Chương 38: Hùng Mao

Edit: Tagoon

Từ lúc Chu Tịch xuyên qua tới giờ vẫn chưa từng gặp trường hợp thức tỉnh nào. Nhưng hắn đã quan sát người trong bộ lạc, cũng từng hỏi Hùng Dã một vài điều liên quan đến thức tỉnh. Vì thế, hắn đối với chuyện thức tỉnh của người trong bộ lạc cũng có chút phán đoán.

Thức tỉnh thành dạng hình thú gì có quan hệ mật thiết với tố chất thân thể của mỗi cá nhân. Bình thường mà nói, tố chất thân thể càng tốt, thú hình thức tỉnh ra sẽ càng cường đại. Còn chuyện rốt cuộc sẽ thức tỉnh thành cái gì, ngược lại cũng không xác định.

Chính bởi vì như vậy, rõ ràng nguyên chủ là một tên ngốc mà cũng có thể thức tỉnh ra voi Ma-mυ"ŧ.

Còn phải làm thế nào để tăng cường tố chất thân thể...... Trạng huống thân thể của cha mẹ, cộng thêm ăn uống và rèn luyện trong quá trình trưởng thành đều là yếu tố có thể ảnh hưởng tới tố chất thân thể một người.

Ví dụ như Hùng Dã, cha của Hùng Dã Hùng Chính là tộc trưởng đời trước của bộ lạc, thực lực cường đại. Mà mẹ y Tinh Thụ hình thú là khỉ đột, thực lực đồng dạng không yếu.

Y từ nhỏ thân thể vốn khoẻ mạnh, lại thích nơi nơi tìm kiếm thức ăn, nuôi dưỡng thân thể của mình rất khá, đến thời điểm thức tỉnh cũng tự nhiên thức tỉnh thành thú hình cường đại.

Tương phản, trong bộ lạc có vài đứa trẻ vừa sinh ra đã rất yếu ớt, lại không được chăm nom cẩn thận, hình thú thức tỉnh có khả năng sẽ rất nhỏ yếu.

Như người em trai này của Hùng Dã...... Chu Tịch phát hiện đứa nhỏ này rất nhỏ gầy, hơn phân nửa không thể thức tỉnh ra thú hình cường đại.

Chu Tịch suy nghĩ rất nhiều, Mao thì lại vô tri vô giác ăn thịt. Còn Hùng Dã, y đang nói với Chu Tịch chuyện của Mao: "Mao là mẹ ta sinh ra, năm nay mười tuổi, hiện tại đang ở trong sơn động cư trú tập thể của bộ lạc."

Cha Hùng Dã đã qua đời, nhưng mẹ y Tinh Thụ còn sống.

Y là đứa con lớn nhất của Tinh Thụ. Lúc Tinh Thụ vừa mới thành niên, cũng như bao thiếu nữ khác trong bộ lạc, nàng một lòng muốn tìm cường giả để cùng sinh con, bèn cùng tộc trưởng bộ lạc lúc ấy là Hùng Chính ở bên nhau, sinh hạ Hùng Dã.

Sau khi sinh hạ Hùng Dã, Tinh Thụ tách ra với Hùng Chính, chuyên tâm dưỡng dục Hùng Dã. Vài năm sau, nàng có đối tượng sinh con thứ hai, đó là một người đàn ông lớn lên rất đẹp.

Tinh Thụ cùng người đàn ông kia sinh dục ba đứa con, sống sót hai đứa. Mao chính là một trong hai đứa bé kia.

Vào 6 năm trước, người đàn ông kia cùng Tinh Thụ tách ra. Tinh Thụ lại tiếp tục tìm đối tượng sinh con thứ ba, còn sinh hạ một đứa nhỏ. Hiện tại, Tinh Thụ đang chung sống với đối tượng thứ ba kia, cùng nhau dưỡng dục con gái nhỏ của bọn họ.

Quan hệ giữa Hùng Dã và Tinh Thụ cũng không thân cận, cùng con cái của Tinh Thụ lại càng hoàn toàn không thân cận, mà điều này ở trong bộ lạc là rất thường thấy. Chẳng qua cho dù không thân cận, rốt cuộc có quan hệ huyết thống, tóm lại vẫn có vài chỗ khác biệt.

Ví dụ như bình thường Hùng Dã sẽ không cho Tinh Thụ con mồi, nhưng nếu Tinh Thụ đã già, không có đủ thức ăn, Hùng Dã khẳng định sẽ theo khả năng đưa cho bà một số lượng thịt trong phạm vi cho phép.

Người trong bộ lạc bình thường đều làm như vậy.

Chu Tịch nghe Hùng Dã nói về chuyện của Tinh Thụ, bèn nói: "Về sau ngươi có thể giới thiệu mẹ của ngươi với ta, chúng ta làm quen một chút."

"Được." Hùng Dã cười nói. Kỳ thật người trong bộ lạc bình thường đều quen thân lẫn nhau, cũng chỉ có Chu Tịch kỳ ba như vậy, phỏng chừng còn không biết mẹ y là ai.

Chu Tịch xác thật không biết mẹ Hùng Dã là người nào, rốt cuộc hắn trước kia cũng chẳng quan tâm mấy đến mọi chuyện trong bộ lạc, còn gần đây...... Hùng Dã lại chưa từng tiếp xúc với mẹ y.

Hai người đang nói chuyện, Mao đã ăn hết tất cả số thịt Hùng Dã cho nó, cộng thêm cả phần thịt ban đầu.

"Nó ăn nhiều thật." Chu Tịch nói.

Hùng Dã nhíu mày nhìn Mao, đột nhiên nói: "Nó có lẽ sắp thức tỉnh rồi."

Vừa nói thế xong, Hùng Dã lập tức nhìn về phía Mao: "Ngươi còn muốn ăn nữa không?"

Mao không chút do dự gật đầu: "Em vẫn còn hơi đói."

"Đây là sắp thức tỉnh rồi. Để ta đưa ngươi đi ăn chút gì." Hùng Dã nói, lại nhìn về phía Chu Tịch: "Tư tế nói, thời điểm sắp thức tỉnh phải cho đứa trẻ ăn thật nhiều, ta dẫn nó đi ăn thịt, ngươi......"

"Ta cũng đi." Chu Tịch nói.

Chu Tịch đi theo Hùng Dã đến nơi mọi người đang nướng thịt ăn, sau đó lập tức phát hiện tư tế cũng ở nơi đó, còn có năm đứa trẻ tuổi xấp xỉ Mao đang ăn uống điên cuồng.

"Mao cũng sắp thức tỉnh rồi?" Tư tế nhìn thấy bọn họ, lập tức đoán ra được ý đồ bọn họ đến đây, cười nói: "Thần Thú tế năm nay có nhiều người thức tỉnh thật, có sáu đứa, nói không chừng không chỉ mỗi thế thôi đâu...... Đây nhất định là Thần Thú đang phù hộ chúng ta."

Mùa đông trước Thần Thú tế bởi vì đồ ăn không đủ nên không có đứa trẻ nào thức tỉnh. Nhưng trước Thần Thú tế, ngày thường ăn cũng không tệ lắm, trong ngày Thần Thú tế lại có thể ăn đến thoả thích, sau đó sẽ có người thức tỉnh, trước đây mỗi năm đều có ba, bốn đứa.

Tính cả Mao thì tổng cộng có sáu đứa trẻ sắp thức tỉnh, mấy đứa đều đang vùi đầu ăn điên cuồng. Một lúc sau, một bé trai cường tráng nhất trong số sáu đứa đột nhiên ngã xuống mặt đất.

Tất cả mọi người nhìn nó đầy chờ mong, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nó đột nhiên biến thành một con gấu đen.

Trong bộ lạc, người thức tỉnh thành gấu đen rất nhiều, mà đây cũng coi như là một thú hình không tồi!

Đứa nhỏ này tuy rằng đã mười tuổi, nhưng vẫn còn ở cùng cha mẹ. Lúc này mẹ nó lập tức ôm lấy gấu đen nhỏ trên mặt đất: "Đứa nhỏ này có hình thú giống ta, giỏi quá!"

Gấu đen nhỏ thân mật cọ cọ mẹ mình.

Năm đứa trẻ còn lại hâm mộ nhìn mẹ con bọn họ hỗ động, mà theo sát sau đó, một bé gái thức tỉnh thành một con sói.

Chỉ là, Lang Âm là sói trắng xinh đẹp, em ấy lại là sói lông vàng vô cùng bình thường.

Đương nhiên, nếu nói về sức chiến đấu...... Nếu như trong tương lai em ấy chăm chỉ rèn luyện thì sẽ không yếu hơn Lang Âm bao nhiêu.

Động vật đơn thuần, cho dù thực lực có tăng lên thế nào cũng khó có thể đột phá cực hạn. Nhưng bọn họ không đơn giản chỉ là động vật, mà đồng thời còn là nhân loại.

Bọn họ có thể sử dụng trí tuệ để gia tăng sức chiến đấu của mình.

Thú nhân trong trạng thái hình thú, sức chiến đấu so với động vật trong trí nhớ của Chu Tịch cường đại hơn nhiều. Một đàn động vật khác nhau tụ lại, thực lực có thể phát huy không phải chỉ đơn giản như một thêm một hai cộng hai.

Đáng tiếc thực lực của những con khủng long đó không thể khinh thường, vì thế thú nhân sinh tồn vẫn luôn gian nan như cũ.

Ngay sau đó, lại có đứa bé thức tỉnh rồi.

Đứa bé lần này rất gầy yếu, nó thức tỉnh thành một con sóc.

Sóc con ngồi xổm trên mặt đất, thoạt nhìn vô cùng ảo não, nhưng tư tế ôm nó lên: "Thú hình của con rất tốt, có thể giúp người khác thawm dò tin tức."

Sóc con kia rõ ràng vui lên, cọ cọ bàn tay tư tế.

Mao theo sát có dấu hiệu thức tỉnh.

Chu Tịch đã quan sát mấy đứa trẻ thức tỉnh vừa rồi. Hắn phát hiện những đứa bé này thức tỉnh không hề liên quan đến tố chất thân thể của bản thân, mà lại có mối liên hệ với năng lượng trong cơ thể.

Rốt cuộc tinh hạch kia chính là dùng năng lượng tạo thành.

Đương nhiên, người có tố chất thân thể tốt bình thường năng lượng trong người đã rất sung túc.

Mà Mao tố chất thân thể bình thường, năng lượng trong thân thể nó cũng không nhiều lắm...... Hắn tuy rằng trước ngày hôm nay còn chưa biết đứa nhỏ này là em trai Hùng Dã, nhưng trước kia lúc ăn không ngồi rồi đã từng chú ý đến nó, biết đây là một đứa trẻ khá hướng nội thẹn thùng.

Một đứa trẻ như vậy sẽ không chạy như điên khắp nơi, cũng sẽ không cả ngày cân nhắc tìm thức ăn.

Bộ dáng này của nó, hình thú thức tỉnh e là không được như ý muốn.

"Ta muốn thức tỉnh thành gấu giống như anh trai." Mao ngã trên mặt đất, lẩm bẩm tự nói.

Chu Tịch nghe nó nói vậy, đưa vào trong cơ thể nó một ít năng lượng.

Hắn bây giờ còn chưa hấp thu xong năng lượng, đưa ra ngoài một chút cũng không sao hết. Đứa nhỏ này muốn dựa vào chính mình thức tỉnh thành gấu là không trông cậy vào, nhưng hắn có thể hỗ trợ.

Hắn cũng rất thích gấu.

Tụi nhỏ thức tỉnh là chuyện đại sự, người trong bộ lạc gần như đều chú ý bên này, cho dù là Sư Lệ cũng không ngoại lệ.

Lời của Mao nói Sư Lệ cũng nghe thấy, ở trong lòng cười nhạo một tiếng.

Mao sẽ thức tỉnh thành cừu, một con cừu lông rất dài.

Đứa nhỏ này gã có ấn tượng. Nó muốn thức tỉnh thành gấu, nhưng cuối cùng lại thức tỉnh thành dương giống như Dương Tốc. Nghe nói nó không thích dương cho nên khóc thật lâu, nhưng việc đã đến nước này rồi, không có cách nào khác!

Mọi người trong lúc thức tỉnh sẽ chịu một chút ảnh hưởng từ mong muốn của bản thân. Tỷ như nói có cơ hội thức tỉnh thành bộ dáng bọn họ thích nhất, cũng có khả năng...... Sẽ thức tỉnh thành bộ dạng mà bọn họ chán ghét nhất.

Mặt sau cũng là điều trong lòng bọn họ thường xuyên nhớ tới, không phải sao?

Dương Mao có mâu thuẫn với Dương Tốc, không thích dương, cố tình thức tỉnh thành dương (cừu). Dương Tốc cũng thế, một lòng muốn trở thành sư tử giống gã, nhưng cuối cùng lại thành dương (sơn dương).

Sư Lệ nghĩ vậy, lại ăn một miếng thịt.

Sau đó lập tức nhìn thấy Dương Mao trong ấn tượng của gã, ở trên mặt đất biến thành một cục bột trắng lông xù xù.

Không, cũng không thể nói là cục bột trắng, trên cục bột này còn có lông đen nữa kia!

Đây là...... Gấu trúc?

Gấu trúc là một loại gấu, nhưng cực kì quý hiếm. Tóm lại bộ lạc Đại Hùng trước kia chưa từng xuất hiện.

Nhưng Sư Lệ đã từng gặp.

Gấu trúc thành niên thể trọng có thể đạt tới 150 kg, sức chiến đấu của bọn họ với gấu nâu mà Hùng Dã thức tỉnh khẳng định không thể so, nhưng lại không khác biệt nhiều lắm với gấu đen -- Gấu đen thành niên thể trọng cũng nằm trong khoảng trên dưới 150 kg.

Dương Mao rõ ràng hẳn là thức tỉnh thành cừu, vì sao lại thức tỉnh thành gấu trúc?

"Đây là con gì?" Tư tế phát sầu nhìn con vật trên mặt đất. Thú nhân sau khi thức tỉnh sẽ lấy động vật bọn họ thức tỉnh làm tên, nhưng mà tư tế xưa nay chưa thấy qua loài động vật trên mặt đất này......

Nhìn rất đáng yêu, có lẽ là mèo? Vậy gọi là Miêu Mao được không nhỉ......

Tư tế đời này đã gặp được không ít động vật mình chưa biết đến, sau đó sẽ sắp xếp chúng vào những chủng loại đã biết để đặt tên.

Lại nói tiếp, lúc Sư Lệ còn chưa tới bộ lạc, ông chưa từng nhìn thấy sư tử. Khi đó bộ lạc bọn họ nếu như thức tỉnh ra một con sư tử, có lẽ sẽ bị ông coi thành chó, Sư Lệ đã từng bị gọi là Cẩu Lệ.

Tư tế trong lòng chuyển qua rất nhiều ý niệm. Chu Tịch nhìn Mao trên mặt đất, lại nhướng mày nói: "Gấu trúc?"

Con vật này, chính là quốc bảo gấu trúc đó......

Hắn giúp Mao một chút vội, làm năng lượng trong cơ thể Mao biến nhiều, nhưng Mao không hấp thu được bao nhiêu. Cuối cùng chỗ năng lượng còn lại cũng chỉ tương đương với đứa nhỏ lúc trước thức tỉnh thành gấu đen.

Sau đó nó bèn thức tỉnh thành một con gấu trúc.

Bởi vì phải tham gia Thần Thú tế, Mao đã sửa soạn mình rất sạch sẽ, gấu trúc này cũng bèn rất sạch sẽ, nhìn cực kì đáng yêu.

"Nhìn hơi giống gấu, hẳn là chính là gấu. Về sau ngươi sẽ tên là Hùng Mao!" Tư tế nghe thấy Chu Tịch gọi Mao là "Hùng Mao", cảm thấy con vật Mao thức tỉnh cũng hơi giống gấu, bèn trực tiếp phân nó vào loài gấu.

Mao không phải vẫn luôn muốn thức tỉnh thành gấu sao? Chiều theo ý hài tử cũng không chết được!