Chương 46: Rời đi

Edit: Tagoon

Chu Tịch tốn không ít công phu mới thoát thân ra được từ chỗ tư tế.

Sau đó hắn lập tức phát hiện Tượng Thiên đã trở lại, nấp ở chỗ tối quan sát người trong bộ lạc, khí tức trên người Tượng Thiên còn cực kì không ổn định.

Nếu hắn sở liệu không sai, trạng huống thân thể hiện giờ của Tượng Thiên e là hỏng bét rồi. Một kẻ tùy thời sẽ đi đời như vậy, đối với bộ lạc Đại Hùng mà nói chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.

Người đã sắp chết thì cái quái gì cũng làm ra được.

Lấy thực lực hiện giờ của Chu Tịch, muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi bộ lạc còn dễ hơn ăn cháo.

Hắn rời bộ lạc, dùng dị năng thực vật làm một bộ quần áo cho mình, lại làm một cái mặt nạ gỗ đeo lên mặt.

Ăn mặc như vậy thật sự quá qua loa, ở trong mắt Chu Tịch thậm chí là khiến người phải phì cười. Chẳng qua ở thế giới này, những thứ mọi người mặc đều một lời khó nói hết, hắn ăn vận thế này đã tính không tồi.

Khác không nói, nói ngay Tượng Thiên...... Y phục Tượng Thiên mặc không giống với da thú người bộ lạc bọn họ mặc, cấp bậc cao hơn rất nhiều. Nhưng ở trong mắt hắn, đó chẳng qua cũng chỉ là tròng cái bao tải lên người mà thôi.

Chu Tịch xuyên qua mặt nạ đánh giá người đàn ông trước mặt mình.

Người đàn ông này rất giống hắn, hoặc là nói rất giống với thân thể mà hắn xuyên qua. Có vẻ những gì Sư Lệ nói là thật, người này chính là cha của nguyên chủ.

Nếu không, một cường giả như vậy bị kẻ khác tùy ý áp đặt, nói hắn có một đứa con "phế vật", lúc đó e là sẽ lập tức cho một cái tát chụp chết hắn rồi lại chụp chết Sư Lệ.

Tượng Thiên sau khi mất đi thần quả, cả người cũng trở nên điên cuồng. Lúc này trước mặt xuất hiện một kẻ thần bí, lão mới rốt cuộc bình tĩnh, thậm chí thu hồi năng lượng tán loạn quanh thân.

Lão vừa thu liễm lại, năng lượng trong không khí lập tức bình lặng hơn nhiều. Chu Tịch nhìn về phía lão, nói: "Trái cây ở khe đá, là ta lấy."

"Ngươi là ai?" Tượng Thiên lạnh lùng nhìn Chu Tịch.

"Ngươi không cần biết," Chu Tịch bình tĩnh nhìn về phía đối phương: "Ngươi sắp chết."

Sắc mặt Tượng Thiên vốn đã khó coi nay lại càng thêm khó coi, cả người toát ra một luồng sát ý.

Chu Tịch làm lơ hết thảy điều này: "Trái cây kia không trị hết được cho ngươi. Năng lượng trong cơ thể ngươi loạn như vậy, nếu như tùy tiện ăn hết nó thì chắc chắn sẽ toi mạng ngay tại chỗ."

"A!" Tượng Thiên cười lạnh một tiếng. Khả năng này lão cũng từng nghĩ tới, nhưng người này nói ra, lão lại không tin.

Trái cây kia là sinh cơ duy nhất của lão!

Lão hiện tại chỉ muốn biết kẻ thần bí này là ai! Người này có phải người đã để lộ thân phận của lão trong miệng con sư tử kia hay không?

Thấy Tượng Thiên không tin, Chu Tịch cũng không kỳ quái. Tinh thần lực của hắn đột ngột đè ép về phía Tượng Thiên, dùng năng lượng trong cơ thể áp đảo Tượng Thiên.

Tượng Thiên ngay tại trận phun ra một búng máu, sắc mặt biến đổi lớn.

Thực lực của lão ta trong số rất nhiều Thú Vương cũng xem như cường đại. Cho dù bên trong thân thể tồn tại tai hoạ ngầm, lão cũng hoàn toàn không sợ hãi kẻ khác. Nhưng người trước mắt này, thế nhưng có thể ngăn chặn lão.

Tượng Thiên đang định nói gì đó, đột nhiên lại cảm thấy cả người vô lực. Đồng thời, một thứ không biết là gì dần tiến vào thân thể lão.

Tượng Thiên đại kinh thất sắc. Lão tại rừng rậm mãng hoang sinh sống hơn hai mươi năm, cho rằng nơi này là cứu rỗi của mình, chưa từng nghĩ tới lại là nơi chôn cất lão!

Người này...... Là muốn gϊếŧ lão?

Tượng Thiên muốn liều chết phản kháng, nhưng rất nhanh đã ý thức được không đúng —— Luồng năng lượng thần bí tiến vào thân thể lão vậy mà không hề thương tổn lão, ngược lại còn hàn gắn những mảnh tinh hạch vỡ vụn của lão lại với nhau.

Tượng Thiên trong lúc nhất thời không phân rõ hiện thực hư ảo.

Qua một hồi lâu, chờ Tượng Thiên rốt cuộc tỉnh táo lại bèn lập tức phát hiện, trạng huống của mình tốt xưa nay chưa từng có.

Bệnh kín trên người lão chưa thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng tình trạng của viên tinh hạch trong cơ thể đã tốt hơn nhiều so với trước khi lão tìm được thần quả!

Nếu nói lúc trước Tượng Thiên còn hận thấu xương kẻ thần bí trước mặt, giờ khắc này lão đã không dám hận.

Người này quá mạnh, thủ đoạn của hắn cũng vô cùng thần kỳ. Kẻ như vậy, lão quyết không thể đối nghịch.

Tượng Thiên đang mải suy nghĩ thì nghe thấy người nọ nói: "Ngươi rời khỏi rừng rậm mãng hoang ngay lập tức."

Người nọ vừa dứt lời, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

Tượng Thiên có loại cảm giác vừa dạo một vòng qua địa ngục, vừa kính vừa sợ, nhưng nơi này lại thật sự không dám tiếp tục ở thêm nữa.

Lão nhanh chóng rời đi, chạy được một đoạn lại quay trở lại sơn động lão giấu Sư Lệ.

Sư Lệ hôn mê còn nằm ở nơi đó. Lão nhấc Sư Lệ lên, lập tức chạy như bay rời khỏi rừng rậm mãng hoang.

Trên đường đi, Sư Lệ tỉnh. Ý thức được tình cảnh hiện giờ, gã vừa định giãy giụa thì lại bị Tượng Thiên tát cho một cái xỉu.

Tượng Thiên không đối phó được kẻ thần bí kia, đành phải phát toàn bộ cơn giận lên trên người Sư Lệ.

Không gϊếŧ chết Sư Lệ hoàn toàn là bởi vì Sư Lệ có thể tự chủ hấp thu năng lượng chung quanh.

Nghĩ vậy, Tượng Thiên thoáng nhìn về phía sau.

Lão sợ sư tử này có quan hệ với kẻ thần bí kia, kẻ thần bí kia sẽ đuổi theo. Cũng may lão không nhìn thấy ai cả.

Bước chân Tượng Thiên càng nhanh.

Rừng rậm mãng hoang là nơi đất cằn sỏi đá, người của Thú Thần Điện vẫn luôn chướng mắt bộ lạc và con người sinh ra tại đây. Làm gì có ai nghĩ đến, ở rừng rậm mãng hoang lại có kẻ mạnh như vậy?

Chu Tịch thấy Tượng Thiên mang theo Sư Lệ rời đi.

Hắn giúp Tượng Thiên là vì sợ Tượng Thiên nổi điên, cũng bởi vì Tượng Thiên là phụ thân nguyên chủ. Còn việc Tượng Thiên chướng mắt hắn...... Điều này hắn kỳ thật có thể lý giải —— Nếu như có một đứa con ngốc nghếch, chỉ e hắn cũng chướng mắt.

Nhưng Sư Lệ, hắn chắc chắn sẽ không cứu trợ.

Thứ nhất hắn vốn không thích quản mấy loại chuyện vặt vãnh này, thứ hai...... Hắn cảm thấy Sư Lệ có vấn đề.

Người có vấn đề, vẫn nên để cho gã rời khỏi bộ lạc là tốt nhất.

Còn việc Sư Lệ sau khi bị mang đi khả năng sẽ bị Tượng Thiên nghiêm hình bức cung gì đó...... Là Sư Lệ chủ động trêu chọc Tượng Thiên, chẳng luên quan gì tới hắn.

Hắn chỉ muốn bộ lạc Đại Hùng được bình an, chỉ muốn Hùng Dã ngày càng mạnh hơn.

Chu Tịch dùng tinh thần lực phối hợp với bột phấn của thực vật có thể khiến thân thể bủn rủn để đối phó Tượng Thiên, kỳ thật cũng chẳng cường đại như Tượng Thiên vẫn nghĩ. Mà giúp Tượng Thiên trị liệu, càng không phải chuyện gì dễ dàng.

Hắn không có năng lực khôi phục hoàn toàn tinh hạch của Tượng Thiên, cho nên cũng chỉ giúp Tượng Thiên được đại khái. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Tượng Thiên hẳn có thể sống lâu thêm mười năm.

Còn sau này sẽ thế nào, chẳng liên quan gì đến hắn.

Thu phục Tượng Thiên, Chu Tịch cũng rất mệt —— Tinh thần lực của hắn đã hao hết......

Xoa xoa cái trán của mình, Chu Tịch tính toán đi tới chỗ đêm qua phát ra năng lượng cường đại xem thử.

Chẳng biết cha của nguyên chủ đã lăn lộn mảnh rừng rậm kia thành cái dạng gì.

Tuy rằng mảnh rừng đó trừ cây cối với sâu bọ ra thì không còn gì khác, nhưng mỗi một cây đều là đại thụ trăm năm, Chu Tịch rất thích.

Trong lúc Chu Tịch đuổi Tượng Thiên đi, Hùng Dã ra ngoài săn thú đã đυ.ng phải một con Tiết Hung Ngô Công.

Hùng Dã đi săn với Hùng Kỳ. Từ khi y không hiểu sao lại trị hết thương cho Hùng Kỳ, Hùng Kỳ đối với y vẫn luôn có chút quá mức nhiệt tình.

Tuy rằng có đôi khi Hùng Dã cảm thấy không quen, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, thời điểm đi săn có một người như Hùng Kỳ làm phó thủ là một điều tốt đẹp.

Bọn họ đều cực kì hiểu biết đối phương, phối hợp cũng khá là ăn ý.

Hai người một đường tiến lên phía trước, vừa đi vừa quan sát tình huống chung quanh. Đang đi thì một con Tiết Hung Ngô Công rất lớn, chừng năm sáu mét đột nhiên bò ra từ dưới lớp bùn đất bên cạnh, lao về phía bọn họ.

Hùng Dã và Hùng Kỳ đều có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nháy mắt biến thành hình thú. Nhưng một con Tiết Hung Ngô Công như vậy cũng không dễ đối phó, hai người rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm —— Bọn họ không dễ dàng phá vỡ được giáp xác của Tiết Hung Ngô Công, Tiết Hung Ngô Công lại có thể cứa đứt da lông bọn họ.

Nếu như người nhiều, trong khi có kẻ hấp dẫn Tiết Hung Ngô Công, những người còn lại có thể công kích vào chỗ khớp xương chân của nó. Nhưng hiện giờ bọn họ lại chỉ có hai người.

Con Tiết Hung Ngô Công này còn lớn hơn rất nhiều so với con lúc trước đám người Hùng Hà gặp được!

Hùng Dã lơ là một cái đã bị Tiết Hung Ngô Công cứa mấy phát, trước ngực da tróc thịt bong.

Hồi đó lúc Hùng Hà bắt được con Tiết Hung Ngô Công kia, Hùng Dã còn hứng thú bừng bừng cũng muốn bắt được một con, bây giờ mới cảm thấy hối hận. Nhưng loại thời điểm này chỉ có thể chiến, không thể lui.

Con Tiết Hung Ngô Công rõ ràng tràn ngập thù hận đối với bọn họ!

Nói đến cùng cũng là Hùng Dã xui xẻo. Tiết Hung Ngô Công bình thường chỉ ăn lá cây hư thối, sẽ không tự nhiên đi công kích người khác. Nhưng lúc trước Tượng Thiên ở trong rừng rậm náo loạn một hồi, gϊếŧ không ít Tiết Hung Ngô Công, cũng kéo đủ cừu hận.

Bình thường Tiết Hung Ngô Công chỉ dài 3 mét. Con Tiết Hung Ngô Công này kỳ thật đã tiến hóa, đầu óc càng thêm thông minh. Sau khi có thù oán với nhân loại, chẳng trách nó muốn xuống tay với Hùng Dã và Hùng Kỳ

Thú hình của Hùng Dã và Hùng Kỳ đều rất lớn, nhưng Tiết Hung Ngô Công cũng không thua kém chút nào, hai bên lập tức bắt đầu triền đấu.

"Grrào!" Hùng Kỳ hô một tiếng, đây là ý tứ bảo đồng bạn đi mau.

Nhưng Hùng Dã rất rõ ràng, mình một khi đi rồi, Hùng Kỳ e là chỉ có thể để mệnh tại đây, ngược lại nếu hai người hợp tác......

Hùng Dã một móng vuốt chộp vào bụng con rết, ở trên người đối phương cào rách ra một lỗ hổng, lại sơ ý bắt hụt.

Cũng chính là lúc này, Hùng Dã đột nhiên chú ý tới cái váy da thú bởi vì mình biến hình mà rơi trên mặt đất.

Chu Tịch thường sẽ chuẩn bị cho y một ít vũ khí, lần này còn chuẩn bị độc dược. Mấy thứ này, Hùng Dã xưa nay vốn luôn không cần.

Y thích dùng hình thú chiến đấu, cũng thích mài giũa sức chiến đấu của mình.

Nhưng bây giừo......

Hùng Dã nhặt váy da thú lên, lập tức ném thật mạnh về hướng Tiết Hung Ngô Công.

Váy da thú bị Tiết Hung Ngô Công một ngụm nuốt chửng.

Sau đó con Tiết Hung Ngô Công vẫn như cũ lao về phía Hùng Dã......

Trong loại thời điểm này, Hùng Dã ngay cả hối hận cũng không rảnh, chỉ có thể kiên trì chiến đấu. Kết quả, ngay khi y và Hùng Kỳ đã vết thương chồng chất, con Tiết Hung Ngô Công thế nhưng mặc kệ bọn họ, ở trên mặt đất bắt đầu quay cuồng.

Bụi cây xung quanh bị đè nát một mảnh, ngay cả một vài cây nhỏ cũng bị gẫy dập, con Tiết Hung Ngô Công còn cuốn thành một đoàn lăn lộn khắp nơi.

Gấu nâu và gấu bắc cực không am hiểu trèo cây đều ngẩn ngơ, té ngã lộn nhào chạy ra thật xa. Đến khi trở về, hai người liền phát hiện con Tiết Hung Ngô Công kia đã chết.

Hùng Kỳ biến trở về hình người, kinh hồn táng đảm: "Ngươi cho nó ăn cái gì?"

Hùng Dã cũng biến trở về hình người: "Độc dược."

Hùng Kỳ hít sâu một hơi, ngay sau đó nói: "Hùng Dã, ngươi thật thông minh......"

"Đừng nói nữa, chúng ta đi mau." Hùng Dã nói.

Đổi lại ngày trước, những lúc thế này thường là sẽ mang theo con mồi trở về bộ lạc, nhưng bây giờ y và Hùng Kỳ đều đang bị thương nặng...... Mang theo con mồi dọc theo đường đi chỉ sẽ trở thành con mồi của kẻ khác. Lựa chọn sáng suốt nhất của bọn họ hiện tại chính là vứt bỏ con mồi, mau chóng trở về.

Đạo lý này Hùng Kỳ cũng hiểu. Hai người đơn giản xử lý miệng vết thương một chút, sau đó lập tức chuẩn bị rời đi.