Quyển 2 - Chương 18: Anh không nên do dự một giây đó

Editor: Sất Béo

Chương 18: Anh không nên do dự một giây đó.

Trong phòng gương xuân ý dạt dào, cho đến tận buổi chiều ngày hôm sau, cửa phòng khóa chặt mới mở ra.

Lão Chu hài hước làm mặt quỷ với Cố Nhiên, “Được lắm người anh em, cái thể lực này, so với anh của tôi còn mạnh hơn! Có phải làm chị dâu mệt sắp chết rồi không?”

Sắc mặt Cố Nhiên trầm lại, không có chút phản ứng nào với mấy lời trêu đùa quá trớn kia, lập tức hỏi: “Đám người hôm qua đâu rồi?”

“Đều đã nhốt lại.” Lão Chu đứng dậy dẫn đường, "Công cụ liên lạc cũng thu lại hết, phải rồi, theo lời thú nhận của bọn họ, ban đầu bọn họ còn chuẩn bị một căn phòng nhỏ, tôi đến xem một chút thì thấy bên trong có đủ loại thiết bị quay chụp, còn có đủ loại đồ chơi, không chơi chết người mới là lạ.”

Nhớ tới dáng người nhỏ nhắn của Úc Hoan, Lão Chu cũng không kìm nổi sự kích động.

Cố Nhiên vừa nghe xong, khí thế đột nhiên trầm xuống, trên gương mặt đẹp trai tràn ngập sát khí, lạnh tới mức khiến Lão Chu hoài nghi có phải máy sưởi hỏng rồi không.

Bên kia, Úc Hoan đang chìm đắm trong giấc mơ ngọt ngào, ngủ thẳng đến tận hôm sau.

Khi cậu tỉnh lại, phát trên người cực kỳ sạch sẽ, thoải mái vô cùng, địa điểm cũng thay đổi, không phải cái phòng gương kia, cũng không phải là nhà trọ nho nhỏ của cậu.

Cậu mơ màng nhìn căn phòng xa lạ, cả người mềm nhũn vô lực, Cố Nhiên vuốt ve mặt cậu, ôm người ra khỏi ổ chăn rồi đút cho cậu từng ngụm nước, sau đó lại ôm vào toilet, giúp người ta đánh răng rửa mặt.

Chờ tới khi Úc Hoan tỉnh táo lại, đã nhìn thấy đầy một bàn đồ ăn ngon, còn có người ngồi bên cạnh cậu, áo dài quần dài, nút áo sơ mi cài đến tận nút trên cùng.

Cho nên, người hôm qua…… Thật sự là Cố Nhiên sao?

Không phải là người giả mạo đúng không?

Hai người đối diện nhau, Cố Nhiên khựng lại một chút, còn tưởng rằng cơ thể Úc Hoan suy yếu, cho nên không thể tự ăn cơm, thế là hắn bưng bát lên, múc canh vào, đưa đến bên miệng thiếu niên.

Úc Hoan ngẩn ngơ một giây, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng, quyết định lấp đầy cái bụng trước đã.

Trong quá trình ăn cơm, hai người không một ai nói chuyện.

Cho tới khi ăn uống no nê, xoa xoa cái bụng căng phồng của mình, cậu lại được ôm về giường, nhét vào trong ổ chăn ấm áp, Úc Hoan mới cảm giác mình như được tái sinh.

Nói cách khác, bây giờ cậu lại tràn đầy năng lượng để chiến thêm một hiệp nữa!

Trà xanh tiểu hoa yêu nóng lòng muốn thử, đầu tiên cậu chỉ là lẳng lặng ấp ủ một chút cảm xúc trong lòng, sau đó duỗi tay kéo Cố Nhiên đang trầm mặc trước mặt mình ngồi xuống, rồi cúi người ôm lấy, cọ cọ cổ hắn, buồn bã nói: “Anh chăm sóc em như người bệnh, là cảm thấy áy náy có phải không, muốn bồi thường em?”

Nghe vậy, Cố Nhiên đỡ lấy eo Úc Hoan, khuôn mặt cố gắng duy trì vẻ lãnh đạm của hắn lặng lẽ đỏ lên, khác hẳn với người điên cuồng tối qua.

“Ngày hôm qua anh mất khống chế, anh lo mình làm em bị thương, bé cưng trên người có chỗ nào khó chịu không?”

Úc Hoan lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua cảm ơn anh đã cứu em, nhưng anh không cần phải cảm thấy áy náy, việc kia chỉ cần là anh, cho dù không có bị bỏ thuốc đi chăng nữa, thì em vẫn nguyện ý.”

“Bé ngốc.” Cố Nhiên , thấp giọng nói một câu.

Hắn cũng không để ý rằng, giọng nói của mình chứa bao nhiêu sự nuông chiều trong đó.

“Em không phải là đứa ngốc!” Úc Hoan không phục phản bác “Em ngủ được với nam thần mà bao người ở trường học thèm nhỏ dãi, vậy là kiếm lớn rồi đúng không?”

Cố Nhiên bất đắc dĩ xoa tóc cậu, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng ôm người.

Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, chỉ có tiếng ‘tích tắc, tích tắc’ của đồng hồ treo tường vang lên, tự nhiên thấy có chút yên tĩnh.

Úc Hoan ngoan ngoãn nằm trong lòng Cố Nhiên một lúc lâu, rồi đột nhiên mở miệng, “Cố Nhiên, trước kia chúng ta đã nói rồi, quan hệ giữa chúng ta bao giờ kết thúc là do em quyết định, khi đó em đã nghĩ rằng mình sẽ có rất nhiều thời gian để bồi dưỡng tình cảm, nhưng không nghĩ tới, sự việc như vậy lại đột ngột phát sinh……”

Âm thanh của cậu rất bình tĩnh, tạm ngưng một chút thôi nhưng lại mang nỗi buồn không tả nổi.

“Anh biết đấy, em thích anh, nhưng em không muốn lợi dụng sự việc hôm qua để trói buộc anh, việc đó vốn dĩ là anh cứu em. Trên đời này không chuyện cứu người lại phải cho không chính bản thân mình bao giờ cả. Cho nên, nếu em nói…… Chuyện của chúng mình kết thúc tối nay……”

“Cái đồ óc heo nhà em hay thích suy diễn lung tung cái gì vậy?! Có phải do hôm qua anh quá nhẹ nhàng với em đúng không?!”

Cố Nhiên vừa nghe đã bùng nổ, mặt hắn đen như đáy nồi, dùng sức đánh vào mông Úc Hoan mấy phát.

Nhưng đánh xong thì hắn lại đau lòng, xoa xoa vài lần nữa mới dừng tay nén cơn tức lại.

Úc Hoan lau nước mắt, nức nở nuốt nước miếng, ép dạ cầu toàn nói: “Hu hu…… Em cũng không muốn đâu, nhưng là anh, là anh không thích em thì em biết phải làm sao? Hức…… Em biết, anh vẫn luôn muốn bỏ mặc em, nếu không phải do em mặt dày quấn lấy anh, anh chắc chắn đã quay lại làm hòa với Ngô Phỉ rồi!”

Cố Nhiên bị cậu khóc đến mức vừa đau đầu vừa đau lòng, hắn hoài nghi người này nhất định là làm từ nước, nếu không thì tối hôm qua đã chảy nhiều nước như vậy mà hôm nay vẫn còn có thể khóc ra được nhiều nước mắt thế sao?

“Ngốc quá, không được khóc! Anh có thích em hay không, tối hôm qua em không cảm nhận được sao?” Hắn thô lỗ lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên, rồi đút cho cậu một cốc nước lớn để bổ sung hơi nước.

Nhưng Úc Hoan khóc vô cùng chân thành cảm động, khóc đến mức nấc lên, uống hết một cốc nước lớn mới ngừng nấc.

“Anh thích em?” Cậu ngẩng đầu ngơ ngác, dùng đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn người kia, không thể tin được dò hỏi “Vậy…… vậy Ngô Phỉ thì sao?”

Nghe được cái tên đó, sắc mặt Cố Nhiên lạnh lùng, mắt hơi tối lại, “Đừng nhắc đến y nữa, trước kia anh nghĩ y chỉ là bướng bỉnh chút thôi, nhân nhượng đủ điều với y, nhưng không nghĩ tới, y dám làm việc ác độc như thế với em!”

Úc Hoan kinh ngạc đứng lên từ trong ngực của hắn, “Ý là sao? Tối hôm qua, là y…… Hãm hại em?”

“Tuy rằng không lấy được chứng cứ trực tiếp, nhưng người liên hệ với đám người kia, là một người bạn của Ngô Phỉ, sai sử bạn cùng lớp em gọi em đi ăn tiệc sinh nhật, cũng là người kia, không có ý của Ngô Phỉ, tên kia cũng không có lá gan làm thế.”

Úc Hoan hơi co rúm người lại, đôi mắt linh động tràn đầy sự sợ hãi, kinh hoàng.

Cố Nhiên vội vàng trấn an, “Đừng sợ, chuyện này anh sẽ giải quyết, anh sẽ khiến y phải nhận sự trừng phạt thích đáng, cũng tuyệt đối không cho y có cơ hội để ra tay với em lần nữa!”

Úc Hoan mím môi, sau một lúc lâu, cậu lại lắc đầu cự tuyệt, “Không cần đâu, rốt cuộc, em cũng không phải chịu thương tổn thật sự, không đề cập tới tình yêu, nhưng y cũng là bạn lớn lên từ nhỏ với anh mà, hai người vẫn là thế giao, em không muốn làm anh khó xử……”

Cố Nhiên sửng sốt, bất chợt thở dài.

“Bé ngốc, đây là vấn đề về nguyên tắc, sao có thể tùy tiện buông tha được? Nếu người y tính kế là anh, thì nể mặt tình cảm nhiều năm qua, anh cũng sẽ không so đo, nhưng y trăm triệu không nên chọn quả hồng mềm là em để bóp!

Trong mối quan hệ ba người giữa chúng ta, chỉ có em, là hoàn toàn vô tội, em bị tôi lôi vào đây trong giây phút hồ đồ, không đáng để em gặp phải những việc đen tối như thế!”

“Nhưng mà…… Em đã cướp anh đi.” Úc Hoan thiện giải nhân ý* nói “ Để em đi nói chuyện với y đi, hai người lớn lên cùng nhau, em tin rằng bản tính của y chắc chắn không xấu, chỉ là do y nhất thời chui rúc vào sừng trâu, mới cực đoan như vậy, em sẽ khai sáng cho y, không thể để y càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn được, đến lúc đó trong lòng anh nhất định cũng rất khó chịu.”

(*): Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người, giỏi đoán ý người.

Cậu nói vừa có tình vừa có lý, Cố Nhiên nghe vậy một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời, đồng thời cái nhìn về Ngô Phỉ lại càng kém đi.

Ai có thể nghĩ đến, người trước mặt rõ ràng là người bị hại, nhưng lại toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho hung thủ sao?

“Không phải vì y đâu, y xấu xa như thế, em cũng ghét y lắm chứ bộ, em nói thế là vì anh đó.” Úc Hoan không phục giải thích.

“Nhưng anh không hy vọng em vì anh mà bản thân phải chịu thiệt.”

“Ừm…… thế phải là sao bây giờ?” Úc Hoan ra vẻ buồn rầu, đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên, nhảy nhót nói: “Nếu thế thì, anh lấy bản thân mình bồi thường cho em nha! Thời hạn chính là cả đời!”

Cố Nhiên cứng họng.

Nói thật, cái từ cả đời này, thực sự hơi quá trầm trọng, thời gian hai người nhận thức nhau, nếu tính toán rõ ràng thì còn không đến một tháng.

Nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh đầy ánh sao kia, hắn lại cảm thấy, mình do dự một giây thôi cũng là phụ lòng cậu.

Tuy rằng, hắn chỉ do dự một giây đồng hồ, rồi đưa ra đáp án đồng ý.

Sau đó đổi về nụ cười lộng lẫy của giai nhân như thắng được cả thế giới.

—— mình không nên do dự một giây đó.

Hắn nghĩ.