Chương 8: Ngũ Giác long

Edit: Tagoon

Hùng Dã trở lại sơn động của mình, treo thịt Lăng Bối long lên trước, sau đó mới ăn quả tim Tự Đà long tối hôm qua mình chưa ăn cùng với một khối thịt to.

Tâm tình y không tốt nên muốn ăn nhiều thức ăn hơn một chút.

Sau khi ăn xong, y lấy ra ít muối còn thừa không nhiều lắm của mình sát lên thịt Lăng Bối long.

Phương pháp bảo quản thịt đầu tiên mà Tư tế dạy bọn họ chính là dùng muối ướp. Chẳng qua xung quanh bộ lạc bọn họ không có muối, muốn dùng thì phải đi tới nơi khác đổi.

Vì thế, mỗi năm vào mùa xuân bọn họ sẽ đi đổi một lần.

Lúc này, một vài chiến sĩ lớn tuổi nhiều kinh nghiệm trong bộ lạc sẽ được cử đi đổi muối. Vốn dĩ y cũng muốn đi theo để học hỏi, nhưng y muốn cùng Sư Lệ kết làm bạn lữ nên cuối cùng mới không đi.

Nghĩ đến Sư Lệ, Hùng Dã cảm thấy ngực trướng đến khó chịu. Y xoa xoa cái bụng tròn trịa của mình, biến thành hình thú ngã xuống cái giường bằng gỗ do chính tay y làm rồi ngủ mất.

Hùng Dã bị tiếng đập cửa đánh thức. Cùng với tiếng đập cửa, thanh âm của Hùng Bạch vang lên: "Hùng Dã, Hùng Dã! Đi săn thú!"

Hùng Dã mở cửa thì nhìn thấy Hùng Bạch.

Hôm nay Hùng Bạch không quá giống với bình thường. Trên đầu nàng đội một cái vòng bện từ dây mây xanh biếc, phía trên còn cắm mấy đóa hoa nhỏ, ngực thì dùng một tấm da khủng long màu đỏ bọc lên.

Rất vướng víu.

"Đi thôi." Hùng Dã nói. Y không mang vũ khí, trực tiếp đi ra ngoài.

Những người có hình thú tương đối nhỏ yếu trong bộ lạc mỗi lúc đi săn thường sẽ không biến thành hình thú, mà sẽ lựa chọn mang theo vũ khí lấy hình người tác chiến. Nhưng y lại không như thế, thú hình chính là vũ khí mạnh nhất của y.

"Hùng Dã, ngươi ngày hôm qua sao lại đánh nhau với Sư Lệ?" Hùng Bạch đuổi theo phía sau Hùng Dã hỏi.

Ngày hôm qua, chuyện Hùng Dã đánh nhau với Sư Lệ, Hùng Bạch đã tận mắt chứng kiến, bị hoảng sợ.

Hùng Dã và Sư Lệ trước kia không phải chưa từng đánh nhau. Người trong bộ lạc bọn họ thường xuyên cùng nhau luận bàn, Hùng Dã và Sư Lệ cũng không ngoại lệ. Nhưng ngày hôm qua Hùng Dã và Sư Lệ lại không giống như là đang luận bàn!

Hùng Dã bình thường rất nhường nhịn Sư Lệ, Sư Lệ cũng sẽ không thật sự động thủ với Hùng Dã. Nhưng ngày hôm qua...... Sư Lệ đã bị Hùng Dã cào thương, mấy vết rách còn rất lớn!

Nàng cảm thấy, Hùng Dã và Sư Lệ có lẽ chia tay rồi.

Sau khi đoán được chuyện này, Hùng Bạch còn rất cao hứng -- Nếu như Hùng Dã và Sư Lệ tách ra, nàng có phải sẽ có thể sinh con với Hùng Dã hay không?

Hùng Dã thực lực mạnh, còn rất đẹp, đứa trẻ do nàng và Hùng Dã sinh nhất định sẽ rất xuất sắc. Hơn nữa Hùng Dã đối xử với những đứa trẻ trong bộ lạc không có quan hệ với y đã tốt như vậy, đứa con của bọn họ, Hùng Dã khẳng định sẽ không đối với đứa bé mặc kệ không hỏi!

Hùng Dã bước đi nhanh hơn không nói chuyện.

"Hùng Dã Hùng Dã, bọn họ đều nói là Sư Lệ quá lười, chọc giận ngươi, ngươi mới đánh gã, có phải là thật hay không?" Hùng Bạch lại hỏi.

Hùng Dã thật sự không muốn trả lời.

Tuy rằng ngày hôm qua phản ứng của Sư Lệ, và cả lời nói của gã làm y rất khó chịu, nhưng hai người đã quen biết tám năm, y vẫn luôn cảm thấy lời Sư Lệ nói ngày hôm qua không phải thật lòng.

Sư Lệ lúc trước mỗi khi bàn chuyện tương lai với y đều rất vui vẻ, căn bản không phải bộ dáng không muốn cùng y ở bên nhau.

Nói không chừng chờ một thời gian, Sư Lệ sẽ tới tìm y cầu hòa.

Hùng Dã không muốn trả lời Hùng Bạch, bèn tùy tiện tìm đề tài khác: "Ngươi hôm nay đeo thứ này lên trên đầu làm gì?"

Hùng Bạch thấy Hùng Dã chú ý đến mình, không rảnh lo hỏi chuyện giữa Hùng Dã và Sư Lệ nữa, vội vàng hỏi: "Đẹp không?"

"Làm thứ này chắc là tốn không ít thời gian đâu nhỉ? Chỉ vì đẹp thôi ư?" Hùng Dã nói: "Ngươi lần sau có rảnh, còn không bằng bện cái rổ sọt." Chờ đến lúc săn thú, Hùng Bạch khẳng định sẽ biến thành hình thú, đến lúc đó da thú trên eo có thể quây quanh hông lại như cũ, nhưng loại vòng hoa này xác định chắc chắn phải vứt!

Hùng Bạch: "......"

Hùng Dã căn bản không cảm thấy Hùng Bạch đẹp, nhưng mấy chàng trai trẻ tuổi trong bộ lạc lại tới vây quanh Hùng Bạch: "Hùng Bạch, ngươi hôm nay thật là đẹp mắt."

"Hùng Bạch, ở chỗ ta có thịt khô......"

"Hùng Bạch, hôm qua ta đi ra ngoài, bắt được hai con ếch xanh, cho ngươi ăn ếch xanh nướng."

......

Các cô gái trong bộ lạc sẽ chủ động theo đuổi nam nhân hoặc là cường đại, hoặc là đẹp. Các chàng trai trong bộ lạc cũng sẽ theo đuổi nữ nhân cường đại hoặc xinh đẹp.

"Ta ngày hôm qua bắt được Lăng Bối long!" Hùng Bạch đắc ý nói với mấy tên con trai, từ giữa đám đàn ông này rời đi, đi tìm Hổ Nguyệt.

Mọi người ở khe núi đợi trong chốc lát, người tham gia săn thú đã tới đủ, ước chừng có tới trăm người.

Hùng Dã ở trong đám người tìm một vòng, thấy được Sư Lệ. Nhưng Sư Lệ lại không nhìn y cái nào, y cũng sẽ không thèm nhìn Sư Lệ.

Đợi người tới đủ, tộc trưởng bộ lạc Hùng Hà nói: "Đi! Chúng ta đi bắt mấy đại gia hỏa trở về!"

"Được!" Mọi người trả lời, đi theo ông rời khỏi bộ lạc.

Chiến sĩ trong đội ngũ phần lớn là người trẻ tuổi, bởi vì có rất nhiều chiến sĩ lớn tuổi đi đổi muối rồi.

Hùng Hà dẫn theo bọn họ, vừa đi phía trước vừa giảng giải một số tri thức và một vài kinh nghiệm.

Sau khi đi được một đoạn đường, Hùng Hà chia những người này ra làm mười người một tổ, đi ra ngoài tìm con mồi.

Hùng Dã, Hổ Nguyệt, Sư Lệ thậm chí cả Hùng Bạch, đều là một trong số mười người dẫn đội.

Hùng Dã mang theo đội viên thật cẩn thận đi phía trước.

Bọn họ đã từng hợp tác rất nhiều lần, phối hợp ăn ý. Sau khi đi được một lúc, đầu tiên là Hùng Dã ngửi được mùi vị con mồi, mọi người theo mùi hương tìm kiếm, lại cảm giác được mặt đất đang chấn động -- Bọn họ phát hiện mấy con Ngũ Giác long rất lớn.Tiền Sử Dưỡng Phu Ký - Chương 8: Ngũ Giác longNgũ Giác long (Pentaceratops)

6-8m

4000-5000kg

Thú hình của Hùng Dã là lớn nhất trong bộ lạc, mà những con Ngũ Giác long kia, thể trọng của chúng nó e là gấp Hùng Dã tới mười lần!

Hùng Dã thật cẩn thận che giấu chính mình cho thật tốt, không dám để mấy con Ngũ Giác long đó phát hiện. Mà lúc này, y phát hiện cách đó không xa, Hổ Nguyệt mang theo người cũng ẩn núp tới đây.

Hai người nhìn nhau, để người thú hình nhỏ không dễ bị phát hiện biến thành hình thú đi theo mấy con Ngũ Giác long kia, sau đó cùng nhau trở về.

Lúc bọn họ trở về, đã có rất nhiều người chờ ở chỗ Hùng Hà bên kia. Những người này có vài người không phát hiện con mồi gì, cũng có vài người phát hiện một ít con mồi nhỏ.

Tỷ như Sư Lệ bọn họ, đã tìm được mấy con Dị Xỉ long.

Hùng Hà cân nhắc một hồi, cuối cùng nói: "Chúng ta đi bắt Ngũ Giác long."

Ngũ Giác long một loại khủng long có sừng, trên đầu mọc năm cái sừng. Ngũ Giác long thành niên cơ thể dài 8 mét, thể trọng vượt quá năm tấn, đối với người trong bộ lạc bọn họ mà nói, đã là khủng long loại lớn.

Nếu đổi lại thành trăm năm trước lúc chưa có tư tế, bọn họ nhìn thấy khủng long lớn thế này trốn còn không kịp. Nhưng hiện tại dưới sự hiệp lực của bọn họ, có lẽ cũng có thể "săn" được khủng long như vậy.

"Tộc trưởng, Ngũ Giác long có phải rất lớn không? Chúng ta thật sự sẽ đi bắt Ngũ Giác long ư?" Có người vừa kích động vừa thấp thỏm hỏi.

"Mang các ngươi đi kiến thức một chút." Hùng Hà cười nói: "Hiện tại thời gian còn sớm, nếu như bắt không được, chúng ta có thể đi tìm con mồi khác."

Mọi người đồng ý, cùng nhau đi về phía vị trí Ngũ Giác long. Dọc theo đường đi, Hùng Hà giảng một ít kiến thức về Ngũ Giác long: "Ngũ Giác long trên đầu có một cái thuẫn, rất lợi hại......"

Sư Lệ nghe xong nhíu mày: "Thuẫn của Ngũ Giác long trống rỗng, tác dụng chỉ để theo đuổi phối ngẫu."

"Thật ư?" Hùng Hà hơi kinh ngạc: "Ta đã thấy Ngũ Giác long, nhưng còn chưa từng bắt được, cũng không biết thứ đó không ngờ lại trống rỗng!" Tấm thuẫn trên đầu Ngũ Giác long kia nhìn sơ qua quả thật rất rắn chắc!

Sư Lệ nói: "Phần đầu Ngũ Giác long rất lớn, còn mọc sừng, thời điểm công kích không thể theo hướng chính diện mà phải đánh từ phía sau......"

Sư Lệ nói rất nhiều, đều là những kinh nghiệm đoạn thời gian sau này y mới biết được.

Người trong bộ lạc đều nghe rất nghiêm túc.

Ngày hôm qua Hùng Dã đánh Sư Lệ một trận, rất nhiều người đều thấy được. Nhưng mọi người vốn không hay quản nhiều đến chuyện của người khác nên cũng không quá để ý.

Cho dù Hùng Dã và Sư Lệ đánh nhau thì sao nào? Hai người vẫn rất mạnh, vẫn là đối tượng sùng bái của đại đa số bọn họ.

Hơn nữa, trong bộ lạc phần lớn đều thích người thức tỉnh thành loài gấu như Hùng Dã, cũng có người thích thức tỉnh thành động vật khác như Sư Lệ.

Sư Lệ hình thú uy mãnh cùng với tính cách nhiệt tình trương dương vẫn rất dễ khiến cho người ta yêu thích.

Đương nhiên, không ai nói điều đó chủ yếu cũng là vì...... Ngày hôm qua là Hùng Dã đánh Sư Lệ, Sư Lệ cũng không đánh trả, hiện tại trên người vẫn còn thương tích kìa!

Sư Lệ thấy người trong bộ lạc đều vây quanh mình, lại nói: "Đến lúc đó chúng ta cứ làm thế này, một vài người hấp dẫn sự chú ý của Ngũ Giác long, một vài người thì tiến hành công kích nó từ phía sau......"

Gã bắt đầu an bài phải đi săn như thế nào.

Nhưng Sư Lệ đang nói, Hùng Dã lại ngắt lời gã: "Như vậy người trực tiếp chiến đấu với Ngũ Giác long sẽ chết!"

Ngũ Giác long lại dễ chọc như vậy sao? Đây chính là cự thú mình đầy khôi giáp, trên đầu có sừng!

"Không làm như vậy thì phải săn kiểu gì?" Sư Lệ hỏi lại. Gã tuy rằng đã rất lâu không đi săn, nhưng kinh nghiệm săn thú học được trong những năm cùng Hùng Dã mang theo tàn binh bại tướng trong bộ lạc lưu lạc vẫn còn. Gã tin tưởng phương thức mình đưa ra nhất định là cách tốt nhất để bắt gϊếŧ Ngũ Giác long!

Còn chuyện sẽ chết người...... Có chết cũng là do kẻ đó quá yếu.

Hùng Dã liếc mắt nhìn Sư Lệ một cái, nói: "Đuổi Ngũ Giác long tới đầm lầy đi." Y đã từng nghe từ tư tế gia gia phương pháp bộ lạc bọn họ đi săn những con mồi lớn như Ngũ Giác long, bình thường đều là dụ mấy đại gia hỏa này đến đầm lầy làm nó rơi vào, sau đó bọn chúng sẽ mặc cho bọn họ xâu xé.

Sư Lệ sửng sốt, rốt cuộc nhớ tới một vài chuyện -- Trước kia bộ lạc hình như là đã làm như vậy.

Chẳng qua đầm lầy bộ lạc dùng để vây khốn con mồi không phải một năm bốn mùa đều có thể dùng, đại gia hoả như vậy cũng không dễ dàng gặp được. Vì thế nên số lần làm như vậy rất ít, gã sớm đã quên, thậm chí còn không nhớ rõ mảnh đầm lầy đó ở nơi nào.

"Ta lần này chọn Ngũ Giác long, chính là muốn cho các ngươi đi xem cái đầm lầy kia." Hùng Hà nói, sau đó bắt đầu cùng các chiến sĩ trong bộ lạc thương lượng xem nên làm thế nào để đuổi Ngũ Giác long tới.

Hùng Dã mấy ngày trước đã đến quan sát mảnh đầm lầy kia, bèn nói ra một ít góc nhìn của mình.

Sư Lệ lúc trước thao thao bất tuyệt có rất nhiều người chú ý gã. Nhưng lúc này, mọi người đều nghe Hùng Hà và Hùng Dã nói chuyện.

Hùng Hà và Hùng Dã đi cùng một chỗ, hai người thoạt nhìn rất giống, nhìn còn phá lệ thân cận.

Cũng đúng thôi, bọn họ là chú cháu, còn đều thức tỉnh thành gấu nâu, là hai con gấu nâu duy nhất trong bộ lạc hiện tại, quan hệ đương nhiên cũng rất tốt. Sư Lệ biết, Hùng Hà vẫn luôn muốn để Hùng Dã làm người thừa kế của ông.

Đời trước sau khi Hùng Hà chết, công việc trong bộ lạc rất nhiều. Hùng Dã lo liệu không hết, còn cần phải kiếm biện pháp tìm địa điểm đổi muối mới nên không thể ở mãi trong bộ lạc, vì thế mới đến lượt gã lên làm tộc trưởng.

Hiện tại......

Sư Lệ đột nhiên ý thức được, hành động lúc trước của mình hơi lỗ mãng.

Gã ở trong bộ lạc căn cơ không sâu bằng Hùng Dã, nếu như Hùng Dã tìm gã gây phiền toái......

Nếu nói lúc trước, Sư Lệ còn nghĩ không cùng Hùng Dã kết thành bạn lữ thì vẫn có thể ở bên nhau như cũ. Nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, gã cũng đã từ bỏ quyết định này.

Thứ nhất, gã biết chắc chắn Hùng Dã sẽ không đồng ý -- Hùng Dã lúc trẻ tuổi, trong mắt không vương nổi một hạt cát.

Thứ hai, gã không qua được một cửa kia ở trong lòng mình -- Gã đã bị Hùng Dã đè nặng đánh, nhất định không thể yếu thế với Hùng Dã!

Nếu như thế...... Sư Lệ đột nhiên ý thức được, mình nên làm cái gì bây giờ.

Người trong bộ lạc đều nghe Hùng Dã và Hùng Hà nói chuyện, không ai để ý tới gã cả. Sư Lệ đang có chút buồn bực thì một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp tiến đến bên cạnh gã: "Sư Lệ, ngươi thật lợi hại, biết nhiều chuyện về Ngũ Giác long quá chừng."

Sư Lệ nhìn thấy cô gái này, giật mình.

Nữ nhân trước mắt gã vẫn còn nhớ rõ, là người con gái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, cũng là đứa con mà Hùng Hà thích nhất Lang Âm.

Lang Âm vẫn luôn rất thích gã. Nhưng so với Hùng Dã, Lang Âm từ nhỏ sống trong nhung lụa thật sự quá yếu!

Gã ở cái tuổi này vẫn luôn chưa từng suy xét đến Lang Âm. Nhưng sau khi Lang Âm tuổi còn trẻ chết trong hạo kiếp kia, gã nhưng thật ra thường xuyên sẽ nhớ tới người con gái xinh đẹp đã từng biểu đạt hảo cảm với gã.