Quyển 1 - Chương 2: Diêm Vương sống cũng có thể động tâm sao?

Editor: Đam Mỹ Thịt Văn

Chương 2: Diêm Vương sống cũng có thể động tâm sao?

Cuối cùng đợi đến khi người đàn ông tỏ lòng từ bi đưa cậu đến phim trường thì đã là 2 giờ chiều.

Nhưng đoàn phim lại không một ai tỏ vẻ bất mãn với cậu, đạo diễn còn cười ha hả nói: “Úc Hoan, cơ thể không thoải mái sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa? Xuất diễn của cậu hôm nay chủ yếu là ở lúc hoàng hôn và chiều tối cơ mà.”

“Vất vả cho ngài rồi khi phải điều chỉnh thời gian cho tôi, ngài yên tâm, lời kịch tôi đã học thuộc lòng ở nhà rồi, sẽ không làm chậm tiến độ quay chụp đâu.”

Úc Hoan vẫn rất biết điều, đạo diễn nể mặt Cố thị là nhà đầu tư cũng tốt, nể mặt cậu cũng được, dù sao người ta cũng đã giữ thể diện cho mình.

Trợ lí Tiểu Sơn đi sau cậu thông minh order một xe đồ ăn, miệng cực kỳ ngọt đưa trà sữa cho mọi người, còn cố tình nói to: “Cơm chiều hôm nay cũng là do anh Hoan của chúng ta mời, tiệc tối ở Tử Kim Lâu, tôi còn chưa có đặt menu đâu nên ai muốn ăn gì thì cứ báo nhé!”

Ngày thường đồ ăn ở Tử Kim Lâu cho dù có tiền cũng không đặt được, bây giờ lại bao ăn đủ.

Vừa nói xong, hiện trường liền trở nên vui vẻ hòa thuận, ai ai cũng khen ngợi.

Úc Hoan ngồi thoải mái để chuyên viên trang điểm hóa trang cho mình, cậu cảm thấy mình lúc nào cũng thật may mắn, không chỉ tìm được kim chủ hào phóng, người đại diện cũng rất coi trọng cậu, ngay cả trợ lý cũng giỏi giang và tận tâm với mình, cậu chẳng phải bận tâm một chút nào.

Cuộc sống này ấy, chính là lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió ~~~

Tâm trạng tốt này kéo dài đến tận buổi tối, tới khi nhận được tin nhắn của người đáng lẽ ra lúc này phải đến đón cậu.

【 Bạn của tôi đột nhiên về nước, đang ở hộp đêm Long Mã tổ chức liên hoan, tôi qua đấy uống 1 chén với bọn họ, em về nhà trước đi, tài xế đang đợi em ở bên ngoài đoàn làm phim rồi.】

Hộp đêm Long Mã……

Mấy nơi như hộp đêm này, Cố Kiêu từ trước tới giờ đều không cho phép Úc Hoan đi, anh giấu Úc Hoan kín mít, bạn bè ai trêu ghẹo cậu cũng đều bị anh lườm, nên Úc Hoan còn chẳng biết hộp đêm trong thủ đô này mở ở chỗ nào.

Nhưng hộp đêm Long Mã lại đúng là nơi Cố Kiêu và Lương Kỳ gặp nhau lần đầu.

Lương Kỳ chính là người được ghép với Cố Kiêu trong thế giới này.

Trong cốt truyện, y vào giới giải trí năm 18 tuổi, lẽ ra vừa vào giới đã đi theo Cố Kiêu, từ đó tiền đồ rộng mở.

Mà hiện tại năm ngoái Lương Kỳ vào giới, đã ở trong giới giải trí lăn lê bò trườn một năm nay, bởi vì không chịu tiếp thu quy tắc ngầm nên vẫn không được công ty coi trọng, thậm chí còn bị đối thủ cạnh tranh trong công ty chèn ép trong tối.

Lần này y đồng ý đi theo người đại diện đến hộp đêm là vì bị đối thủ một mất một còn khıêυ khí©h, cùng với việc bị cướp mất tài nguyên quan trọng nhất, nên y mới cắn răng chịu đi.

Dựa theo phát triển của cốt truyện, Cố Kiêu…… chắc hẳn sẽ không trở về đêm nay.

Về đến nhà, Úc Hoan vứt điện thoại trên giường, cả người đổ ập lên chăn, giống như người mất hồn, ánh mắt thất thần.

Một lúc lâu sau, cậu chậm mới rì rì cầm điện thoại lên, nhắn tin hỏi cố vấn tài sản của mình kiêm bạn học tốt – Lý Dục.【 Bất động sản trên danh nghĩa của tớ có cái nào thích hợp để xách vali vào ở luôn không? 】

Hỏi xong, cậu lại ném điện thoại xuống.

Cậu nhớ rõ có lần cậu đi theo đoàn làm phim chụp ảnh ở một chung cư ven biển, cậu tiện tay chụp một bức ảnh đêm gửi cho Cố Kiêu, mấy ngày sau, cái phòng đó đã thành tài sản của cậu.

Nếu không thể tiếp tục ở nơi này, cậu muốn chuyển vào căn hộ kia.

Ngắm biển rộng mênh mông, ngửi mùi gió biển cũng làm người ta bình tĩnh lại.

【 Cậu chia tay với Cố tiên sinh? 】

Lý Dục nhìn điện thoại, nhíu mày nghiên cứu cái từ ‘xách vali vào ở" , cảm giác cái từ này không giống như là đi nghỉ dưỡng mấy ngày đâu.

Úc Hoan:……

Cái tên này, có cần nhạy bén như thế không?

Cậu thở dài trả lời: 【 Vẫn chưa phải……】

Ít nhất thì cũng phải chờ sang ngày mai, khi cậu ngửi được mùi của người khác trên người Cố Kiêu đêm nay không về, mới có thể hợp tình hợp lý, đau lòng muốn chết mà đòi chia tay nha.

Tự nhiên không nói gì mà rời đi, đến lúc đấy có lý cũng thành vô lý, không chừng còn sẽ chọc giận cái người đàn ông gia trưởng kia.

Vẫn chưa phải?

Vẫn chưa?

Lý Dục cong người bật dậy, ngồi xuống sô pha, sau đó lập tức tìm trong danh bạ cái tên mà hai năm trước hắn lưu vào di động, tuy là số điện thoại không thường xuyên liên hệ nhưng thỉnh thoảng cũng có trao đổi thông tin.



Hộp đêm Long Mã.

Vương Hải Lâm, người đang mặc phong cách hip hop, đeo khuyên tai, chọc chọc vào cánh tay Cố Kiêu, nâng chén rượu cụng vào ly của anh, sau đó cười xấu xa trêu ghẹo: “Ui, đồ cuồng công việc, ông lúc nào cũng nhìn điện thoại, đang giao công việc cho cô trợ lý xinh đẹp nào à?”

“Ha ha, lão Vương, ông mấy năm nay không trở về, thông tin đã sớm hết hạn rồi, lão Cố bây giờ đang chơi kim ốc tàng kiều*, đã không còn là cái máy cuồng công việc từ lâu rồi!”

(*Kim ốc tàng kiều: nhà vàng cất người đẹp.)

“Kim ốc tàng kiều? Đâu có cái gì mới đâu, lão Cố trước kia cũng không phải là hòa thượng cấm dục, nói qua thì cũng phải nói lại, chúng ta - người trong cái vòng này thì mấy ai là không có vài cô bên người để giải sầu” Vương Hải Lâm phản bác.

“Không giống đâu, không giống đâu, ha ha ha ——”

Cùng lúc nuôi vài người, với trong hai năm chỉ chú tâm nuôi một người là hai việc có bản chất khác nhau.

Không thấy mấy cô em xinh tươi đang ngồi quanh Cố Kiêu không ai dám ngồi gần anh sao?

Mấy năm nay, thói quen không thích người khác đυ.ng vào của Cố Kiêu đã trở thành việc ai cũng biết trong hộp đêm Long Mã.

Cố Kiêu nhướng mày, nâng ly chạm cốc cùng mấy người anh em của mình rồi uống, xong mới giải thích với Vương Hải Lâm: “Trong nhà nuôi một bé con, tuổi còn nhỏ, tính tình khó chiều, sau này tôi sẽ mang theo cho các ông nhìn.”

Không những khó chiều, còn rất hẹp hòi nữa cơ.

Từ khi anh gửi tin nhắn rằng muốn đến hộp đêm, đến giờ vẫn chưa thận được hồi âm, chắc chắn là giận rồi.

Vương Hải Lâm mở to mắt ngạc nhiên nói: “Là thiên kim nhà ai mà có bản lĩnh đến thế?”

Cố Kiêu sửa sang lại vạt áo khoác, đứng dậy chỉ vào mấy người bạn cứ thích cười trêu anh, nói: “Bảo mấy người này phổ cập kiến thức cho ông đi, tôi đi vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.”

“Ui trời! Chẳng lẽ còn phải gọi điện về nhà báo cáo sao?” Vương Hải Lâm vội vàng hỏi những người khác: “Mau nói cho tôi nghe một chút đi, là thần thánh phương nào có thể lợi hại được như vậy?”

Diêm Vương sống, cũng động tâm được sao?

Bóng dáng Cố Kiêu khuất, rất nhiều đôi mắt đồng thời sáng lên, ngo ngoe muốn tiếp cận, lại không một ai dám làm.

Bởi vì nổi tiếng với giá trị con người và vẻ ngoài đẹp trai, cộng thêm những thủ đoạn không nể nang gì của Cố Kiêu.

Nhưng đáng tiếc, không phải ai cũng hiểu hết Cố Kiêu, đặc biệt là người lần đầu tiên đến hộp đêm.

Khi thanh niên mặc áo sơ mi trắng, quần jean, mang theo mùi rượu đầy người va phải Cố Kiêu, rất nhiều người đều đứng hình, hồi hộp, chờ mong xem trộm.

Ánh mắt bọn họ nhìn thanh niên như đang xem một cái gì đó giúp bọn họ mở đường vậy.

“Nóng quá…… Giúp tôi với……” Lương Kỳ say đến nỗi hai má đỏ hây hây, cơ thể mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không vững.

Y giơ tay muốn ôm lấy cổ của người đàn ông cao lớn trước mặt, tránh cho mình bị té ngã.

Nhưng không ngờ tới, giây tiếp theo, cả người đã bị đẩy mạnh ra, rồi rơi vào một vòng tay khác.

Cố Kiêu vốn dĩ muốn đỡ người theo bản năng, nhưng điện thoại anh lại đúng lúc rung lên, một tin nhắn gửi đến.

Xem tin nhắn kia xong làm anh lập tức mất hết mọi kiên nhẫn, chỉ muốn chạy về nhà, nhìn xem cái người trong nhà có còn ở đấy không.

Nhìn bóng dáng người đa số kia rời đi nhanh chóng, đáy mắt mông lung của Lương Kỳ hiện lên một tia không cam lòng, nắm tay cũng siết chặt.

“Cậu Lương Kỳ, cậu không sao chứ?”

Đang chuẩn bị đứng dậy thì cơ thể Lương Kỳ giật nảy, ngẩng đầu lên nhìn người đang ôm mình: “Anh..... Biết tôi là ai sao?”

“Tôi đã xem phim cậu đóng, là fan của cậu nha, có lẽ cậu cũng từng nghe tên tôi, tôi tên là Mạc Duy.” Người đàn ông này có khí chất ôn hòa cười nói.

“Mạc Duy……” Lương Kỳ nhỏ giọng đọc cái tên này, hoảng hốt nhớ ra, người đại diện đã từng nói qua với y, người này là con nhà giàu thích y, làm người cũng khá tốt, hào phóng với người khác.

Tuy rằng không thể bằng được Cố Kiêu, người khiến tâm hồn y rung rinh từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng là một ứng cử viên rất phù hợp.

Mạc Duy đỡ lấy eo người trong lòng, môi dán ở bên tai đối phương, săn sóc hỏi: "Cậu hình như uống say rồi, tôi đưa cậu về nhà nhé?"

“…… Được .”

Khi Cố Kiêu về đến nhà, cái người anh mong nhớ trong lòng đã ở trên sân thượng tầng hai uống say khướt thành con ma men.

Mà còn là con ma men bị gió lạnh thổi đến đáng thương.

Anh đen mặt lại, khom lưng muốn bế người về phòng.

Cảm nhân được hơi thở quen thuộc, Úc Hoan theo thói quen muốn ôm lấy cổ người ta, nhưng cậu đột nhiên nhớ ra, cái tên khốn nạn này bây giờ căn bản không có khả năng về nhà ôm cậu.

Cho nên, cậu nhất định là đang gặp ảo giác!

Tưởng tượng đến cảnh tên khốn nạn nào đấy đang anh anh em em với người khác, còn mình thì chỉ có thể ôm ảo giác, cậu liền cảm thấy buồn muốn khóc, nước mắt “tí tách” rơi xuống, làm người đàn ông đang ôm cậu sợ tới mức hoảng loạn, tay chân luống cuống, đến thở cũng không dám.

“Cục cưng, có chuyện gì vậy? Em khó chịu ở đâu? Nói cho ông xã nghe được không?” Cố Kiêu bế người lên, xoay người ngồi xuống ghế nằm, ôm cậu trong lòng sau đó rút ra một tấm chăn từ dưới bàn trà quấn lên người cậu.

“Hức hức hức…… Cố Kiêu…… Em không muốn dọn đi, anh cũng cho em luôn cái phòng này được không...... hức.....” Cậu bám chặt người ‘ảo giác" này, đau lòng muốn chết khóc lóc, hai mắt đẫm lệ như hoa lê đính hạt mưa.

“Được được được, cho em, cho em hết, ngày mai tôi bảo trợ lý Triệu qua đây làm thủ tục, được không?”

“Ơ..... Vậy sau này đây là nhà của em, em có thể đuổi anh ra khỏi nhà này!”

Cố Kiêu: “???”

Anh tức đến bật cười, đưa tay đánh một cái vào mông nhỏ cong vểnh kia, còn dùng sức nắn bóp một lúc: “Em thật không có lương tâm, tôi muốn đưa phòng ở cho em, em lại chỉ nghĩ đuổi tôi ra khỏi nhà?”

“Hức.... Anh lại còn đánh em! Ngay cả ảo giác cũng đánh em, anh đáng ghét quá! Hu hu..... Anh đã cùng người khác ở bên nhau rồi, còn muốn ở trong nhà của em, anh thật không biết xấu hổ!”

Cậu hung hăng mắng, còn muốn đưa tay ra đánh "ảo giác" kia, hồn nhiên không biết hành động tu hú chiếm tổ này của mình vô sỉ như thế nào.

Ảo giác?

Hoá ra con ma men nhỏ này căn bản không biết mình là người thật?