Chương 47: Cự thú

Edit: Tagoon

Hùng Dã và Hùng Kỳ mặc kệ con Tiết Hung Ngô Công bị độc chết, đang định rời đi, đột nhiên từ bên cạnh lại chui ra ba con Tiết Hung Ngô Công nữa.

Ba con này so với con trước thì nhỏ hơn một chút, nhưng cũng có thể nói là rất lớn. Hùng Dã và Hùng Kỳ thấy vậy, trong lòng lập tức trầm xuống.

Ban nãy chỉ có một con Tiết Hung Ngô Công, bọn họ tuy rằng lo lắng sợ hãi, nhưng tổng cảm thấy mình còn có thể đối phó. Nhưng bây giờ lại tới thêm ba con......

Mấy thứ này rốt cuộc là từ đâu nhảy ra?

"Hùng Kỳ, ngươi chạy mau, đi thông tri cho người trong bộ lạc!" Hùng Dã nói.

Nếu để cho mấy thứ này tiến vào trong bộ lạc...... Người của bộ lạc sẽ phải toi đời!

Mà so với Hùng Kỳ, sức chiến đấu của y càng cao hơn một chút, có thể ngăn đám kia lại!

Hùng Dã nói xong, biến thành hình thú lao thẳng đến một trong số chúng.

Hùng Kỳ lập tức xoay người chạy...... Loại thời điểm này không thể ra vẻ chống đẩy.

Hắn muốn nhanh chóng tìm người tới cứu Hùng Dã!

Chu Tịch giúp Tượng Thiên trị liệu xong, tinh thần lực đã tiêu hao sạch sẽ. Vì thế hắn không giống như trước kia dùng tinh thần lực điều tra chung quanh, chỉ chậm rãi đi về phía trước, thuận tiện nghiên cứu năng lượng trong cơ thể.

Luồng năng lượng này là hắn đột nhiên có được, hắn kỳ thật không quá hiểu cách dùng. Nhưng vừa rồi đối mặt với Tượng Thiên, hắn ngược lại nghiên cứu ra một vài cách sử dụng.

Ví dụ như có thể dùng năng lượng làm thành một cái l*иg bao quanh thân thể của mình. Có một cái l*иg như vậy, hắn và môi trường xung quanh sẽ hoàn toàn bị ngăn cách. Tuy rằng không trốn khỏi được tinh thần lực điều tra, nhưng có thể ngăn trở khí vị của mình, khiến cho thú nhân hoặc khủng long có khứu giác nhạy bén không cách nào phát hiện bọn họ.

Tượng Thiên lúc trước chính là dựa vào biện pháp này để ẩn nấp quanh bộ lạc.

Một thứ nữa chính là phương thức đi đường. Đưa năng lượng từ gót chân tràn ra là có thể giúp mình uyển chuyển nhẹ nhàng ngăn cách với mặt đất, lên cao hơn mặt đất mấy mét, phảng phất có thể bay lượn.

Chu Tịch nghiêm túc nghiên cứu luồng năng lượng này. Nghiên cứu một hồi, hắn đột nhiên cảm giác được không đúng.

Hắn ngửi được mùi máu tươi, là mùi máu của thú nhân.

Thú nhân có cái mũi cực kỳ nhạy, điểm này Chu Tịch đã sớm biết. Hắn còn phát hiện, khứu giác của mình kỳ thật cũng rất tốt.

Có lẽ chính là bởi vì như vậy, hắn càng thêm không chịu nổi cái mùi kỳ quái của thịt khủng long.

Nghĩ cũng đúng, khứu giác của voi gấp hai lần chó. Cái mũi của hắn hiện tại so với mũi chó còn nhanh nhạy hơn nhiều.

Nhưng dù là vậy, hắn vẫn như cũ không có thói quen phân biệt khí vị của người khác, cũng sẽ không cố tình phân biệt.

Chỉ là mặc dù không quen, mùi máu của thú nhân hắn vẫn ngửi ra được.

Có người trong bộ lạc bị thương?

Chu Tịch nhíu mày, nhanh chóng đi về hướng đó.

Không đến chốc lát, hắn lập tức thấy được một con gấu bắc cực cả người đầy máu đang chạy.

Đây là Hùng Kỳ!

Sắc mặt Chu Tịch lập tức thay đổi —— Hùng Dã đi săn với Hùng Kỳ, bây giờ Hùng Kỳ lại xảy ra chuyện......

Hùng Kỳ một lòng chạy về hướng bộ lạc, Chu Tịch cũng không ngăn hắn lại mà tiếp tục chạy lên phía trước. Không bao lâu sau, hắn lập tức thấy được một màn làm lá gan của hắn như muốn nứt ra —— Hùng Dã đang bị mấy con Tiết Hung Ngô Công vây công!

Lông tóc trên người đại hùng đều ướt đẫm, là bị máu tẩm ướt.

Chu Tịch không chút nghĩ ngợi đá văng một con Tiết Hung Ngô Công ra, đồng thời, trong lòng có thứ gì đó không áp chế nổi nữa.

Muốn phát điên!

Hùng Dã bị ba con Tiết Hung Ngô Công vây công, cho rằng mình đã sắp mất mạng.

Sớm biết vậy, y nhất định sẽ không đi theo hướng này......

Còn đang ảo não, con Tiết Hung Ngô Công trước mặt y đột nhiên bị người khác một chân đạp bay ra ngoài.

Hùng Dã có chút phản ứng không kịp, khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt.

Con Tiết Hung Ngô Công với y mà nói vô cùng cường đại, có thể lấy mạng y, vậy mà lại bị người khác dễ dàng dùng một chân đạp bắn ra ngoài như vậy.

Người đó......

Ánh vào trong mắt Hùng Dã là một nam nhân cao lớn mặc một thân y phục đẹp đẽ làm từ cây cỏ. Người này đá bay con Tiết Hung Ngô Công, sau đó một phen xách hình thú của y lên.

Một dòng chảy ấm áp tiến vào trong thân thể. Hùng Dã đột nhiên cảm thấy tinh thần rung lên, trong lúc nhất thời cảm kích vạn phần.

Y định biến thành hình người nói lời cảm tạ, nhưng không đợi y kịp mở miệng đã bị hắn ném bay ra ngoài.

Hùng Dã: "......"

Người nọ vì sao cứu y, rồi lại ném y đi?

Còn nữa, hình thú của y rất nặng, sao có thể bị ném văng dễ dàng như vậy?

Hùng Dã có chút không kịp phản ứng, sau đó lập tức nhìn thấy nam nhân cao lớn mặc trường bào đẹp đẽ màu xanh lục kia đột nhiên biến thành một con cự thú.

Con thú này thật lớn. Hùng Dã sống nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp qua sinh vật nào to lớn, khủng bố đến mức này.

Hình thú của nam nhân cao lớn kia quả thực giống hệt như Ma Vương trong truyền thuyết. Hắn có nanh dài sắc nhọn, cái mũi dài ngoằng, thân hình cao ngất tận trời và bộ lông dài. Nhìn...... Đặc biệt uy phong.

Hùng Dã bị ném tới một bãi cỏ, cả người tê rần, lúc này mới ý thức được mình không phải đang nằm mơ.

Không ngờ lại có người có hình thú lớn đến như vậy?

Y thậm chí còn chưa từng gặp khủng long nào lớn tới nhường này!

Thân thể Hùng Dã run lên nhè nhẹ, là sùng bái, cũng là kích động đối với cường giả.

Y vẫn luôn cho rằng trở nên to lớn giống Hùng Hà đã là vô cùng lợi hại, không nghĩ tới còn có thể lớn được đến thế......

Cũng chính là lúc này, Hùng Dã chú ý tới, mấy con Tiết Hung Ngô Công công kích y vừa nãy đã bị dẫm bẹp.

Tiết Hung Ngô Công khổng lồ trong mắt y, con cự thú kia lại nhẹ nhàng dẫm bẹp. Đây còn chưa tính, con cự thú này còn chạy về phía khu rừng rậm cách đó không xa mà tư tế từng lặp đi lặp lại, bảo người trong bộ lạc không được tới gần.

Những nơi nó đi qua đều trở thành một mảnh hỗn độn. Trên mặt đất cây cối đổ rạp, một vài con khủng long hơi lớn một chút đều bị gϊếŧ chết, càng có không ít Tiết Hung Ngô Công bỏ mạng.

Nơi cự thú đi qua, mặt đất bị san bằng, tầm nhìn thoáng đãng.

Hùng Dã ngơ ngác nhìn hết thảy, dường như chưa phục hồi lại tinh thần.

"Grrào!" Đột nhiên, lại có một tiếng gào rung trời vang lên. Hùng Dã nhìn qua thì thấy con cự thú đã chạy tới ngọn núi cách đó không xa, cái mũi dài của nó đảo qua, vô số cây cổ thụ bị nhổ ném thẳng lên bầu trời.

Mà bởi vì nó chạy, mặt đất dưới chân Hùng Dã cũng bắt đầu chấn động.

Đây là một kẻ cường đại tới cỡ nào cơ chứ!

Hùng Dã trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người.

Lúc này, người của bộ lạc Đại Hùng lại bị động tĩnh từ phương xa truyền đến doạ cho hoảng sợ.

Động tĩnh đêm qua Tượng Thiên gây ra người trong bộ lạc đều không hề phát hiện. Nhưng lần này......

Động tĩnh cũng quá lớn rồi!

Buổi sáng sau khi Tượng Thiên tới thăm, Hùng Hà vẫn luôn không ra cửa, bắt đầu thương lượng công việc với tư tế.

Bàn tới bàn lui, hai người cũng không thương lượng ra được cái gì hữu dụng. Hùng Hà nói: "Người nọ không biết có lại tìm tới cửa nữa hay không."

"Hắn quá mạnh, chúng ta không thể làm được gì cả." Tư tế thở dài.

Hai người còn đang rối rắm, đột nhiên cảm giác được mặt đất đang rung chuyển......

"Chuyện gì đang xảy ra?" Hùng Hà giật mình.

"Bảo mọi người ra bên ngoài khe núi đi!" Tư tế nói, cất bước lập tức chạy ra bên ngoài.

Tư tế tuổi không nhỏ, đi đường vẫn luôn chậm rì rì. Nhưng giờ khắc này, tốc độ của ông nhanh nhẹn xưa nay chưa từng có, chạy vượt lên phía trước Hùng Hà.

Hùng Hà chạy theo sau tư tế, vừa đến nơi đã lập tức hô lên: "Mọi người đều đi ra bên ngoài!"

Người trong bộ lạc luôn rất nghe lời Hùng Hà, càng đừng nói buổi sáng hôm nay vừa mới bị Tượng Thiên dày vò...... Trong lúc nhất thời bất kể nam nữ già trẻ, tất cả mọi người đi ra bên ngoài khe núi. Một vài người thậm chí bị động đất làm cho chấn kinh đến nỗi phải biến thành hình thú.

Tới bên ngoài khe núi, Hùng Hà lập tức hỏi: "Tư tế, làm sao vậy?"

"Có thể là động đất! Thần Thú gϊếŧ chết loài khủng long tà ác, chôn ở dưới ngầm. Nhưng con khủng long kia có đôi khi sẽ sống lại. Nó nghiêng người, mặt đất lập tức sẽ chấn động, núi sẽ sập xuống. Thầy của ta từng dặn, một khi gặp phải loại chuyện này, nhất định phải chạy ra khỏi sơn động, tới một chỗ nào đó rộng rãi trống trải."

Tư tế lớn tiếng nói. Vì để cho cả bộ lạc đều nghe được, lúc ông nói chuyện còn hô đến khàn cả giọng.

"Tư tế, con khủng long tà ác kia...... Hình như đã chạy ra." Hùng Hà nói.

Tư tế: "??"

Thấy tư tế mặt đầy nghi hoặc, Hùng Hà chỉ vào một ngọn núi xa xa nói: "Tư tế ngươi xem, có phải kia là con khủng long tà ác không?"

Tục ngữ nói vọng sơn bào tử mã*.

*Vọng sơn bào tử mã: mắt thấy rất gần mà thực ra rất xa.

Thứ như núi, rõ ràng là nhìn gần ngay trước mắt, nhưng thật sự muốn đến gần, lại phải đi lên cách xa vạn dặm.

Mà trước mắt, một quả núi màu xanh biếc cách bộ lạc bọn họ thoạt nhìn rất gần, kỳ thật rất xa rất xa đột nhiên xuất hiện một con đường.

Cũng không thể nói là xuất hiện một con đường, hẳn là ở trên ngọn núi kia có một con cự thú đang chạy lên trên đỉnh. Nó dùng thân hình của mình mạnh mẽ ở trong rừng cây rậm rạp đâm ra một lối đi.

Mà hiện giờ bọn họ có thể cảm giác được, mặt đất chấn động đúng là do con cự thú kia gây ra.

Tư tế nhìn về phía ngọn núi, giật mình há hốc mồm.

Nhưng ông rất nhanh đã ngậm miệng lại, nói tiếp: "Mọi người mau tránh vào khe núi đi!"

Gặp phải động đất hẳn là nên chạy đến nơi trống trải, gặp phải cự thú thế này...... Vẫn là nên trốn đi thôi!

Tư tế lại nhanh chân chạy vào khe núi, sau đó lập tức bắt đầu cầu nguyện: "Thần Thú nhân từ ơi, xin ngài phù hộ cho con dân của ngài!"

"Tư tế......" Hùng Hà dẫn người chạy vào: "Chúng ta bây giờ nên làm cái gì?"

Tư tế liếc mắt nhìn Hùng Hà một cái, nói: "Cầu nguyện đi......"

Con cự thú kia nếu như muốn dẫm chết bọn họ, bọn họ có làm gì cũng không trốn thoát nổi, bây giờ cũng chỉ có thể cầu nguyện.

Người trong bộ lạc đều vô cùng tin tưởng tư tế. Lúc này tất cả sôi nổi quỳ xuống, lại cũng có người nói: "Có người ra ngoài đi săn."

Còn có người nói: "Hùng Dã và Hùng Kỳ hình như là đi về hướng đó."

Sắc mặt Hùng Hà biến đổi, cuối cùng nói: "Chúng ta cầu nguyện đi!"

Nói đoạn lập tức quỳ xuống, nhưng vừa quỳ không được bao lâu, lại có người hô lên: "Không thấy Chu Tịch đâu."

Hùng Hà sửng sốt.

Vừa nãy Chu Tịch có ở đây hay không, mọi người cũng không để ý. Mãi cho đến khi có ai đó nhắc tới Hùng Dã mới có người từ trong đám đông tìm kiếm Chu Tịch, sau đó lập tức phát hiện Chu Tịch không ở đây.

"Hắn mới không lâu còn ở chỗ của ta, bây giờ......" Tư tế thở dài: "Hắn nhất định là đi tìm Hùng Dã."

"Tư tế......" Hùng Hà nói.

"Chúng ta đi lên trên nhìn xem." Tư tế chỉ lên phía trên khe núi nói.

Hùng Hà gật gật đầu, nhanh chóng bò lên trên với tư tế. Được một lúc, tư tế không bò nổi nữa, Hùng Hà dứt khoát vác ông lên trên vai, sau đó men theo con đường bọn họ mở lên tới đỉnh khe núi.

Từ đỉnh khe trông ra tầm nhìn vô cùng rộng mở, sau đó bọn họ lập tức phát hiện, phiến rừng rậm kia vốn dĩ chỉ bị con cự thú xông ra một con đường, nhưng hiện giờ cả một mảng rừng rộng lớn cũng biến mất.

Phiến rừng rậm kia không thể nghi ngờ đã bị con cự thú huỷ hoại.

Tư tế nhìn một màn này, có chút mờ mịt: "Nó rốt cuộc đang làm gì?"

Hùng Hà cũng khó hiểu...... "Nó có phải điên rồi hay không?"

Con cự thú đó sao lại giống như đang nhổ cây? Nó và quả núi kia có thù oán gì?

Trên núi khắp nơi toàn là đại thụ, những cây này còn không được khủng long yêu thích, thế cho nên không thể trở thành nơi săn bắt của bộ lạc. Bây giờ rừng cây bị huỷ hoại, Hùng Hà ngược lại cảm thấy có chút cao hứng.

"Đừng nói bậy!" Tư tế lập tức quát bảo Hùng Hà câm miệng: "Chúng ta cầu nguyện con cự thú này không điên. Nếu như nó điên rồi, chúng ta có khả năng sẽ nghênh đón tận thế!"

Tư tế vừa nói xong liền cảm giác được dưới chân lại chấn động.

"Thầy của ta nói, có một vài loại khủng long lúc đi lại sẽ khiến mặt đất chấn động, không nghĩ tới thế nhưng là sự thật......" Tư tế thở dài một hơi, cảm thấy bộ lạc Đại Hùng đúng là xui xẻo.

Buổi sáng đυ.ng Tượng Thiên, bây giờ lại gặp phải một con cự thú như vậy......

Người bộ lạc Đại Hùng nhìn về cảnh tượng nơi xa đều bị chấn động, càng đừng nói Hùng Dã.

Nhìn cách đó không xa, tất cả đại thụ trên núi đều bị con cự thú quật ngã, Hùng Dã chỉ cảm thấy máu khắp người đều bắt đầu sôi trào.

Con cự thú này thật sự quá lợi hại!