Quyển 2 - Chương 19: Ánh mắt của người này bị gì vậy

Úc Hoan tự nhiên thu về được con cưng của thế giới vui vẻ ra mặt, sau khi vui vẻ một hồi, cậu mới đẩy đẩy Cố Nhiên, đẩy hắn sang một bên rồi cầm lấy điện thoại gọi video cho Ngô Phỉ.

Ngô Phỉ không biết người y phái đi đã rơi vào lưới, bởi vì buổi chiều y còn nhận được tin nhắn đám người kia đòi tiền, nói rằng video y muốn đã quay được, nhưng bọn họ không hài lòng với cái giá đã ra, yêu cầu tăng thêm.

Tính cách Ngô Phỉ vốn là cao ngạo, bất chợt bị uy hϊếp, sao y có thể nguyện ý thoả hiệp, cho nên hai bên đến bây giờ vẫn chưa thống nhất điều kiện.

Mà điện thoại liên lạc bàn điều kiện với Ngô Phỉ bây giờ đang ở trên tay Cố Nhiên, tin nhắn yêu cầu tăng giá cũng là hắn gõ từng chữ một.

Hắn vừa nói phải cho Ngô Phỉ chịu trừng phạt thích đáng, nhưng thật ra buổi chiều hắn cũng đã thực thi hành động.

Ngô Phỉ lấy tâm trạng chê cười Úc Hoan không hề do dự nghe điện thoại.

Thế là hai bên mặt đối mặt, y nhanh mắt phát hiện dấu vết không thể che dấu chỗ cổ của Úc Hoan, còn có đôi mắt sưng đỏ kia của cậu, cùng thần thái yếu ớt tiều tuỵ.

Dáng vẻ này của Úc Hoan ở trong mắt hắn đã chứng minh lời của đám người kia.

Úc Hoan hít thở sâu, mới "lấy dũng khí" mở miệng: "Ngô Phỉ, tôi biết...người bỏ thuốc cho tôi tối qua là cậu, tôi cũng hiểu tâm trạng muốn vãn hồi Cố Nhiên của cậu, nhưng mà, cậu làm như vậy là không đúng, Cố Nhiên..."

"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì!" Úc Hoan nói được một nửa liền bị Ngô Phỉ cường thế ngắt lời: "Chính cậu ngu ngốc bị người ta bỏ thuốc, đó là chuyện của cậu, đừng nghĩ có thể đổ lên người tôi! Hơn nữa, tôi nói tôi muốn vãn hồi Cố Nhiên lúc nào? Tôi không giống với kẻ đáng thương như cậu, có một số thứ cậu coi là bảo bối, nhưng ở trong mắt tôi chẳng qua là cái có thể tiêu khiển hay không thôi."

Thái độ của y cực kỳ khinh thường, một lần liền dẫm hai người, Úc Hoan lại không cảm thấy kỳ lạ.

Hoặc có thể nói đây vốn dĩ là hình ảnh trong dự đoán của cậu.

Nếu Ngô Phỉ xuống nước thừa nhận địa vị của Cố Nhiên ở trong lòng y, y sẽ trực tiếp đi tìm Cố Nhiên xin lỗi cầu hoà, nhưng y không làm vậy.

Y lựa chọn quanh co lòng vòng tiêu diệt tình địch của mình, sau đó lại giống như trước kia, cao cao tại thượng, chờ Cố Nhiên tới tìm hắn, chờ kiểm chứng Cố Nhiên yêu y nhiều hơn so với y yêu Cố Nhiên, kiểm chứng địa vị của y cao hơn Cố Nhiên.

Trong cốt truyện, Cố Nhiên chính là bị cách yêu giống như thần kinh này của y ép cho đi xa.

Sau khi gặp lại, hai người lại trải qua một phen máu chó, ngược luyến thật dài, cuối cùng gương vỡ lại lành, có được cái kết HE, cũng là trong giờ phút hạ màn, vị vương tử điện hạ cao ngạo này mới cúi đầu.

Lần cúi đầu này đại biểu cho sự trưởng thành của vai chính, cũng có nghĩa là toàn bộ câu chuyện bắt đầu thăng hoa.

Úc Hoan giống như bị sự vô sỉ của y làm cho tức giận, cậu nháy mắt đã quên phải nói lý lẽ với Ngô Phỉ, cao giọng nổi giận nói: "Cậu câm miệng! Cậu không thừa nhận thì thôi, nói gì tôi cũng được, nhưng tôi không cho phép cậu nói Cố Nhiên như thế! Anh ấy chính là người tốt nhất trên thế giới này! Cậu không thích anh ấy là do cậu mắt mù, dù sao tôi cũng thích anh ấy, anh ấy chính là bảo bối của tôi, anh ấy cũng nói thích tôi!"

"Ha, ha ha! Thích?" Ngô Phỉ bị một câu cuối cùng của Úc Hoan kí©h thí©ɧ, ánh mắt y lập tức trở nên vô cùng ngoan lệ, giống như một con dao nhỏ: "Cậu cho rằng cậu là thứ gì? Cùng lắm chỉ là một món đồ chơi mà thôi! À, sai rồi, cậu bây giờ đến tư cách làm đồ chơi cho Cố Nhiên cũng không có, dù sao Cố Nhiên cũng có bệnh sạch sẽ."

Úc Hoa ra vẻ bị đả kích, ngậm nước mắt liên tục lắc đầu, lại không thể phun ra nửa câu phản bác.

Mà cậu biểu hiện càng đáng thương, càng bất lực, Ngô Phỉ lại càng hưng phấn, càng muốn dùng tất cả thủ đoạn giẫm đạp cậu!

"Tối hôm qua cậu chơi rất vui vẻ phải không? Tôi nghe nói người trong giới kia cũng không ít trò, rất nhiều người thử một lần liền nghiện. Hơn nữa bệnh trên người bọn họ cũng không ít nha~

Đúng rồi, cậu có thấy được một người xăm đầu rắn không? Người đó nha, lợi dụng bệnh lây qua đường sinh dục của mình ở trong giới đạt được thành tựu trăm sát đó. Chậc chậc chậc, một người nhiễm bệnh lây qua đường sinh dục, cậu đoán xem nếu Cố Nhiên thấy có thể nôn luôn ra không? Ha ha ha..."

"Không không không..." Úc Hoan hoảng sợ điên cuồng lắc đầu: "Tôi không nhiễm bệnh! Không có!"

Ngô Phỉ cười khẽ: "Có hay không cậu đi bệnh viện kiểm tra một lượt không phải được rồi sao? Chậc, đúng rồi, cậu đột nhiên gọi video cho tôi sẽ không phải là vì muốn lên án tôi chứ? Để tôi ngẫm lại, nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhân cơ hội lưu video làm chứng cứ, sau đó cầm đi cáo trạng với Cố Nhiên."

"Tôi đoán không sai chứ?" Y nhướng mày, cười quái dị: "Nhưng thật đáng tiếc, điện thoại của tôi được cài đặt bảo vệ đặc biệt, video với tôi cũng được, gọi điện thoại cũng thế, đều không thể thu lại đâu, vì vậy tôi không nên chậm trễ thời gian đến bệnh viện của cậu nha."

Cuộc gọi video bị cúp, Úc Hoan ném điện thoại xuống, đột nhiên nhào vào trong lòng Cố Nhiê, thất thanh gào khóc: "Cậu ta sao có thể như vậy! Sao có thể như vậy...hu hu hu..."

Cố Nhiên ôm chặt người vào trong lòng, đôi mắt hiện lên lửa giận doạ người, nhưng giọng nói của hắn lại vô cùng nhẹ nhàng: "Cục cưng đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ xử lý tốt, đừng sợ, ngoan..."

Úc Hoan thật sự bị nội dung Ngô Phỉ miêu tả làm cho sợ hãi, không phải giả vờ.

Cậu khóc rất lâu, cuối cùng khóc đến mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi, trong lúc ngủ mơ nước mắt cũng thật lâu không thể dừng.

Cố Nhiên cẩn thận đặt cậu nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm hồi lâu mới đứng dậy hôn lên đôi mắt sưng lên giống như hạch đào của cậu, lại dịch góc chăn, sau đó cầm điện thoại ra cửa.

Đêm khuya, anh Chu cũng không ngờ rằng mình lại còn phải mang theo một đám người đến bệnh viện tư nhân kiểm tra bệnh lây qua đường sinh dục thế này...

Ngày hôm sau lúc anh ta ném kết quả kiểm tra cho Cố Nhiên, cả người đều toát ra vẻ u oán.

"Cậu biết những bác sĩ, y tá nhìn tôi như thế nào không? Lúc bọn họ nhìn thấy kết quả lại còn hỏi tôi có muốn kiểm tra một chút hay không, còn bảo tôi đừng sợ thầy giấu bệnh! Mẹ nó, tôi thật sự bội phục Ngô Phỉ, rốt cuộc cậu ta vơ vét một đám yêu ma quỷ quái kia từ đâu ra vậy!"

Một đám người, đủ loại bệnh!

Một người sạch sẽ khoẻ mạnh cũng không có!

Thử hỏi có quá đáng hay không? Có doạ người hay không?

Mặt Cố Nhiên âm trầm, nhanh chóng lật xem một tập báo cáo kiểm tra thật dày trên tay, còn chưa lật xong hắn liền không thể nhịn được nữa ném báo cáo ra ngoài, giống như ném thứ dơ bẩn gì, sau đó một chân đá gãy cái bàn gỗ bên cạnh.

Hắn nặng nề thở hổn hển, một đôi mắt xuất hiện lệ khí, giống như một con rồng hung ác bị chạm vào vảy ngược.

Lão Chu nơm nớp lo sợ trấn an hắn: "Xin bớt giận, xin bớt giận, đám khốn nạn kia không thực hiện được, cũng coi như là trong cái rủi có cái may, đúng rồi, cậu chuẩn bị xử lý đám người kia như thế nào?"

Anh ta âm thầm dời trọng điểm đi.

"Xử lý thế nào sao?" Cố Nhiên cười lạnh, khoé miệng cong lên lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Nếu bọn họ thích lây bệnh cho người khác như thế, vậy để cho bọn họ tự hưởng thụ lẫn nhau đi."

Lão Chu hít hà một hơi, lại cẩn thận hỏi: "Vậy...Ngô Phỉ thì sao?"

Cố Nhiên trầm mặc, lúc này, hắn cầm cái điện thoại kia, đúng lúc nó rung lên.

Hắn cúi đầu, chỉ nhìn thoáng qua liền hung hăng nhắm hai mắt lại.

Lão Chu tò mò duỗi cổ qua liếc một cái, sau khi nhìn thấy cũng không khỏi líu lưỡi: "Ôi trời, Ngô Phỉ thật sự không tiếc tiền, 100 vạn cậu ta cũng đồng ý? Nhìn không ra cậu ta yêu cậu như thế..."

"Yêu?" Giọng Cố Nhiên mỉa mai: "Tiêu khiển mà thôi, sao có thể xứng với tình yêu của người ta."

Nói xong, hắn đứng dậy đẩy cửa rời đi.

Nhìn bóng lưng của hắn, lão Chu nhún vai, người mới cùng người cũ, thật khó xử a~

***

Từ chỗ lão Chu rời đi, trong tay Cố Nhiên xách theo một cốc trà sữa nóng, phong trần mệt mỏi đẩy cửa nhà ra.

Chỉ là tiếng mở cửa mà thôi, lại vẫn làm cho người ngồi trên sô pha theo bản năng run rẩy một chút, ánh mắt nhìn qua đây cũng hơi kinh hoảng.

Sau khi nhìn thấy người mở cửa là Cố Nhiên, thiếu niên lập tức thả lỏng thân thể, từ trên sô pha đứng dậy, chạy chậm nhào vào trong lòng cậu con trai cao lớn, vui sướиɠ không muốn rời khỏi.

Cố Nhiên duỗi tay ôm cậu vào trong lòng, hôn hôn đỉnh đầu cậu: "Hôm nay bé cưng ở nhà làm gì?"

"Em làm bài tập, đọc sách, còn xem TV nữa!"

"Ngoan quá."

"Nhưng anh về thật muộn nha, anh còn không về em đành phải về nhà của mình."

"Về nhà?" Cố Nhiên ôm cậu ngồi xuống sô pha: "Căn hộ này anh đã nhờ người sang tên cho em, thủ tục rất nhanh là có thể làm xong, cho nên đây là nhà của em."

"Căn, căn hộ này?" Úc Hoan mở to mắt, ở trong phòng khách băn khoăn một hồi: "Không không! Em không thể nhận! Nếu người nhà anh biết..."

"Đây là anh tự mua, không liên quan đến nhà anh."

"Nhưng..."

"Mấy ngày nay bé cưng cứ ở nhà nghỉ ngơi đi? Chờ khi nào tốt hơn rồi, chúng ta lại đến trường học." Cố Nhiên chọc trà sữa đưa tới bên miệng cậu, sau đó nhẹ nhàng dời đề tài.

Nhắc tới đến trường học, Úc Hoan hình như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì, không tự chủ được hơi co rúm lại.

Đây cũng không phải giả vờ.

Cậu thật sự rất sợ...

Cậu không ngờ rằng Ngô Phỉ sẽ phát rồ như thế, trong nguyên tác, cô nương kia suýt chút nữa bị chụp ảnh khoả thân cậu đã cảm thấy rất thảm rồi, nếu đến trên người cậu, vậy thủ đoạn kia quả thực dơ đến không thể nhìn...

Cậu vừa buồn bực vừa uỷ khuất liếc Cố Nhiên một cái...

Ánh mắt của người này bị gì vậy, sao có thể coi trọng một người như thế được.

Cậu hút một ngụm trà sữa, hàm hồ nói: "Nhưng mấy tiết nghỉ phải làm sao bây giờ, mấy tháng nữa là thi đại học rồi."

"Anh dạy bù cho em." Cố Nhiên đã sớm có được giấy tuyển thẳng, cho nên có đến trường học hay không cũng không sao cả, hắn tạm thời cũng không muốn đến trường học, nhìn mặt của Ngô Phỉ kia hắn liền cảm thấy chán ghét.

Bình tĩnh mà xem xét, ở trong giới này của bọn họ, người tàn nhẫn cũng không ít, Cố Nhiên chính là người xuất sắc trong số đó, nhưng thủ đoạn bẩn thỉu như Ngô Phỉ lại chưa từng nghe thấy.

Phải biết rằng thủ đoạn bẩn thỉu và thủ đoạn tàn nhẫn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Tàn nhẫn sẽ khiến người khác sợ hãi kiêng kị, trong lòng sinh ra kính sợ.

Nhưng bẩn thỉu lại chỉ khiến người ta ghê tởm.