Quyển 2 - Chương 20: Cáo mượn oai hùm lâu rồi, cáo lại nghĩ mình là hổ thật

Editor : Sất Béo

Chương 20: Cáo mượn oai hùm lâu rồi, cáo lại nghĩ mình là hổ thật.

Nhìn sắc mặt của Cố Nhiên, Úc Hoan biết ngay, việc cậu khıêυ khí©h Ngô Phỉ xem ra là không uổng phí.

Hành động này của Ngô Phỉ đã khiến tình cảm bạn bè mười năm qua cùng với cái nhìn từ thuở thanh mai trúc mã bị đánh nát bét, nát đến mức có quỳ xuống đất gom lại cũng chẳng gom được gì.

Aiiii, mình đúng là thiên tài mà ~~~

Lúc này thiên tài nhỏ đang ở trong nhà mới, sung sướиɠ vui vẻ học khóa giáo dục 1 đối 1 của mình, nhưng dạo này cuộc sống của Ngô Phỉ lại gặp nhiều rắc rối.

Ngay từ đầu, y sốt ruột muốn lấy được video hãm hại Úc Hoan, cho nên cắn môi, hạ quyết tâm vét sạch tiền tiết kiệm của mình, gửi cho tên công phu sư tử ngoạm kia.

Nhưng Cố Nhiên đang rất muốn dạy cho y một bài học làm sao có thể buông tha cho y?

Thế là ngay sau đó, y lại nhận được tin nhắn thứ hai.

Lần này không phải là yêu cầu tăng giá nữa, mà rõ ràng là tống tiền!

Lần trước khi trả tiền cho đám người kia, do Ngô Phỉ nhờ người đưa tiền mặt, cho nên Cố Nhiên không thể điều tra ra được.

Nhưng số tiền giao dịch lên tới tận một trăm vạn*, dưới sự theo dõi sát sao của Cố Nhiên, nếu muốn lau sạch tất cả dấu vết, thì việc đó gần như không có khả năng.

(*) Một trăm vạn ~ 1 triệu tệ: Khoảng 3 tỉ VND.

Mà những dấu vết đó đều là nhược điểm, trực tiếp dẫn đến việc y bị tống tiền.

Ngô Phỉ tức giận đến phát run, cũng may y chưa phải ngu ngốc, hơi suy nghĩ một chút đã biết, người to gan dám lừa y, tuyệt đối không phải là đám người cao to rác rưởi chuyên lấy tiền làm việc kia!

Thấy y đã nhìn ra, Cố Nhiên cũng lười diễn kịch.

Hắn hẹn một địa điểm để một mình Ngô Phỉ mang tiền đến giao dịch.

Ngô Phỉ giả vờ nghe theo, nhưng kỳ thật y lại sắp xếp 2 tên vệ sĩ, âm thầm đi sau y.

Đáng tiếc, hai người đó đã bị Cố Nhiên giam giữ dễ dàng.

Nhìn thấy người hẹn y là Cố Nhiên, Ngô Phỉ hoảng sợ vô cùng, y xoay người muốn chạy.

Nhưng Cố Nhiên hơi vẫy tay, lập tức từ có người đến tóm gọn y lại từ phía sau.

Nhìn những tên cao to vạm vỡ đó đang trói mình với dây an toàn rất dài, Ngô Phỉ lập tức quay đầu lại, nhìn về phía bục nhảy bungee cách đó không xa.

Gần như ngay lập tức y nhận ra ý đồ của Cố Nhiên.

“A Nhiên…… Cậu đang làm cái gì vậy? Đừng đùa giỡn nữa được không…… Cậu biết mà, cậu biết tôi có chứng sợ độ cao nghiêm trọng mà, tôi sợ nhất là loại thể thao mạo hiểm này a!”

Y co người lại, cố hết sức muốn trốn về hướng đối diện của bục nhảy bungee, nhưng cánh tay của đám vệ sĩ kia tựa như sắt vậy, không cho thời gian nói chuyện đã đẩy y lên bục nhảy bungee.

Mặt y lập tức như cắt không còn giọt máu, giọng nói cũng chuyển sang khóc lóc cầu xin, nhưng người y cầu xin vẫn luôn cứng rắn như sắt, không hé một lời nào.

Thấy hắn không nói, đám vệ sĩ ngầm hiểu rằng boss của mình dường như không thay đổi ý định, vì vậy bọn họ càng đẩy mạnh y về phía trước.

“A a a a ——”

Trong thung lũng trống vắng, tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ vang vọng không dứt.

Một sợi dây thừng buộc một người đang qua lại đong đưa trong thung lũng, như thể đang trói một vật chết vậy.

Vài phút sau, biện độ lắc lư của dây thừng giảm dần rồi dừng lại.

“Kéo cậu ta lên, lại đẩy thêm lần nữa.”

Ngô Phỉ được kéo lên, y nôn thốc nôn tháo ngay khi chạm đất, nhưng đám người đao phủ kia lại không có lòng thương hại, y còn chưa nôn mửa xong thì đã bị đẩy xuống một lần nữa!

“A a a a ——”

Tiếng thét thê thảm chói tai lại vang lên lần nữa rồi ngừng lại.

Sau đó là một lần nữa, một lần nữa, lại một lần nữa……

Khi được kéo lên lần cuối, Ngô Phỉ đã hoàn toàn bất tỉnh, cả người dính đầy chất nôn của mình, thậm chí còn có bọt mép, hơi thở cũng thoi thóp.

Đội trưởng vệ sĩ do dự nói: “Cố thiếu, lại làm thêm lần nữa, e rằng sẽ chết người.”

Cố Nhiên liếc mắt xuống nhìn người đang chật vật trên mặt đất, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng ra lệnh “Báo cho Cố Ngạn để tên kia tới đón người, anh ở lại đây chờ đến khi Ngô Phỉ tỉnh lại, sau đó đưa tập tư liệu này cho cậu ta xem.”

“Thuận tiện cảnh cáo cậu ta, nếu còn có ý nghĩ muốn hại Úc Hoan, phần chứng cứ này sẽ được đưa trực tiếp tới nhà của cậu ta, không những người nhà, mà tất cả bạn bè của cậu ta, còn có những người trong cái giới này, tất cả người cậu ta biết và biết cậu ta, mọi người đều sẽ thấy rõ gương mặt thật của cậu ta.”

“Đến lúc đó, tên của cậu ta, sẽ gắn với một đám người có bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©, khi người khác nói tới cậu ta, người ta sẽ nghĩ đến đám người kia đầu tiên, cùng với đủ loại bệnh lây truyền qua đường tìиɧ ɖu͙©.”

Nói xong, hắn mang theo người đi luôn.

Vốn dĩ hắn muốn lấy từ Ngô Phỉ chút bồi thường để đưa cho Úc Hoan, một trăm vạn trước đó, vừa đến tay hắn đã chuyển qua tài khoản của Úc Hoan.

Trước mắt không thể làm được, nhưng những chứng cứ đó cũng không phải lãng phí, bởi vì Cố Nhiên hoàn toàn có thể khiến chúng nó trở thành gông xiềng để ngăn chặn Ngô Phỉ.

Ở bên ngoài Ngô Phỉ không sợ trời không sợ đất, nhưng ở trước mặt người nhà y lại giả bộ vô cùng tốt, đặc biệt là đối với người ông cực kỳ yêu thương y, y tuyệt đối không muốn cho lão nhân gia nhìn thấy bộ mặt xấu xa kia của mình.

Khi Ngô Phỉ tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên ghế sau của một chiếc ô tô.

Bị mất gần nửa cái mạng, y đỏ mắt, ánh mắt dại ra, giống như bị thiểu năng vậy.

Đội trưởng vệ sĩ ngồi ở ghế phụ thấy y đã tỉnh lại, vội vàng chuyển lại lời của boss nhà mình một cách cẩn trọng.

Khi anh ta vừa dứt lời, tức khắc trong xe im lặng như chết chóc.

Sau một lúc lâu, đột nhiên Ngô Phỉ thét lên thê thảm, sau đó mất khống chế bắt đầu đấm đá lung tung vào cửa xe và lưng ghế ngồi đằng trước, khiến Cố Ngạn sợ hãi phải vội vàng ôm lấy y.

“Cố Nhiên!!! Cậu dám đối xử với tôi như thế! Chỉ vì con chó Úc Hoan kia!”

“Tiểu Phỉ! Cậu bình tĩnh lại đi, cậu như thế này rất nguy hiểm!”

Ngô Phỉ không nghe được âm thanh của Cố Ngạn, y đắm chìm trong thế giới thù hận, đến khi náo loạn đến kiệt sức, mới tê liệt ngã vào lòng của Cố Ngạn, để mặc nước mắt chảy ra thành dòng.

Thật nực cười ……

Thời điểm y cho rằng, bất kể y làm gì đi nữa, Cố Nhiên cũng sẽ không rời khỏi y, thì hắn quay lưng bỏ đi ôm một người mới gặp.

Thời điểm y cho rằng, dù cho Cố Nhiên tạm thời rời khỏi mình, nhưng chỉ cần mình vẫy tay với hắn, hắn nhất định sẽ quay đầu lại, thì hắn lại hôn cái người mới gặp kia trước mặt mọi người.

Thời điểm y cho rằng, Cố Nhiên chỉ gặp dịp thì chơi, lợi dụng mà thôi, thì hắn quay lưng lại, vì cái đồ chó má kia mà ném y xuống thung lũng ……

Hoàng tử nhỏ luôn luôn cao ngạo và vui tươi, đã bao giờ có thời khắc chật vật như này đâu?

Lòng Cố Ngạn thắt lại, trái tim bị lợi ích nhét đầy, thế nhưng lúc này lại nhói lên cảm xúc đau lòng xa lạ.

Anh ta ôm chặt lấy y mà không có ghét bỏ chút nào, “Tiểu Phỉ, không có việc gì, đã không có việc gì rồi, tôi ở chỗ này, tôi mang cậu về nhà! Từ giờ tôi sẽ không bao giờ để hắn bắt nạt cậu nữa, ngay cả khi người nhà tôi lúc nào cũng thiên vị hắn, tôi cũng sẽ không sợ hãi hắn, cho dù vì vậy mà tôi bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà cũng không tiếc!”

Sự quan tâm và yêu thương vô điều kiện đến từ người khác, cuối cùng cũng khiến l*иg ngực lạnh như băng của Ngô Phỉ ấm dần lên.

Y nắm chặt tay Cố Ngạn, nói trong căm hận: “A Ngạn, hắn không cần tôi, hắn ở chung cùng đứa ti tiện kia……”

Nghe vậy, mắt Cố Ngạn lóe ra một tia u tối, “Tiểu Phỉ, cậu nói sai rồi, không phải là hắn không cần cậu, mà là chúng ta không cần hắn, cậu đã quên rằng cậu là người nói chia tay trước sao? Hắn mới là người bị vứt bỏ, Úc Hoan, chẳng qua cũng chỉ là sự lựa chọn khi hắn không còn cách nào thôi, cái thứ thú cưng chỉ dựa vào xu nịnh, nịnh nọt đổi lấy sự thương hại của đàn ông, làm sao xứng để so sánh với cậu được?”

“Đúng! Cậu nói không sai!” Ngô Phỉ như túm được cọng rơm cứu mạng vậy, lập tức phấn chấn lên, “Là tôi không cần hắn! Hắn mới là đồ đáng thương bị tôi vứt bỏ!”

“Tiểu Phỉ, từ giờ trở đi để tôi chăm sóc cho cậu, được không?” Cố ngạn nắm lấy cơ hội, hỏi thử.

Anh ta cố ý làm mờ đi khoảng cách giữa hai người, nên hỏi vô cùng mơ hồ, cũng không trực tiếp nói ra yêu cầu của mình.

Ngô Phỉ sửng sốt, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm chân thành tha thiết của anh ta, lại không từ chối như bị ma xui quỷ khiến vậy.

Vậy là, ngày hôm sau, tin đồn Ngô Phỉ và Cố Ngạn ở bên nhau đã lan truyền ra khắp trường.

Lúc đó, Ngô Phỉ còn tưởng rằng, việc ném một người sợ độ cao nghiêm trọng như y xuống thung lũng và cầm chứng cứ đe dọa y, đã là việc tàn nhẫn nhất mà Cố Nhiên làm với mình.

Nhưng y không biết, thật ra đó mới chỉ là bắt đầu.

Dù đã là học sinh năm 3 trung học, nhưng chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mấy tên đàn em trung thành của Ngô Phỉ, tất cả đều bị Cố Nhiên ép buộc chuyển trường.

Thấy thế, những bạn bè của y và cả Cố Nhiên cũng đều ngầm hiểu phải chọn phe nào.

Thật bất ngờ, đến cuối cùng, ngoại trừ Cố Ngạn với một người bạn đã được y giúp đỡ từ xưa, thì những người khác không một ai lựa chọn y.

Thiếu gia nhỏ nhà họ Ngô trước kia từng tác oai tác quái *, đã bị Cố Nhiên trực tiếp chém thành tư lệnh trụi lủi**!

(*) Tác oai tác quái: Làm những điều ngang ngược, mặc sức hoành hành.

(**) Gốc là (光杆司令) tư lệnh quang côn: làm chỉ huy nhưng không có cấp dưới.

Ngô Phỉ đã từng công khai nói trước mặt mọi người, rằng gia cảnh và năng lực của y đều ngang ngửa với Cố Nhiên, khi đó không phải y nói phét, mà y thật sự nghĩ như thế.

Hai gia tộc Cố, Ngô đã có quan hệ tốt đẹp qua nhiều thế hệ, còn đã từng là thông gia của nhau, cho nên mọi người thường dễ cho rằng hai gia tộc này sánh ngang với nhau.

Bao gồm cả một ít người nhà họ Ngô, đặc biệt là các thành viên nữ và con nối dõi không tham gia kinh doanh, họ đều cho rằng như thế.

Nhưng trên thực tế, nếu xét riêng về quyền lực thì sự phát triển của gia tộc họ Ngô trong những năm gần đây kém xa so với gia tộc họ Cố.

Từ nhỏ Ngô Phỉ đã sống kiêu ngạo, buông thả, có đôi khi y tát vào mặt người khác, họ còn phải nịnh nọt xin lỗi y, rồi mới đưa nửa khuôn mặt còn lại lên.

Y cho rằng tất cả đều do năng lực của bản thân y, bởi vì xuất thân từ nhà họ Ngô, y chưa bao giờ để ý rằng điều mà mọi người sợ hãi thực sự là Cố Nhiên đang đứng sau lưng y.

Cáo mượn oai hùm lâu rồi, cáo lại thực sự tưởng mình là hổ.

Ngô Phỉ bị một câu nói của Cố Nhiên đánh về nguyên hình, sao có thể chịu được đả kích như vậy, vì thế y gọi cho Cố Nhiên mà không suy nghĩ gì.

Đừng hiểu lầm, y gọi không phải để nhận lỗi, xin tha, mà y gọi là để mắng chửi và tính sổ với người!

Vài ngày ngắn ngủi như vậy không đủ để một thiếu gia đã hư hỏng hơn chục năm nhìn nhận được thực tế.

Nhưng Cố Nhiên trước kia đã không dung túng cho tật xấu của y rồi, huống chi bây giờ là vấn đề này?

Cho nên khi y vừa thốt ra câu chửi bới, thì Cố Nhiên bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại.

Y lại gọi, nhưng không gọi được.

Không phải là sự kiên nhẫn của Cố Nhiên quá kém, mà thật sự do Ngô Phỉ rất không biết chọn thời điểm.

Lúc đó, gia sư của nhà chúng ta - thầy Cố Nhiên, đang “nghiêm túc” phạt học sinh đã làm sai bài tập, còn không biết biết hối cải ý ~~~