chết kia.

Thú nhân này sốt cao không lùi, là thật sự sắp chết. Trong thân thể hắn cũng có tinh hạch màu trắng. Hiện giờ viên tinh hạch kia gần như sắp trở nên tán loạn, còn có năng lượng từ giữa toát ra ngoài.

Chu Tịch đi tới bên cạnh Hùng Dã ngồi xuống, dùng tinh thần lực khống chế luồng năng lượng kia, ép nó quay trở lại trong thân thể của thú nhân sắp chết.

Năng lượng không tiếp tục tán loạn, nhưng làm cái này cực kỳ hao tổn tinh thần lực...... Coi như rèn luyện tinh thần lực đi. Chu Tịch tiếp tục, còn bớt thời giờ nhét vào trong miệng người đang nằm một loại quả.

Người này hẳn rất cần ăn -- Mình gầy như vậy tuyệt đối là do bị đói!

Hùng Dã cảm kích liếc nhìn Chu Tịch. Tuy rằng y không biết Chu Tịch vì sao lại làm vậy, nhưng tóm lại là có ý tốt.

Chu Tịch bên này đang dùng tinh thần lực ngăn cản người bệnh tử vong, bên kia, người đội đổi muối vừa được tư tế trị liệu vừa kể hết những gì bọn họ đã trải qua.

Bộ lạc mà đội đổi muối đi tới tên là bộ lạc Thanh Sơn.

Bộ lạc Thanh sơn không sản muối, muối của bọn họ được đổi từ một bộ lạc khác, sau đó lại dùng giá cao hơn đổi cho người khác.

Bọn họ rất phúc hậu, bởi vậy rất nhiều bộ lạc đều giống như bộ lạc Đại Hùng tới chỗ bọn họ đổi muối.

Nhưng lần này, khi vừa tới bộ lạc Thanh Sơn, đội đổi muối lập tức phát hiện bọn họ đã bị bộ lạc khác chiếm lĩnh!

Nếu không phải người đội đổi muối cảnh giác, phát hiện ra có điều không đúng, bọn họ thậm chí khả năng sẽ bị những kẻ chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn đó gϊếŧ chết, cướp đi đồ vật mang theo!

Chẳng qua, mặc dù bọn họ tương đối cảnh giác nhưng vẫn phải trải qua một hồi ác chiến, bị những kẻ chiếm lĩnh bộ lạc Thanh Sơn gϊếŧ chết mười mấy người, đoạt đi mất một phần đồ ăn và đặc sản mà bọn họ mang tới đổi muối.

Một hạt muối cũng không đổi được, còn thiệt hại cả người và vật. Ngay lúc đội trưởng đội đổi muối Hùng Kỳ lâm vào tuyệt vọng thì lại may mắn tìm ra được một bộ lạc khác ở phụ cận bộ lạc Thanh Sơn, mà bộ lạc kia đã đồng ý đổi một ít muối cho bọn hắn.

Chỉ là đổi được quá ít.

"Trên đường trở về, chúng ta lại gặp phải một con khủng long rất lớn, bị ăn mất vài người." Hùng kỳ giọng khản đặc nói. Là đội trưởng đội đổi muối, hắn cũng bị thương không hề nhẹ, may là không nguy hiểm đến tính mạng.

"Trở về là tốt rồi, Thần Thú sẽ chúc phúc các ngươi." Tư tế nói.

"Tư tế gia gia, Ngưu Nhị hắn thế nào rồi?" Hùng Dã lúc này mới hỏi. Người anh cả cùng cha khác mẹ của y có hình thú là trâu, lại bởi vì là đứa thứ hai mẹ hắn sinh ra nên được gọi là Ngưu Nhị.

"Hùng Dã...... Thần Thú sẽ phù hộ hắn!" Tư tế thở dài.

Tư tế nói như vậy, kỳ thật nghĩa là Ngưu Nhị rất khó cứu sống.

Người trong bộ lạc đều hiểu điều này, trong lúc nhất thời tất cả đều lặng ngắt.

Hùng Dã tâm tình cũng thật sự không xong. Y theo bản năng tìm kiếm khắp nơi, trước thấy được Sư Lệ, quay đầu lại nhìn về Chu Tịch đang ở bên cạnh: "Chu Tịch, chúng ta đưa hắn về huyệt động của chúng ta đi?"

"Hả?" Chu Tịch lấy lại tinh thần. Tinh thần lực của hắn đã dùng gần như cạn kiệt, cũng may không phải toàn bộ vô ích. Tinh hạch của người sắp chết này rốt cuộc không còn tán loạn, hắn đã mở mắt.

"Hắn tỉnh!" Hùng Dã vừa mừng vừa sợ, quơ một cái đã bắt được tay Chu Tịch: "Hắn tỉnh!" Người vừa nãy bị tưới nước muối còn không tỉnh, bây giờ đã tỉnh!

"Ừ." Chu Tịch lên tiếng. Hắn lại cân nhắc ra một cách dùng tinh thần lực mới.

Sư Lệ đứng ở cách đó không xa thấy một màn như vậy lại nhíu mày.

Lúc trước Hùng Dã mời Chu Tịch tới ở cùng, gã đã rất tức giận. Nhưng sau lại nghĩ đến Chu Tịch vừa ngốc vừa nhỏ yếu, Hùng Dã không có khả năng coi trọng Chu Tịch, gã lại yên lòng.

Kết quả chỉ mới mấy ngày, Hùng Dã đã thân mật với Chu Tịch đến như vậy!