Chương 22: Ếch quỷ

Edit: Tagoon

Sư Lệ và Hùng Kỳ đánh nhau do một vài nguyên nhân.

Nguyên nhân đầu tiên là Lang Âm.

Ở trong bộ lạc, một cô gái có hai người theo đuổi là rất bình thường. Hai người này vì có thể đến với nàng mà đánh nhau một trận lại càng bình thường hơn. Thậm chí còn có cả chuyện hai cô gái đánh nhau vì một chàng trai.

Hùng Kỳ đã sớm coi trọng Lang Âm, bây giờ bị Sư Lệ giành trước, hắn đương nhiên tức giận.

Nhưng Lang Âm cũng đã mời Sư Lệ đến ở cùng, cho dù hắn đánh thắng thì cũng vô ích. Hơn nữa bởi vì ra ngoài đổi muối bị thương, Hùng Kỳ cũng sẽ không chỉ bởi có thế mà đi tìm phiền toái với Sư Lệ. Cho đến tận mấy ngày nay ở cùng với Sư Lệ.

Sau khi đội đổi muối trở về, mỗi lần đến ngày săn thú, Hùng Hà sẽ chia những người tham gia săn thú ra làm hai đội, hắn mang một đội, Hùng Kỳ mang một đội.

Hùng Hà vẫn luôn bồi dưỡng Hùng Dã nên tất nhiên Hùng Dã sẽ ở trong đội ngũ của ông, lại thêm quan hệ giữa Hùng Dã và Sư Lệ hiện giờ không tốt, Sư Lệ cuối cùng bị phân tới đội ngũ của Hùng Kỳ.

Sư Lệ và Lang Âm cùng vào đội của Hùng Kỳ. Vờ vịt trước mặt Lang Âm, Hùng Kỳ không có làm chuyện gì quá đáng với Sư Lệ, nhưng lại khẳng định sẽ giao cho Sư Lệ một vài công việc tương đối vất vả, mỗi khi bắt con mồi cũng để cho Sư Lệ chủ công.

Mà Hùng Kỳ làm như vậy lý do cũng rất đầy đủ -- Hắn còn đang bị thương, Sư Lệ là người có hình thú thực lực cường đại trong đội ngũ, đương nhiên phải làm nhiều hơn.

Nếu người bị an bài như vậy là Hùng Dã, nói không chừng y sẽ rất vui vẻ, dù sao cũng coi như có thêm cơ hội rèn luyện. Nhưng Sư Lệ lại không phải Hùng Dã.

Sư Lệ sau khi trọng sinh được vài ngày đã ý thức được cách làm của mình ngay từ đầu không đúng. Gã cuối cùng lựa chọn ở bên Lang Âm, cũng bắt đầu nỗ lực thích ứng cuộc sống hiện tại, lần nào đi săn cũng tham gia. Nhưng gã rốt cuộc vẫn không giống như trước, tỷ như nói, hiện giờ gã đã không làm được chuyện dùng miệng cắn xé cổ con mồi.

Trên người khủng long bẩn thỉu ghê tởm tới cỡ nào?

Nhưng cố tình, đối với sư tử mà nói, vũ khí lợi hại nhất trên người gã lại chính là hàm răng.

Hồi trước không phải Hùng Kỳ mang đội, Sư Lệ đánh cờ hiệu dạy dỗ chỉ đạo người khác làm thế nào để bắt giữ con mồi, còn mình lại hiếm khi ra tay. Mọi người cũng không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí còn có người cảm thấy Sư Lệ hiểu biết rất nhiều, cực kỳ lợi hại. Nhưng bây giờ Hùng Kỳ căn bản là không cho gã cơ hội chỉ đạo người khác.

Hai bên trong lúc săn thú, mâu thuẫn không tránh khỏi càng lúc càng lớn.

Sư Lệ cảm thấy tên Hùng Kỳ này chú định chết sớm, hắn đã không còn ấn tượng. Cố tình lại tìm gã phiền toái, thật quá đáng giận, gã chỉ hận không thể đánh chết Hùng Kỳ cho xong. Hùng Kỳ thì lại cảm thấy Sư Lệ không có bản lĩnh, uổng phí có thú hình cường đại, lại không bắt được con mồi gì cả.

Bộ lạc có quy định trong lúc săn thú không thể đánh nhau, bọn họ cũng bèn không đánh ở bên ngoài. Nhưng hôm nay sau khi trở lại bộ lạc, hai bên rốt cuộc không kìm nén được nữa, đầu tiên là đấu võ mồm, tiếp theo là quyền đấm cước đá!

"Hôm nay Hùng Kỳ giao cho Sư Lệ phụ trách chặn con Dị Xỉ long lại, Sư Lệ rõ ràng có thể bắt được, kết quả lơ là khiến con mồi chạy mất, chẳng trách Hùng Kỳ tức giận như vậy."

"Sư Lệ là cố ý đối nghịch với Hùng Kỳ hay sao? Việc Hùng Kỳ giao cho hắn, hắn luôn không cố gắng hoàn thành."

"Các ngươi nói bọn họ ai có thể thắng?"

"Khẳng định là Hùng Kỳ!"

......

Người trong bộ lạc trên cơ bản đều cảm thấy Hùng Kỳ sẽ thắng.

Sức chiến đấu của Hùng Kỳ ở trong bộ lạc bọn họ chính là số một số hai. Chẳng qua hắn tuổi tác lớn, so tộc trưởng Hùng Hà không nhỏ hơn bao nhiêu, cho nên khi Hùng Hà bồi dưỡng tộc trưởng đời kế tiếp đã lược qua hắn.

Hùng Hà hiện tại còn đang trong độ tuổi thân thể khoẻ mạnh, chắc chắn phải thêm nhiều năm, thậm chí mười năm sau mới có thể từ vị trí tộc trưởng lùi xuống, đến lúc đó số tuổi của Hùng Kỳ cũng không còn nhỏ!

Chẳng qua, người trong bộ lạc cảm thấy Hùng Kỳ sẽ thắng, Chu Tịch lại không cảm thấy như vậy. Hắn cảm thấy Hùng Kỳ sắp thua.

Hắn và Hùng Kỳ từng tiếp xúc, có chú ý tới tình huống của Hùng Kỳ, lúc ấy đã biết thương tích trên người Hùng Kỳ là nội thương.

Hùng Kỳ bị thương, sức chiến đấu cũng giảm theo, nhưng điều này không đại biểu hắn sẽ thua. Hắn thua lại là bởi vì Sư Lệ không hiểu sao lại biết cách vận dụng năng lượng có mặt ở khắp nơi kia.

Tuy rằng năng lượng gã có thể sử dụng vô cùng ít, nhưng gã dường như đã sớm biết Hùng Kỳ bị thương ở chỗ nào, thế cho nên mỗi lần công kích đều tinh chuẩn đánh vào nơi đó.

Hùng Kỳ phẫn nộ gào thét, nhưng hành động rốt cuộc bị hạn chế. Cố tình nơi bọn họ đánh nhau còn không phải cái đài cao chật hẹp trước cửa sơn động Hùng Dã, mà là khe núi rộng rãi.

Hình thú của Sư Lệ ở cái khe núi này động tác phá lệ nhanh nhẹn linh hoạt. Gã nhìn như vẫn luôn tránh né Hùng Kỳ, kỳ thật đã sớm ổn định chiếm thượng phong.

Chu Tịch cực kỳ tò mò về Sư Lệ.

Hùng Dã cũng rất kỳ quái: "Sư Lệ trước kia không chiến đấu với người khác như thế này......"

Ngưu Nhị là người cực kì cực kì ít nói. Mấy ngày nay ở trong sơn động của Hùng Dã, buổi tối sẽ bị một bát canh an thần của Chu Tịch làm cho ngủ say như chết, ban ngày hắn cũng không hay nói chuyện, luôn khiến người khác cảm thấy dường như hắn không tồn tại.

Nhưng lúc này hắn lại mở miệng: "Hùng Kỳ bị thương...... Lúc chúng ta đổi được muối trở về thì bị khủng long ăn thịt đuổi theo...... Bị cắn chết mấy người, muối mà bọn họ mang theo cũng không lấy được về. Sau lại Hùng Kỳ thấy khủng long ăn thịt đã ăn kha khá, hẳn là no rồi, bèn dẫn người đi nhặt muối, kết quả bị quét cho một cái đuôi."

Ngưu Nhị chỉ dùng vài từ ngữ ít ỏi, nhưng tình huống ngay lúc đó kỳ thật rất thảm.

Khủng long ăn thịt còn đang ăn tộc nhân của bọn họ, vậy mà bọn họ lại phải tới gần chúng, lấy muối mà tộc nhân của mình mang theo trên người......

Đã hy sinh nhiều người như vậy, bọn họ dù sao cũng không thể tay không trở về.

Chu Tịch liếc nhìn Ngưu Nhị cảm xúc đang trùng xuống rồi tiếp tục xem tình huống phía dưới, sau đó lập tức nhìn thấy động tác của Hùng Kỳ ngày càng chậm chạp...... Sư Lệ thắng.

Sư Lệ đánh gục Hùng Kỳ, còn thầm nghĩ muốn cắn chết tên Hùng Kỳ dám can đảm khiến gã tức giận. Nhưng gần đây gã đã không làm được chuyện dùng miệng cắn người, thứ hai đây là ở trong bộ lạc...... Trong bộ lạc không ngăn cấm đánh nhau, chỉ là không được gϊếŧ người.

Con sư tử thật lớn chỉ có thể dùng chân trước đè nặng cổ gấu bắc cực, ngửa mặt lên trời rống to.

Người trong bộ lạc đều sùng bái cường giả. Sư Lệ vậy mà lại thắng Hùng Kỳ, ánh mắt của mọi người trong bộ lạc nhìn Sư Lệ đều thay đổi.

Sư Lệ trong lòng cũng vô cùng đắc ý.

Vừa mới trọng sinh đã bại dưới tay Hùng Dã, điều này khiến gã vẫn luôn buồn bực bất bình trong lòng. Nhưng giờ gã lại thắng Hùng Kỳ!

Lúc trước bại bởi Hùng Dã tuyệt đối là do gã khinh địch!

Sư Lệ nhìn về hướng cửa động của Hùng Dã, thấy Hùng Dã đang nhìn mình, có vẻ như còn rất sùng bái, lại rống lên một tiếng.

Chu Tịch chú ý tới một màn này, nhìn về phía Hùng Dã, sau đó liền thấy Hùng Dã đã thu hồi tầm mắt, đầy mặt kiên định.

"Không nghĩ tới Sư Lệ lại trở nên lợi hại như vậy! Ta nhất định phải rèn luyện chăm chỉ hơn!" Cả người Hùng Dã bùng cháy lên ý chí chiến đấu.

Chu Tịch học tư tế nói: "Thần Thú sẽ phù hộ ngươi."

Hùng Dã gật gật đầu, lại nói: "Ta muốn ăn nhiều thịt hơn một chút!"

Đồ ăn mà Chu Tịch được phân vẫn luôn là ít nhất trong bộ lạc. Ngưu Nhị không thể tham gia chiến đấu, đồ ăn phân đến cũng không nhiều lắm. Bởi vậy, Hùng Dã mấy ngày nay lúc ăn thịt cũng không dám thả phanh, bình thường một ngày chỉ ăn mười cân. Chu Tịch ấn theo sức ăn của y, sẽ làm cho y nhiều một chút, nhưng dù vậy, y một ngày nhiều nhất cũng chỉ ăn mười lăm mười sáu cân thịt.

Đương nhiên, tính cả canh rau canh cá Chu Tịch nấu, y dù sao cũng sẽ không đói bụng, thậm chí không đến mười ngày từ khi Chu Tịch đến ở cùng, hình thú của y còn béo thêm một vòng, da lông sáng bóng mượt mà.

Bây giờ Hùng Dã nói muốn ăn nhiều thịt hơn...... Chu Tịch cho tất cả số thịt Hùng Dã được phân hôm nay vào một cái nồi.

So với thịt nướng, thịt luộc vẫn lành mạnh hơn, đặc biệt là hắn đã tìm được một loại hương liệu Hùng Dã rất thích, nấu chung với thịt có thể khiến hương vị ngon hơn rất nhiều.

Thịt khủng long luộc sẽ nổi lên rất nhiều bọt, còn tản mát ra mùi lạ, Chu Tịch cầm cái sạn hớt hết bọt sang cái bát bên cạnh, nhíu mày.

Hắn không thích mùi này.

"Để ta làm cho." Hùng Dã lập tức nói. Chu Tịch da non thịt mịn, y cũng ngượng ngùng bắt Chu Tịch làm việc nhiều!

Chu Tịch thuận thế giao cái sạn.

Nồi đá hắn dùng để nấu cho Hùng Dã là của mẹ nguyên chủ để lại. Mẹ của nguyên chủ vì chăm sóc cho nguyên chủ ngốc nghếch nên sẽ ăn ở trong sơn động, cũng bởi vậy mà tự làm một cái nồi đá.

Nồi đá này đã được mài giũa cho mỏng đi, nhưng lúc nấu vẫn rất chậm, còn cực kỳ tiêu hao sự kiên nhẫn......

Chu Tịch đưa sạn cho Hùng Dã, trở lại phòng mình nằm xuống, tiếp tục quan sát năng lượng trong không khí chung quanh, thuận tiện quan sát một chút tinh hạch trong cơ thể của mình, sau đó lập tức phát hiện tinh hạch màu trắng trong cơ thể đã hơi ố vàng.

Sau khi năng lượng sung túc, tinh hạch này còn sẽ sinh ra biến hóa?

Còn nữa..... thú nhân nơi này hoá ra cũng có thể sử dụng năng lượng trong không khí?

Nếu Sư Lệ có thể, Hùng Dã có phải cũng có thể hay không?

Chu Tịch bắt đầu cân nhắc một biện pháp giúp Hùng Dã cũng có thể làm được như Sư Lệ.

Hắn không muốn Hùng Dã so ra kém Sư Lệ.

Đương nhiên, bây giờ trời đã khuya, đánh một giấc trước đã......

Chu Tịch yên lặng bắt đầu hấp thu năng lượng chung quanh.

Bên ngoài, Hùng Dã và Ngưu Nhị chia nhau ăn phần thịt được phân.

Vết thương trên người Ngưu Nhị vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, hắn nói: "Hùng Dã, ngày mai ta sẽ trở về."

"Ngươi có thể ở thêm vài ngày." Hùng Dã nói.

"Ta không thể ở lại chỗ của ngươi mãi được." Ngưu Nhị nói. Trong mấy ngày ở chung, hắn vẫn luôn ăn đồ ăn của Hùng Dã, tuy rằng Hùng Dã không ngại, nhưng hắn lại cảm thấy ngượng ngùng.

"Ngày mai ta đưa ngươi trở về." Hùng Dã nói, tính toán ngày mai sẽ đưa Ngưu Nhị trở về, lại cho Ngưu Nhị một miếng thịt.

Trên khuôn mặt ngăm đen của Ngưu Nhị lộ ra một nụ cười mỉm, lại nghĩ tới gì đó: "Hùng Dã, chuyện giữa ngươi và Chu Tịch là như thế nào? Ngươi định kết thành bạn lữ với Chu Tịch sao?"

Ngưu Nhị được Hùng Dã mang về mấy ngày hôm trước vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, không chú ý được gì. Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn đã từ chỗ Hùng Dã biết được chuyện y và Sư Lệ chia tay.

Hùng Dã đã chia tay với Sư Lệ, lại ở chung một nhà với Chu Tịch, chẳng lẽ là muốn kết thành bạn lữ với Chu Tịch?

Ngưu Nhị ngay từ đầu cảm thấy Chu Tịch không xứng với Hùng Dã, nhưng gần đây ăn không ít món Chu Tịch nấu, hắn lại cảm thấy Chu Tịch quả thật không tồi.

Ăn ít, còn biết làm đồ ăn ngon!

Đàn ông dù sao cũng không thể sinh con, Chu Tịch thực lực yếu chút cũng không sao hết, sẽ không ảnh hưởng tới đời sau.

"Không có chuyện đó đâu." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi liền nói: "Đã khuya, mau ngủ đi!"

Trời đã tối đen, bên ngoài khe núi chỉ còn lại lác đác vài người. Hùng Dã trở lại ổ của mình, chuẩn bị ngủ.

Ngưu Nhị nhanh chóng thϊếp đi, hô hấp trở nên vững vàng, nhưng Hùng Dã lại thấy hơi khó ngủ, bắt đầu cân nhắc về câu nói của Ngưu Nhị.

Kỳ thật Chu Tịch cũng khá tốt, nếu y kết thành bạn lữ với Chu Tịch thì......

Hùng Dã gãi gãi đầu mình, tự nhiên thấy buồn ngủ rồi ngủ luôn.

Chờ Hùng Dã ngủ say, Chu Tịch mới dậy. Hắn dùng tinh thần lực dẫn động năng lượng xung quanh tiến vào thân thể Hùng Dã, thuận tiện bắt đầu nghiên cứu phương pháp làm thế nào để Hùng Dã có thể tự chủ hấp thu năng lượng.

Hùng Dã cứu hắn một mạng, hắn giúp Hùng Dã trở thành cường giả, cũng coi như là hồi báo.

Chu Tịch đưa rất nhiều năng lượng vào thân thể Hùng Dã, lại dẫn dắt chúng lan toả khắp toàn thân, nghiên cứu một hồi lâu mới trở về ngủ.

Mà bên kia, Sư Lệ đang vất vả tu luyện, vô cùng gian khổ hấp thu năng lượng xung quanh.

Hôm nay chiến đấu với Hùng Kỳ, gã tuy rằng thắng, nhưng kỳ thật thắng không dễ dàng. Nếu không phải biết thương thế của Hùng Kỳ kỳ thật rất nghiêm trọng cộng thêm vị trí bị thương, gã khẳng định vô pháp thắng.

Đây còn chưa tính, đánh một trận như vậy, trên người gã bị Hùng Kỳ cắn rách vài vết không nói, năng lượng cực cực khổ khổ tu luyện ra đều đã tiêu tán hầu như không còn.

Vạn sự khởi đầu nan, gã đời trước cũng chính bởi vì thế nên mới suýt không thể kiên trì, không muốn tiếp tục tu luyện nữa.

Đương nhiên, đánh một trận như vậy tuy rằng vất vả, nhưng vẫn rất đáng giá.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sư Lệ vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy gương mặt tươi cười của Lang Âm: "Sư Lệ ngươi tỉnh rồi sao? Có muốn ăn chút gì hay không?"

Lang Âm nói, đưa cho gã một khối thịt nướng to. Miếng thịt nướng này lớn hơn miếng thịt ngày hôm qua gã chưa ăn hết...... Sư Lệ biết, thịt này nhất định là thuộc về Lang Âm.

Phát hiện gã rất mạnh, Lang Âm mấy ngày hôm trước còn chọn mũi dựng mắt với gã ngay lập tức thay đổi cái thái độ.

Sư Lệ hơi đắc ý, cũng cảm thấy chướng mắt Lang Âm.

Sư Lệ ăn đến no căng bụng. Lúc từ trong sơn động Lang Âm đi ra ngoài, thái độ của tộc nhân trong bộ lạc đối với gã cũng đều thay đổi.

Người của bộ lạc Đại Hùng đều sùng bái cường giả, mà biểu hiện của Sư Lệ ngày hôm qua làm người kinh diễm, mọi người đối với gã đương nhiên cũng rất nhiệt tình, sôi nổi chào hỏi: "Sư Lệ!"

"Sư Lệ, ngươi muốn đi săn hả?"

"Sư Lệ, ngươi làm thế nào mà thắng được Hùng Kỳ?"

"Sư Lệ......"

......

Sư Lệ được người vây quanh, có loại cảm giác như trở về đời trước -- Đời trước, ánh mắt mọi người nhìn gã chính là như vậy.

Chẳng qua khi đó, cùng với gã được người người ngước nhìn luôn có một Hùng Dã.

Sư Lệ theo bản năng tìm kiếm Hùng Dã.

Thực lực hiện giờ của gã khẳng định đã vượt qua Hùng Dã, về sau còn sẽ ngày càng lợi hại, khẳng định có thể bỏ xa Hùng Dã, đến lúc đó Hùng Dã sẽ thế nào?

Sư Lệ bắt đầu chờ mong Hùng Dã sẽ trở thành người của một mình gã.

Còn Lang Âm, Sư Lệ hiện giờ đối với nàng đã không còn một chút hảo cảm nào.

Sư Lệ không tìm được Hùng Dã.

Hùng Dã ngày hôm qua sau khi nhìn thấy biểu hiện của Sư Lệ thì bị kí©h thí©ɧ, hôm nay trời còn chưa sáng đã dậy, vào rừng rậm rèn luyện, căn bản không còn ở khe núi.

Ngược lại là Chu Tịch, lúc này chậm rãi từ trong sơn động của Hùng Dã bò xuống dưới.

"Chu Tịch." Sư Lệ gọi Chu Tịch lại. Gã đã tính toán làm tốt mối quan hệ với Chu Tịch, đáng tiếc mấy ngày trước gã vội vàng tu luyện nên không ra bên ngoài.

Chu Tịch đứng yên trước mặt Sư Lệ, không nói chuyện.

Sư Lệ lúc này mới nhận ra, thân thể của Chu Tịch không ngờ cũng cao tương đương với mình...... Người này không có sức chiến đấu, thật là uổng phí vóc dáng cao đến như vậy.

Sư Lệ cảm thấy khinh thường, đột nhiên lại phát hiện mặt mũi Chu Tịch khá xinh đẹp.

Kỳ thật so với nữ, Sư Lệ vẫn thích nam hơn. Chu Tịch tuy rằng hơi yếu nhưng rất phù hợp với sở thích của gã, huống chi Chu Tịch còn có một người cha là Thú Vương......

"Có việc?" Chu Tịch bị Sư Lệ đánh giá bèn cảm thấy không vui.

Sư Lệ nói: "Ngươi ở chỗ Hùng Dã đã quen chưa? Tính tình của y không tốt lắm, có hay nổi giận với ngươi không?" Gã nhớ rõ, Hùng Dã vẫn luôn phản cảm với những người không có bản lĩnh, tỷ như Dương Tốc, Hùng Dã vẫn luôn rất ghét nó.

"Không có." Chu Tịch đáp. Hùng Dã tính tình không tốt? Hắn cảm thấy Hùng Dã tính tình khá tốt.

"Gần đây Ngưu Nhị cũng vào ở, ngươi có phải cảm thấy không quen hay không?" Sư Lệ lại hỏi.

"Sẽ không." Chu Tịch nhàn nhạt.

"Ngươi bây giờ định làm gì?" Sư Lệ lại hỏi.

"Thu thập." Chu Tịch vẫn chỉ nói đúng hai chữ.

"Ngươi và Hùng Dã ở cùng một nhà, Hùng Dã lại không cho ngươi ăn thịt sao? Còn bắt ngươi tự đi thu thập?" Sư Lệ thương hại nhìn Chu Tịch.

Chu Tịch: "......" Từ sau khi đi vào cái bộ lạc nguyên thủy này, mỗi khi nhìn thấy người hắn đều có qua có lại, hỏi cái gì nói cái đó. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn đυ.ng phải chuyện có người châm ngòi ly gián.

Chỉ là trình độ này quá kém.

Vẻ mặt Sư Lệ không che giấu nổi sự khinh thường đối với hắn, cố tình còn muốn lôi kéo làm quen hắn. Càng ghê tởm hơn chính là, Sư Lệ này hình như còn coi trọng hắn......

Chu Tịch không thèm để ý tới Sư Lệ, trực tiếp đi ra ngoài.

Hắn không muốn lãng phí thời gian trên người một con sư tử tự đại.

Sư Lệ thấy Chu Tịch cứ thế bỏ đi, sắc mặt trở nên khó coi: "Cho mặt còn không biết xấu hổ!" Chu Tịch tính là cái gì? Nếu không phải cha mẹ lợi hại, hắn đã sớm mất mạng!

Sư Lệ tức giận trong chốc lát, lại cảm thấy không thú vị. Tên Chu Tịch này đầu óc có vấn đề, gã còn cùng người này so đo làm cái gì?

Hùng Dã đúng là thích loạn phát thiện tâm, thế nhưng còn cho Chu Tịch đến ở trong sơn động của y.

Chu Tịch rời khỏi bộ lạc, sau đó như cũ bắt đầu nghiên cứu thực vật xung quanh, hôm nay hắn còn đi đến nơi xa hơn.

Hơi thở của hắn gần như hoà hợp thành một thể với môi trường xung quanh, mọi động vật trong rừng rậm hầu hết đều bơ hắn.

Hắn đi dạo một vòng, đột nhiên phát hiện một con chim không biết là chủng loại gì đang nhảy nhót trong rừng, có phản ứng năng lượng rất mạnh.

Xung quanh con chim kia còn có một vài con tương tự với nó, nhưng thân mình lại không lớn bằng. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, ở giữa bầy chim giống như đế vương, còn có mấy con chim chóc ở bên cạnh nó kêu "pi pi", hẳn là đang tranh thủ lấy lòng nó, nhưng nó coi như không thấy, bắt bẻ nhìn đồng loại của chính mình.

Chu Tịch dùng tinh thần lực bao phủ lên con chim.

Nó kêu lên một tiếng bén nhọn đầy hoảng sợ, lại cố tình không thể động đậy, lông trên người dựng hết lên thẳng đứng.

Chu Tịch đi tới, cẩn thận quan sát nó một lúc mới thu hồi tinh thần lực, thả nó ra.

Sau khi được thả, con chim kia phát ra tiếng kêu càng thêm bén nhọn, vẫy vẫy cánh bay lên. Nhưng nó quá sốt ruột, không cẩn thận lại từ trên cây đâm đầu xuống dưới. Cũng may nó rất nhanh đã ổn định lại, gáy dài một tiếng rồi nháy mắt biến mất trước mặt Chu Tịch.

Đám chim đồng tộc bị nó bỏ lại mờ mịt dáo dác nhìn quanh, cuối cùng ríu rít theo sau.

Chu Tịch tiếp tục đi về phía trước.

Trong khi Chu Tịch đi lại khắp nơi trong rừng rậm, Hùng Dã đang chặt cây.

Trước khi Sư Lệ đổi ý, y luôn muốn chặt thêm nhiều gỗ trở về, làm mấy cái gốc cây để ngồi hoặc là những thứ khác, trang trí cho huyệt động của mình. Nhưng sau đó Sư Lệ đổi ý, y cũng không còn tâm trạng nào nữa.

Nhưng bây giò...... Cho dù không kết thành bạn lữ với Sư Lệ, y vẫn có thể bài trí cho sơn động của mình trở nên đẹp đẽ hơn.

Hùng Dã chặt cây, lại biến thành hình thú cào loạn cắn xé một hồi để làm quen với lực lượng thú hình. Sau khi luyện như vậy được một lúc, y mới đi vào trong nước bắt cá. Đang bắt, Hùng Dã đột nhiên ngửi thấy được một mùi vị khác thường......

Hùng Dã hôm nay không định đi xa, vốn dĩ cho rằng con mồi của mình e là chỉ có cá, không nghĩ tới cuối cùng lại bắt được một con ếch lớn!

Con ếch lớn này hoàn toàn không giống với loại ếch bình thường. Loại ếch này gọi là ếch quỷ, một con nặng tới mười cân, trên lưng có áo giáp thật dày, trong miệng có hàm răng sắc nhọn, nhảy còn rất cao, không hề dễ đối phó, bình thường hầu như đuổi không kịp.Tiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 22: Ếch quỷẾch quỷ (Beelzebufo)

40cm

4kg

Hùng Dã khi còn nhỏ đã từng ăn mệt với loại ếch quỷ này, bị đoạt mất con mồi không nói, còn bị nó cắn một cái. May mà y kịp thời biến thành hình thú nên mới có thể từ trong miệng con ếch quỷ đó chạy thoát.

Sau đó, y đã tìm ra một phương pháp bẫy được ếch quỷ -- Dùng loại cỏ có độc sát lên cá hoặc con mồi khác có kích cỡ tương đương, từ xa ném tới chỗ ếch quỷ.

Ếch quỷ khá ngốc, sẽ theo thói quen vươn đầu lưỡi cuốn con mồi vào trong miệng, chờ nó ăn xong thì sẽ trúng độc.

Lúc đυ.ng phải ếch quỷ, bên người vừa phải có con mồi thích hợp vừa phải có cỏ độc, nhưng y hôm nay đúng lúc bắt được cá, còn tìm thấy cỏ độc!

Hùng Dã bắt được con ếch quỷ, vui vẻ rạo rực xách theo, khiêng mấy khúc gỗ trở về.

Hương vị của ếch quỷ cực kỳ cực kỳ ngon, cho dù là ăn sống cũng rất tươi ngon, y cảm thấy Chu Tịch hẳn là sẽ thích.

Lúc Hùng Dã trở về, Sư Lệ đang ở khe núi nói chuyện với tộc nhân.

Sư Lệ từ khi đánh thắng Hùng Kỳ rất được mọi người trong bộ lạc hoan nghênh. Lúc trước mọi người còn cảm thấy gã chia tay Hùng Dã là bởi vì Hùng Dã chướng mắt gã, nhưng bây giờ lại không cảm thấy như vậy nữa.

"Vì ta muốn có một đứa con nên mới chia tay Hùng Dã" Sư Lệ nói với những người đó: "Nếu không phải như vậy, khi đó Hùng Dã đánh ta, ta cũng sẽ không nằm im như thế."

Sư Lệ không hề hy vọng người khác cảm thấy gã bị Hùng Dã ghét bỏ một chút nào.

Rõ ràng là gã muốn đá Hùng Dã!

Nếu lúc trước Sư Lệ nói như vậy, mọi người sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng bây giờ gã nói như vậy, mọi người lại tin.

Sư Lệ còn có thể đánh thắng được Hùng Kỳ, không có khả năng dưới tay Hùng Dã không có sức chống trả.

Vì vậy, lúc Hùng Dã vừa trở về không khỏi có người thương hại nhìn về phía Hùng Dã.

Còn Sư Lệ, gã nhìn con ếch quỷ trên tay Hùng Dã.

Gã vẫn luôn rất thích ăn ếch quỷ. Trước kia mỗi lần bắt được ếch quỷ, Hùng Dã đều cho gã ăn, thậm chí sẽ đặc biệt đi săn ếch quỷ cho gã......

"Hùng Dã." Sư Lệ gọi Hùng Dã lại.

"Hả?" Hùng Dã nhíu mày nhìn về phía Sư Lệ.

"Con ếch quỷ này......" Sư Lệ muốn đổi ếch quỷ với Hùng Dã. Từ sau khi trọng sinh, gã vẫn còn chưa được ăn cái gì ngon, thật sự có chút tưởng niệm các loại mỹ thực trong trí nhớ.

"Chu Tịch!" Hùng Dã lúc này đột nhiên nhìn thấy Chu Tịch. Y không thèm để ý tới Sư Lệ, lập tức chạy tới chỗ Chu Tịch: "Chu Tịch, ta bắt được một con ếch quỷ, cho ngươi ăn!"

Chu Tịch nghe thấy tiếng của Hùng Dã, đồng thời cũng nhìn thấy con vật Hùng Dã xách trên tay, kích cỡ tương đương với con chó ở hiện đại...... Con cóc ư?