Chương 37: Thức tỉnh

Edit: Tagoon

Chu Tịch không tin vào Thần Thú, sau lần Thần Thú tế này lại càng không tin.

Nhưng người trong bộ lạc đều tin tưởng, Hùng Dã cũng tin tưởng.

Hùng Dã tín ngưỡng Thần Thú, cảm thấy Thần Thú là chân thật tồn tại, lại ở trong Thần Thú tế nói nguyện ý phân một nửa sinh mệnh cho hắn......

Chu Tịch nhìn Hùng Dã cười.

Đời trước khi mạt thế bắt đầu, hắn vẫn còn là một sinh viên, học tập rất tốt, từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, trong lòng tràn ngập đủ loại ý niệm vĩ quang.

Khi đó hắn một lòng cảm thấy, đối mặt với thiên tai như vậy, tất cả mọi người nên liên hợp lại cùng nhau đối kháng.

Sau đó hiện thực đã hung hăng cho hắn một cái tát.

Dị năng thực vật của hắn thức tỉnh từ rất sớm, lúc ấy ô nhiễm môi trường còn chưa nghiêm trọng, thực vật hắn giục sinh ra đều có thể ăn. Mà hắn cũng tận tâm tận lực giục sinh ra thực vật cho mọi người, mỗi ngày đều hao hết dị năng của chính mình.

Sau đó hắn đã bị người bắt lại bán đi, lại bị người nhốt lại, buộc hắn mỗi ngày giục sinh thực vật.

Bán đứng hắn, lại là tiểu học muội "thích" hắn, và cả người bạn thân của hắn.

Ở mạt thế, kỳ thật cũng có rất nhiều chuyện cảm động. Có không ít người vì để cho người khác tồn tại mà từ bỏ sinh mệnh của chính mình. Nhưng hắn không gặp được.

Hắn cũng không có suy nghĩ như vậy.

Hắn nhìn thấy nhiều hơn chỉ toàn là nhân tính trần trụi khi đối mặt với sinh tử.

Rốt cuộc mạt thế chân chính là mạt thế, đến cuối cùng, nhân loại tử tuyệt không sai biệt lắm.

Lúc ấy hắn chưa từng nghĩ đến mình còn có thể tiếp tục nhàn nhã tồn tại, thậm chí có thể kết hôn, thẳng đến khi hắn xuyên qua.

Một tháng rưỡi lúc mới đầu xuyên, hắn căn bản không hề có ý định dung nhập vào cái bộ lạc này. Kết quả một ngày nào đó, Hùng Dã đột nhiên cho hắn một miếng thịt Lai Tác Thác long, Sư Lệ đột nhiên hối hôn, quỹ đạo nhân sinh nguyên bản của Hùng Dã rẽ sang một lối khác, kéo theo quỹ đạo nhân sinh của hắn cũng bị bẻ cong.

Hắn thích điều ngoài ý muốn này.

Hùng Dã còn đang cảm kích Thần Thú, ngôn ngữ phá lệ chất phác: "Thần Thú, cảm ơn ngài! Ta về sau nhất định tìm cho ngài tế phẩm tốt nhất!"

Chu Tịch: "......" Thần Thú căn bản không tồn tại, có sức lực làm cái này còn không bằng kiếm ít đồ ăn cho hắn ăn......

Chu Tịch tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc không có biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại cùng những người chung quanh thành kính cầu nguyện.

Hắn lúc trước vẫn luôn cảm thấy Hùng Dã sẽ lựa chọn hắn là vì giận dỗi với Sư Lệ, bây giờ xem ra cũng không phải là như thế. Nếu đã vậy, hắn về sau sẽ đối xử với Hùng Dã càng tốt hơn.

Hắn sẽ không phạm phải sai lầm như Sư Lệ.

Có người dành cho hắn một trái tim chân thành, hắn cho dù có thế nào cũng sẽ không thương tổn đối phương. Hắn chỉ biết nỗ lực bảo vệ hoàn hảo trái tim này, bảo vệ tốt người này.

Hắn muốn Hùng Dã cả đời đối với hắn như vậy.

Mọi người cầu nguyện một đoạn thời gian rất dài, dần dần tất cả đều cảm thấy không quỳ nổi nữa. Lúc này, tư tế mặc một thân trường bào dùng vài loại da khủng long đủ màu khâu lại nói: "Thần Thú tế kết thúc. Một năm mới tới, Thần Thú sẽ phù hộ bộ lạc của chúng ta, giúp chúng ta trải qua ngày càng tốt đẹp!"

"Ngày càng tốt đẹp! Ngày càng tốt đẹp!" Người trong bộ lạc đứng dậy, vẻ mặt kích động.

Tất cả mọi người đều vô cùng tin tưởng vào điều này, đặc biệt là các cụ già trong bộ lạc.

Rốt cuộc, trước kia cuộc sống của người trong bộ lạc Đại Hùng thật sự chẳng ra gì.

Là tư tế đời trước mang theo bọn họ tế bái Thần Thú, dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức, cuộc sống của bọn họ mới có thể ngày càng tốt hơn. Hiện giờ, bộ lạc bọn họ thậm chí lên đến 400 người!

Là 400 đúng không nhỉ? Lúc trước tư tế dạy bọn họ đếm, bọn họ lại không chăm chỉ học...... Dù sao có rất nhiều người!

Không chỉ có người nhiều, số người tử vong ngoài ý muốn cũng rất ít. Tuy rằng không lâu trước đây đội đổi muối đã chết không ít người, nhưng so với trước kia, chút nhân số này không tính là cái gì, bọn họ chỉ là gặp ngoài ý muốn mà thôi.

Về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt.

Thần Thú sẽ phù hộ bọn họ.

"Tham gia Thần Thú tế xong, vết thương của ta không còn đau!"

"Ta cũng thế!"

"Ta trước kia bị thương ở chân, luôn đau nhức rất khó chịu, bây giờ lại không khó chịu."

"Ta cảm thấy tinh thần vô cùng tốt!"

......

Người trong bộ lạc đều rất vui mừng.

Bọn họ năm vừa rồi kỳ thật cũng có cảm giác như vậy, nhưng đó chủ yếu là tác dụng tâm lý, năm nay thì khác......

Chu Tịch biết, những năng lượng đó xác thật là có chỗ lợi đối với bọn họ.

Cho nên, bọn họ cảm thấy thân thể khoẻ mạnh, đây là sự thật, một chút cũng không giả dối.

Nghĩ vậy, Chu Tịch nhìn về phía Hùng Dã: "Ngươi có cảm thấy gì hay không?"

Hùng Dã nói: "Ta đói bụng." Sau khi Chu Tịch đột nhiên bị bệnh, y vẫn chưa được ăn cái gì, thật đói!

Chu Tịch: "......"

Chu Tịch duỗi tay xoa đầu Hùng Dã. Hùng Dã ở ngay bên cạnh hắn, chỗ tốt nhận được kỳ thật nhiều nhất. Chẳng qua Hùng Dã nếu không cảm giác được, vậy thì chính là không cảm giác được.

Hùng Dã bị xoa đầu, mày nhăn lại.

Y không thích bị người khác xoa đầu, làm như y vẫn là trẻ con ấy......

Chẳng qua...... Nhìn thấy Chu Tịch dùng ánh mắt ôn hòa nhìn mình, Hùng Dã lại cảm thấy bị xoa một chút cũng chẳng sao cả.

Bạn lữ của y vừa mới bệnh nặng một trận, y hẳn là nên cưng chiều hắn một chút.

Nghĩ vậy, Hùng Dã lại bắt đầu vui vẻ: "Chu Tịch, chờ lát nữa có đồ ăn ngon, chúng ta đi ăn đi!" Con mồi ngày hôm qua bọn họ bắt được, hôm nay sẽ lấy ra cho mọi người ăn! Mỗi người đều có thể ăn đến no nê!

"Được." Chu Tịch gật đầu. Năng lượng trong thân thể hắn vẫn còn một phần chưa hấp thu hết, không đói bụng một tẹo nào, nhưng hắn rất nguyện ý nhìn Hùng Dã ăn.

Trong lúc người của bộ lạc đều vô cùng vui mừng, cũng chỉ có mình Sư Lệ là thờ ơ lạnh nhạt với hết thảy.

Rừng rậm nơi bọn họ ở hiện tại là rừng rậm mãng hoang. Tại rừng rậm mãng hoang, rất nhiều bộ lạc ngay cả tư tế cũng không có.

Bộ lạc bọn họ tuy rằng có tư tế, nhưng lại không phải tư tế từng học tập ở Thú Thần Điện, nhận được Thần Thú tán thành, mà chỉ là tư tế tự mình lung tung học tập truyền thừa.

Một mảnh rừng rậm như vậy, căn bản là không được Thần Thú chiếu cố.

Một cái bộ lạc thế này lại càng không được Thần Thú đặt vào trong mắt.

Cho nên, một năm kế tiếp của bộ lạc căn bản là sẽ không mưa thuận gió hoà, ngược lại còn gặp phải rất nhiều tai ương.

Đương nhiên, gã không như vậy. Gã là người được Thần Thú chiếu cố, không giống với người thường.

Sư Lệ nghĩ thế, ẩn ẩn có loại cảm giác áp đảo phía trên mọi người.

Vừa rồi lúc tham gia Thần Thú tế, năng lượng trong thân thể gã tăng thêm rất nhiều. Gã vốn dĩ cho rằng mình ít nhất phải tu luyện một năm mới có thể trở thành chiến sĩ thú cấp thấp. Bây giờ xem ra đã không cần phải lâu như vậy nữa!

Nghĩ đến đây, Sư Lệ lại khinh thường nhìn thoáng qua người trong bộ lạc.

Người trong cái bộ lạc này căn bản sẽ không bao giờ biết thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào.

Ở bên ngoài rừng rậm mãng hoang, mỗi một bộ lạc đều có tư tế. Người trong những bộ lạc này biết gieo trồng, am hiểu cách chế tạo một vài khí cụ tinh mỹ. Bọn họ còn phân chia thú nhân dựa theo thực lực, hoặc là nói lấy màu sắc của tinh hạch trong cơ thể để chia thành rất nhiều cấp bậc.

Thú nhân bình thường chính là thú nhân có tinh hạch không màu sắc trong cơ thể. Bọn họ hầu như dựa theo hình thú để phân mạnh yếu, là tầng áp chót.

Mà một ít thú nhân sống trong một thời gian dài, hoặc là được ăn uống tốt, trải qua chiến đấu rất nhiều, tinh hạch trong cơ thể sẽ chậm rãi biến thành màu vàng, trở thành chiến sĩ thú cấp thấp.

Ở trong bộ lạc bọn họ, Hùng Hà, Hùng Kỳ và cả Hùng Dã, trên cơ bản chính là có thể trở thành chiến sĩ thú cấp thấp. Thậm chí Hùng Hà hiện tại có khả năng đã là chiến sĩ thú cấp thấp rồi. Còn những người khác nếu may mắn thì cũng có thể trở thành chiến sĩ thú cấp thấp.

Mà sau khi trở thành chiến sĩ thú cấp thấp, hình thể sẽ tự nhiên đạt tới trạng thái đỉnh của chủng tộc mình. Tỷ như Hùng Dã và Hùng Hà, trở thành chiến sĩ thú cấp thấp xong thể trọng sẽ chậm rãi đạt tới một tấn.

Ở thế giới bên ngoài, một vài cường giả đã vô cùng dụng tâm bồi dưỡng con của mình từ rất nhỏ, đi săn các loại động vật trong cơ thể mọc ra thú châu tương tự tinh hạch của thú nhân cho con mình ăn...... Như vậy đứa trẻ được nuôi dưỡng ra, thời điểm thức tỉnh lúc mười tuổi thường thường cũng đã là chiến sĩ thú cấp thấp.

Muốn trở thành chiến sĩ thú cấp thấp vẫn là rất đơn giản, nhưng muốn trở thành chiến sĩ thú trung cấp lại không được dễ dàng như vậy. Mà tiêu chí để trở thành chiến sĩ thú trung cấp, chính là tinh hạch trong cơ thể biến thành màu cam.

Nói như vậy ở bên ngoài, tộc trưởng của mỗi bộ lạc ít nhất phải là chiến sĩ thú trung cấp. Thú hình của bọn họ sẽ lớn hơn gấp đôi so với chiến sĩ thú sơ cấp!

Chờ khi tinh hạch trong cơ thể thú nhân biến thành màu đỏ, bọn họ sẽ trở thành chiến sĩ thú cao cấp! Người như vậy đã ít lại càng ít. Có vài người thích khiêu chiến cường giả, luôn tìm khủng long cường đại để chiến đấu, bước ra từ núi thây biển máu mới có thể trở thành chiến sĩ thú cao cấp. Cũng có một vài người thì lại là vận khí tốt, ăn phải thứ gì, sau đó lập tức trở thành chiến sĩ thú cao cấp.

Đương nhiên, với gã mà nói, chiến sĩ thú cao cấp chẳng là cái thá gì.

Mục tiêu của gã là trở thành Thú Vương.

Ở phía trên chiến sĩ thú cao cấp chính là Thú Vương. Khi tinh hạch trong cơ thể thú nhân tích góp rất nhiều năng lượng, biến thành màu tím, người đó sẽ có thể trở thành thú vương.

Thú hình của Thú Vương lớn gấp mười lần bình thường, sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ. Nơi nào có bọn họ, mấy con khủng long cường đại đó căn bản không dám tới. Nguyên nhân chính là vì như vậy, các bộ lạc bên ngoài đều sẽ tìm một Thú Vương để dựa dẫm, dâng cống phẩm cho Thú Vương để đạt được Thú Vương che chở.

Mà gã đời trước, chính là một Thú Vương.

Không chỉ thế, không giống với các Thú Vương khác dựa vào vận khí hoặc là thiên phú cử thế vô song mới có thể gian nan trở thành Thú Vương, gã có một bộ phương pháp giúp trở thành Thú Vương!

Sư Lệ cảm thấy phương pháp tu luyện trong sơn động kia nhất định là Thần Thú lưu lại, là Thần Thú ban cho gã!

Thiên phú của gã không tính kém, nhưng đặt ở bên ngoài kỳ thật không đáng để lên mặt bàn. Nhưng mặc dù vậy, dưới tình huống có bộ phương pháp tu luyện kia, gã chỉ cần thêm hai ba tháng là có thể trở thành chiến sĩ thú sơ cấp!

Sư Lệ không thấy tinh hạch trong cơ thể mình, nhưng có thể từ kích cỡ lớn nhỏ của hình thú để phán đoán thực lực. Gã biết lúc này, tinh hạch trong cơ thể mình hẳn là vẫn chưa có màu sắc.

Nhưng nó nhất định sẽ chậm rãi nhiễm màu.

Một ngày nào đó, gã sẽ lại một lần nữa trở thành Thú Vương, có được tinh hạch màu tím xinh đẹp!

Sư Lệ càng nghĩ càng kích động.

Chu Tịch đi theo Hùng Dã tới chỗ ăn cơm, vừa chờ vừa thúc giục tinh hạch màu tím trong cơ thể mình hấp thu năng lượng còn thừa.

Màu tinh hạch của hắn ngày càng đậm, không biết cuối cùng có khi nào sẽ biến thành màu đen hay không.

Nghĩ vậy, Chu Tịch nhìn thoáng qua Hùng Dã.

Hắn phải làm thế nào mới có thể đưa năng lượng trong cơ thể mình cho Hùng Dã đây? Thực lực của hắn đã đủ mạnh, hắn bây giờ kỳ thật càng muốn giúp Hùng Dã cường đại hơn.

Như vậy, Hùng Dã mới có thể giúp hắn đi săn con mồi có mùi vị ngon lành......

Được rồi, hắn kỳ thật là muốn cho Hùng Dã mạnh một chút. Nếu mạnh hơn, như vậy Hùng Dã mới có thể an toàn, vĩnh viễn ở bên hắn.

Sau khi Hùng Dã và Chu Tịch ngồi xuống, rất nhiều người trong bộ lạc tới nói chuyện cùng bọn họ.

"Hùng Dã, nghi thức bạn lữ của ngươi hôm nay thật sự đặc biệt xinh đẹp!"

"Hùng Dã, chúc mừng."

"Chu Tịch, chúc mừng!"

......

Người trong bộ lạc đối với việc Hùng Dã và Chu Tịch ở bên nhau đều là chúc phúc. Chẳng qua chúc phúc xong lại ngầm nhịn không được nhắc mãi: "Chu Tịch yếu đuối như vậy, Hùng Dã sao còn tìm hắn?"

"Có một người bạn lữ như vây, Hùng Dã về sau vất vả đây!"

"Chu Tịch thật tốt số!"

......

Thả tinh thần lực ra, phát hiện người trong bộ lạc mỗi ngày đều hâm mộ mình Chu Tịch: Vận may của hắn đúng là khá tốt.

Nghĩ xong, Chu Tịch còn phát hiện tinh thần lực của mình đã khôi phục đến trình độ đời trước. Tinh thần lực của hắn lại có thể bao trùm phạm vi 1000m quanh mình.

Tinh thần lực chính là thứ tốt, không những có thể dùng để điều tra tin tức mà còn có thể dùng để khống chế người khác. Đối với người thực lực thấp hơn hắn, chỉ cần thả ra uy áp là có thể doạ người nằm liệt.

Chẳng qua hắn không có hứng thú dùng.

Hắn chỉ muốn thoải mái dễ chịu trải qua cuộc sống của mình.

Trong khi Chu Tịch nghĩ như vậy, mọi người đã bắt đầu ăn thịt, mà được hoan nghênh nhất chính là một loại thịt màu trắng. Mọi người tranh nhau ăn nó, Hùng Dã cũng đoạt một miếng to trở về: "Chu Tịch, loại thịt này ăn cực kì ngon, cũng không có mùi lạ, ngươi mau nếm thử."

"Đây là thịt gì?" Chu Tịch hỏi.

Hùng Dã nói: "Không phải thịt khủng long."

Nghe Hùng Dã nói không phải thịt khủng long, lại không ngửi thấy mùi gì kỳ quái, Chu Tịch bèn muốn nếm thử. Kết quả hắn vừa mới chuẩn bị nhận lấy, Hùng Dã đã thốt ra câu tiếp theo: "Là thịt Tiết Hung Ngô Công!"

"Con rết?" Vẻ mặt Chu Tịch cứng đờ, lại cảm thấy khó hiểu -- Trong bộ lạc có rết, tuy rằng so với loại đời trước hắn từng thấy thì lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ xấp xỉ ngón tay, làm sao lại ra được miếng thịt lớn như vậy?

Mặt khác...... Nếu thật là thịt rết, hắn thật sự không có hứng thú. Hắn lại không phải Hồng Thất Công.

"Tiết Hung Ngô Công chính là cái loại này!" Hùng Dã chỉ vào xác Tiết Hung Ngô Công treo trên vách núi đá cách đó không xa nói: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiết Hung Ngô Công, cũng là lần đầu tiên ăn thịt nó!"

Chu Tịch theo ánh mắt Hùng Dã nhìn qua thì thấy chỗ vách núi dùng để treo "chiến lợi phẩm" gai xương khủng long linh tinh, có thêm một cái xác của loại cuốn chiếu khổng lồ mà hắn hôm qua gặp phải.

Xác cuốn chiếu kia được xếp cùng với sừng Ngũ Giác long săn được trước đó vài ngày, bày biện đến cực kỳ chỉnh tề.

"Đây là đội săn của tộc trưởng săn được, ta còn chưa gặp bao giờ...... Không biết ta về sau có thể gặp được chúng nó không, ta cũng muốn đi săn một con." Vẻ mặt Hùng Dã tràn đầy hy vọng: "Chu Tịch, loại xác Tiết Hung Ngô Công này có thể đổi rất nhiều muối!"

Chu Tịch đã đối với miếng thịt trắng trước mặt một chút hứng thú cũng không có. Hắn hôm qua gặp được rất nhiều thứ đồ chơi này, lại còn nảy sinh bóng ma tâm lý!

Chẳng qua nếu Hùng Dã nói thích...... "Ngươi về sau nhất định sẽ gặp được." Hắn về sau có thể dẫn Hùng Dã tới khu rừng rậm kia nhìn xem, để Hùng Dã đi bắt.

Còn hắn...... Ở trên cây nhìn là được.

"Ta cũng cảm thấy như vậy." Hùng Dã nói, đưa thịt cho Chu Tịch: "Ngươi mau nếm thử."

"Ta vẫn thấy hơi không thoải mái, không muốn ăn thịt, ăn chút trái cây là được." Chu Tịch nói.

Người bị bệnh ăn quá nhiều thịt xác thật không tốt, có thể sẽ bị trướng bụng. Hùng Dã không ép Chu Tịch nữa mà tự mình ăn.

Trong lúc y ăn, một tên nhóc đen sì mười mấy tuổi vừa ăn thịt vừa đi tới. Nó nhìn chằm chằm Chu Tịch, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Hùng Dã thấy thế, cầm một miếng thịt Tiết Hung Ngô Công cho đứa bé kia: "Ngươi có phải không cướp được thịt này hay không? Cho ngươi nếm thử."

Đứa bé kia vô cùng mừng rỡ nhận lấy: "Cảm ơn anh ạ!"

"Không cần cảm ơn. Ngươi ăn nhiều một chút, biến cường một chút, như vậy về sau nói không chừng còn có thể đi đánh Tiết Hung Ngô Công về ăn." Hùng Dã nói.

"Em sẽ, em cũng muốn mạnh mẽ được như anh!" Đứa bé kia nói.

Chu Tịch hỏi: "Đây là?" Trong bộ lạc trẻ em rất nhiều, hắn biết đứa nhỏ này ở trong sơn động tập thể, nhưng cũng không biết là ai, rốt cuộc chưa từng chú ý qua.

Hùng Dã nói: "Đây là Mao, em trai của ta, có phải rất giống ta hay không?"

Đây thế nhưng là em trai Hùng Dã? Chu Tịch tò mò nhìn qua, không cảm thấy đứa nhỏ này giống Hùng Dã.

Chẳng qua, năng lượng trong cơ thể nó hơi loạn, thoạt nhìn như là...... Sắp ngưng kết tinh hạch.

Trong bộ lạc, trẻ con vẫn chưa thức tỉnh thì trong cơ thể sẽ không có tinh hạch, sau khi thức tỉnh mới có. Cho nên, đứa nhỏ này là sắp thức tỉnh rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Lệ: Một ngày nào đó, tinh hạch của ta sẽ biến thành màu tím, trở thành Thú Vương!

Chu Tịch: Tinh hạch của ta sao lại biến thành màu tím rồi......