Chương 42: Tượng Thiên

Edit: Tagoon

Chu Tịch lần đầu tiên tới chỗ này đã cảm thấy cây cối nơi đây vô cùng cao lớn, có thể nói che trời.

Nhưng bây giờ...... Ở trong mắt hắn, chúng ngược lại đã trở nên lùn tịt.

Còn con Tiết Hung Ngô Công vốn dĩ với hắn mà nói vô cùng vô cùng to lớn kia......

Lần trước cho dù đã biến thành hình thú, Chu Tịch vẫn như cũ cảm thấy con Tiết Hung Ngô Công này rất lớn, cực kỳ dài. Nhưng bây giờ...... Hắn cảm thấy nó chẳng khác nào con sâu.

Cảm giác không cẩn thận một cái là sẽ dẫm chết nó ngay.

Chu Tịch nghĩ vậy, lập tức lùi một bước, kết quả lại đυ.ng ngã vài cây. Không chỉ có thế, con Tiết Hung Ngô Công kia giơ nửa người lên nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đột nhiên xoay người chạy biến, động tác nhanh nhẹn không thể tả.

Trong chớp mắt, nó đã chui vào đám lá rụng mất hút.

Hắn còn tưởng rằng con Tiết Hung Ngô Công này có chỉ số thông minh rất thấp, bây giừo xem ra cũng không phải đặc biệt thấp, ít nhất còn biết đánh không lại thì lập tức chạy.

Chu Tịch đi lên phía trước một bước, định thích ứng với thân thể của mình. Kết quả một bước kia vừa lúc đạp phải khe đá, trực tiếp dẫm sụp khe đá.

Chu Tịch: "......"

Hắn thật lòng cảm thấy hơi có lỗi với con Tiết Hung Ngô Công. Đoạt trái cây mà nó canh giữ không nói, lại còn dẫm sụp nơi ở của người ta......

Chỉ là, hình thú của hắn......

Chu Tịch ban đầu cũng đã phát hiện hình thú của mình vô cùng lớn. Lúc ấy răng nanh của hắn đã dài tới 3 mét, vai rộng vượt quá 4 mét, đặt trong đám voi Ma-mυ"ŧ cũng được coi là lớn, mười mấy tấn chỉ hơn chứ không có kém.

Mà bây giờ...... Hắn cảm thấy mình lớn hơn rất nhiều lần, có khi phải đạt tới hơn một trăm tấn.

Với bộ dạng của hắn hiện tại phỏng chừng khồng cần sợ bất cứ loài khủng long nào, hoàn toàn có thể dùng hình thể nghiền áp. Thú hình của Hùng Dã so với hình người của hắn thoạt nhìn rất lớn, nhưng so với hắn bây giờ thật sự quá nhỏ.

Hắn hoàn toàn có thể nâng niu Hùng Dã ở lòng bàn tay.

Ừ thì, hắn không có lòng bàn tay, chỉ có chân voi.

Chu Tịch hơi bất đắc dĩ nhìn ngắm hình thú của mình, sau đó biến trở về hình người.

Lúc trước hắn đã cảm thấy mình không thể bại lộ hình thú ở trước mặt mọi người trong bộ lạc, bây giờ xem ra lại càng không được.

Ngay cái khe núi nhỏ của bộ lạc, sau khi hắn biến thành hình thú chỉ e cũng bị dẫm đến nát bấy.

Chu Tịch vừa biến trở về hình người thì lập tức phát hiện, hồ nước nhỏ ban đầu giống như thế ngoại tiên cảnh bây giờ đã thành một mớ hỗn độn, quanh thân còn có mấy cái dấu chân khổng lồ.

Chẳng qua, năng lực hồi phục của thiên nhiên rất mạnh. Nơi này còn chưa bị ô nhiễm, còn có nguồn nước, sớm hay muộn cũng sẽ trở nên sinh cơ bừng bừng.

Chu Tịch tuy rằng nghĩ như vậy nhưng vẫn giục sinh một gốc dây leo. Hắn vung dây leo lên, lập tức xoá sạch mọi dấu vết của mình ở nơi này, thuận tiện còn hỗ trợ giục sinh một ít loại hoa cỏ.

Sơn động trong khe đá đã bị dẫm sụp, nhưng dòng nước nhỏ giọt vẫn chảy ra như cũ. Đại thụ đổ gãy không thể mọc lại nữa, nhưng dấu chân voi đã không còn, bên trên còn có cỏ dại che lấp.

Chu Tịch nhìn thoáng qua, xoay người rời khỏi nơi này.

Nơi này thật xinh đẹp, về sau hắn có thể đưa Hùng Dã tới chơi.

Chu Tịch đi ra ngoài một chuyến tổng cộng chưa đến ba giờ.

Trong bộ lạc có người thấy hắn ra cửa, thấy hắn nhanh như vậy đã trở về cũng chỉ cho rằng hắn đi lung tung quanh bộ lạc, liếc hắn một cái là thôi.

Chu Tịch trở lại huyệt động, nằm lên trên chiếc giường của mình, bắt đầu tận tình ăn uống.

Mấy ngày hôm trước tư tế gần như bám hắn như hình với bóng, hắn không trộm ăn được cái gì, hôm nay mới có thể bổ sung.

Chu Tịch cứ thế ăn không ngừng vài tiếng đồng hồ.

Bây giờ năng lượng trong cơ thể sung túc, cho dù hắn không ăn cũng chẳng sao. Nhưng nếu thật sự muốn ăn thì hắn sẽ cảm thấy có ăn bao nhiêu cũng không đủ no.

Sức ăn của thú nhân có liên quan đến thú hình của bọn họ. Bình thường mà nói, hình thú có sức ăn càng lớn, thú nhân sức ăn lại càng lớn, mà hắn......

Chu Tịch nhớ rõ, trên địa cầu voi Ma-mυ"ŧ sở dĩ bị tuyệt chủng, một nguyên nhân trong đó chính là thức ăn không đủ.

May mà hắn có dị năng thực vật.

Nghĩ vậy, Chu Tịch lại nhét vào miệng mình một viên trái cây, thuận tiện để dành lại một ít cho Hùng Dã.

Đội săn thú tới chạng vạng mới trở về, Hùng Dã cũng trở lại: "Chu Tịch, ta đã về! Hôm nay lại có thu hoạch lớn!"

"Ngươi thật lợi hại." Chu Tịch nói.

Hùng Dã nghe vậy hơi đắc ý, lại lấy ra hai quả trứng chim cho Chu Tịch: "Ta lấy được hai quả trứng chim cho ngươi ăn."

"Ta hái cho ngươi ít trái cây." Chu Tịch mỉm cười, lại nói: "Đi thôi, tới bờ sông tắm rửa."

Chu Tịch và Hùng Dã tối nào cũng đều đi tắm rửa cùng nhau.

Hiện giờ thời tiết khá lạnh, những người khác trong bộ lạc đều bài xích chuyện tắm rửa. Nhưng Chu Tịch ưa sạch sẽ, Hùng Dã lại hầu như mỗi ngày đi săn thú...... Hai người bèn ngày nào cũng tắm.

"Ừ." Hùng Dã không chút nghĩ ngợi đồng ý, lại nói: "Chu Tịch, hình thú của ta lại to hơn!"

Qua mùa đông, hình thú của y vốn gầy hơn rất nhiều, nhưng gần đây đã nhanh chóng to ra. Y cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục phát triển như vậy, có lẽ không bao lâu sau là có thể vượt qua Hùng Kỳ, đuổi kịp thúc thúc của mình.

Hùng Dã lúc nói lời này rất vui vẻ, Chu Tịch lại nghĩ tới hình thú của mình.

Kích cỡ của hình thú phỏng chừng có liên quan tới năng lượng trong cơ thể. Về sau năng lượng trong cơ thể Hùng Dã sẽ ngày càng nhiều, có phải cũng sẽ càng lúc càng lớn hay không?

Được rồi, chuyện này cũng chẳng sao. Hùng Dã lớn, nhưng có thể lớn được bằng hắn không?

Chu Tịch bình tĩnh gội đầu cho Hùng Dã.

Hùng Dã hình thú biến lớn, người trong bộ lạc đều thấy được, cũng không ai cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc hình thú của Hùng Hà cũng rất lớn.

Hùng Dã không phải còn chưa đuổi kịp Hùng Hà sao?

Mọi người lúc này ngược lại bắt đầu âm thầm bàn tán Sư Lệ, đối với Sư Lệ có ý kiến.

Sư Lệ trước Thần Thú tế bởi vì đủ loại chuyện mà bị ghét, sau Thần Thú tế lại càng không khiến cho người thích.

Quan hệ giữa mọi người trong bộ lạc đều khá tốt, cũng chỉ có Chu Tịch là ngoài ý muốn. Nhưng Chu Tịch không chọc người khác, không ăn thịt đội săn thú săn về, lại là bạn lữ của Hùng Dã, mọi người cũng đành mở một mắt nhắm một mắt. Sư Lệ thì khác.

Cả nhà Sư Lệ vốn không phải người trong bộ lạc, mà là từ bên ngoài tới.

Người trong bộ lạc vẫn rất hữu hảo, không bài xích cả nhà Sư Lệ, thậm chí còn cho bọn họ ở lại khe núi, cho phép bọn họ thu thập thực vật xung quanh bộ lạc. Cũng là bởi vì trong số bọn họ không ai có thể tham gia săn thú, cho nên đồ ăn đội săn thú đi săn được sẽ không chia cho bọn họ mà thôi.

Sau khi Sư Lệ trưởng thành, bộ lạc thậm chí đã hoàn toàn tiếp nhận gia đình này.

Kết quả thì sao? Sư Lệ hai năm trước biểu hiện còn tính không tồi, ở trong đội săn thú luôn dốc hết toàn lực. Nhưng gần đây gã lại bắt đầu thay đổi mọi cách để lười biếng!

Lười biếng thì thôi, đồ ăn gã còn không biết đường lấy ít đi!

Còn cả mè và em trai Sư Lệ nữa. Theo lý thì bọn họ cũng phải tham gia đội thu thập. Nhưng hai người này tìm được thứ tốt đều mang về nhà, ngày nào không tìm được thứ gì thì ngược lại xen lẫn trong đội thu thập.

Đội trưởng đội thu thập lúc trước có ý kiến với Chu Tịch, nhưng sau lại thấy Chu Tịch không hề chiếm chút tiện nghi nào của bộ lạc, trừ bỏ ghen ghét hắn may mắn được trở thành bạn lữ của Hùng Dã ra thì cũng không làm gì quá đáng. Nhưng ngược lại là Dương Oánh và Dương Tốc...... Hai người này dựa vào cái gì mà cả ngày lười biếng, còn lấy đồ ăn trong bộ lạc?

Đội thu thập đối có ý kiến với Dương Oánh Dương Tốc, đội săn thú đương nhiên có ý kiến với Sư Lệ. Trong lúc nhất thời, cả nhà Sư Lệ ở trong bộ lạc dần dần bị xa lánh.

Hết thảy điều này Sư Lệ đương nhiên phát hiện.

Nhưng làm Thú Vương đã nhiều năm như vậy, gã thật sự không muốn lấy lòng những người này...... Gã đã hạ quyết tâm, chờ đến khi trở thành chiến sĩ thú sơ cấp, gã sẽ lập tức rời khỏi bộ lạc.

Còn mẹ và em trai, bọn họ muốn theo gã thì đi, nếu như không muốn, vậy ở lại là được!

Mấy ngày gần đây luôn bị em trai và mẹ chỉ trích, cảm tình của Sư Lệ dành cho bọn họ đã sớm bị mài mòn hết.

Lúc gã chết cũng đã hơn một trăm tuổi, khi ấy Dương Oánh không biết đã chết từ đời nào, Dương Tốc cũng đã chết được vài chục năm, gã đối với hai người này kỳ thật đã sớm không còn cảm tình gì.

Nghĩ thế xong, Sư Lệ lại càng thêm tiêu cực lãn công.

Kể từ đó, ngay cả Hùng Hà tính tình tốt cũng dần có ý kiến với gã.

Buổi tối hôm nay Hùng Dã được phân đại khái 30 cân thịt. Y vốn dĩ chỉ định ăn một nửa, nhưng cảm thấy có vẻ không đủ, hơn nữa Chu Tịch vẫn luôn ở bên cạnh nhồi nhét cho y...... Cuối cùng 30 cân thịt vậy mà đều bị y ăn hết sạch!

"Trong nhà hết thịt, ngày mai ta phải đi săn." Hùng Dã hơi bất đắc dĩ. Ban đầu y đã trữ không ít thịt, nhưng gần đây hơi lười, mấy ngày nhàn rỗi cũng không thèm đi săn, hơn nữa chính y lại đang trong giai đoạn phát triển ăn rất nhiều, cuối cũng vẫn không đủ ăn.

"Tranh thủ bắt một con mồi lớn." Chu Tịch nói: "Ta và tư tế gia gia làm ra một loại độc dược, ngươi có thể mang theo dùng thử."

"Ừm." Hùng Dã đồng ý.

Trong lúc mọi người đang ăn cơm, Thú Vương Tượng Thiên rốt cuộc đi tới mãng hoang rừng rậm, hướng thẳng đến một mảnh rừng nào đó.

Tượng Thiên sinh ra ở bộ lạc Tượng Hình.

Bộ lạc Tượng Hình là một bộ lạc lớn, bên trong đại khái có một phần ba là voi, thủ lĩnh bộ lạc vẫn luôn do người có thú hình là voi đảm nhiệm.

Ở bộ lạc Tượng Hình, tất cả mọi người lấy chuyện thức tỉnh thành voi là vinh quang.

Nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh thành voi. Tuy rằng mọi người bình thường sẽ thức tỉnh thành loài vật mình quen thuộc, nhưng có đôi khi cũng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, thậm chí có khả năng sẽ thức tỉnh ra một vài loại động vật rất kỳ quái.

Ví dụ như bộ lạc Tượng Hình đã từng có người thức tỉnh thành một loài giống cá, bụ bẫm mềm mại. Tuy rằng có thể bò trên đất bằng, nhưng lại vô cùng chậm chạp......

Tượng Thiên lúc ấy một lòng muốn thức tỉnh thành loài voi khổng lồ giống như cha của mình, nhưng cuối cùng vẫn ngoài ý muốn. Lão thế nhưng thức tỉnh thành loài voi lùn cực kì hiếm thấy, sau khi thành niên thể trọng chỉ có hơn 100kg, so với rất nhiều ấu tể trong bộ lạc đều nhỏ hơn, có thể nói vốn sinh ra đã yếu ớt.

Dưới tình huống như vậy, lão có thể trở thành Thú Vương đã là vận khí tốt!

Nhưng lão gặp may thành Thú Vương lại để lại tai hoạ ngầm, thân thể tùy thời đều có khả năng hỏng mất.

May mắn, hai mươi năm trước lúc lão đi vào rừng rậm mãng hoang, trong lúc vô ý tìm được một viên thần quả.

Thần quả còn chưa thành thục, nhưng ở xung quanh thần quả cũng có chỗ lợi. Hai mươi năm trôi qua, Tượng Thiên phần lớn thời gian đều sống bên cạnh thần quả.