Quyển 2 - Chương 27: Tôi không ngại nhốt em lại cả đời

Editor: Minnnn

Chương 27: Tôi không ngại nhốt em lại cả đời.

Trong chớp nhoáng, Cố Nhiên bị mấy vệ sĩ xuất thân bộ đội đặc chủng giữ lấy bả vai, hắn theo bản năng muốn giãy giụa, mẹ Cố lại nhanh tay lẹ mắt rút điện thoại trong túi hắn ra.

"Mẹ?" Hắn không dám tin nhìn mẹ ruột của mình.

Hắn biết mẹ luôn cưng chiều Ngô Phỉ hoạt bát, biết làm nũng, bởi vì lúc bà mang thai, đối mặt với người thứ ba quậy tới cửa bức vua thoái vị, là mẹ Ngô dứt khoát, kiên quyết đứng ở bên cạnh bà, che chở bà, lúc bà hậm hực nghiêm trọng sau sinh, cũng là mẹ Ngô vẫn luôn ở cùng bà, nói chuyện với bà.

Nhưng hắn không ngờ tới, bà vậy mà lại vì Ngô Phỉ mà ở sau lưng tính kế con trai ruột của mình!

"Con không cần đi châu Âu, ở bệnh viện với Tiểu Phi ba ngày, giúp nó dưỡng tốt thân thể, chỉ cần con có thể làm được, về sau cho dù con lại muốn đi tìm con chó con mèo gì, mẹ cũng tuyệt đối không quản con nữa." Mẹ Cố bình tĩnh nói.

Người nhà họ Ngô nhìn cảnh này, tuy rằng cảm thấy có chút không ổn, tuy rằng đau lòng đứa trẻ nhà mình phạm phải lỗi lớn, nhưng nhìn Ngô Phỉ bên cửa sổ lung lay sắp đổ, suy nhược yếu ớt, rốt cuộc vẫn cam chịu.

Cố Nhiên không thấy được mấy vệ sĩ đánh không lại này, nhưng hắn ngay từ đầu đã mất đi thời cơ tốt, bây giờ hai bên bả vai đều đau.

Thế là hắn giả vờ thoả hiệp nói: "Cũng được, nhưng mẹ phải trả điện thoại lại cho con."

Mẹ Cố sao có thể không hiểu con trai của mình, bà bỏ điện thoại vào trong túi xách của mình: "Ba ngày sau trả lại cho con, tiểu tình nhân kia của con, mẹ sẽ trông chừng thay con, nếu con dám chạy trốn, mẹ lập tức bắt người đi, khiến con mãi mãi tìm không thấy người!"

Bên bệnh viện binh hoảng mã loạn, Úc Hoan bên này tức giận xong lại mơ mơ màng màng ngủ rồi.

Ngày hôm sau, đánh thức cậu chính là ánh sáng ngoài cửa sổ, mà không phải người yêu hôn môi cùng hoan ái kịch liệt.

Cậu sờ sờ bên cạnh, sờ không đến người, nháy mắt ngồi dậy, nổi giận đùng đùng muốn lấy điện thoại gọi điện phát giận.

Nhưng bên kia treo điện thoại, sau đó gửi một tin nhắn Wechat lại đây.

[Tiểu Phỉ ngủ rồi, anh không tiện nghe điện thoại, mặc khác, trạng thái tinh thần của cậu ấy không ổn, cho nên anh đồng ý muốn cùng cậu ấy đi du lịch châu Âu giải sầu, hoàn thành tâm nguyện của cậu ấy, kế hoạch du lịch dịp nghỉ hè chúng ta sớm định ra không thể thực hiện, hy vọng em có thể thông cảm.]

Úc Hoan ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại, lại gọi đi lần nữa.

Lần này phía bên kia vẫn tắt máy, sau đó gửi tới một tin nhắn trách cậu không hiểu chuyện.

Người đối diện...thật sự là Cố Nhiên sao?

Cậu nghi ngờ nghĩ.

Nhưng nếu không phải, đối phương tại sao lại biết kế hoạch nghỉ hè của bọn họ là đi du lịch?

Đây chính là kế hoạch bọn họ mới định ra tối hôm qua sau khi điền xong nguyện vọng.

Úc Hoan sốt ruột cắn móng tay, đúng lúc này, điện thoại lại nhận được một tin nhắn, từ dãy số xa lạ gửi tới.

Là hai tấm ảnh.

Một tấm trong đó, Cố Nhiên ngồi ở bên giường bệnh nằm bò ra ngủ, Ngô Phỉ lẳng lặng nằm, tay đặt ở trên mặt Cố Nhiên.

Tấm thứ hai, Cố Nhiên vẫn là nằm bò ngủ, Ngô Phỉ thì nhẹ nhàng sát vào, làm tư thế hôn môi.

Úc Hoan nhìn một lần liền ném điện thoại lên tường, sau đó lập tức đứng dậy mặc quần áo, thu thập hành lý.

Cố Nhiên ngu ngốc!

Đồ không sạch sẽ!

Cút đi cho tôi!

Cố Nhiên còn chưa biết, hắn thức cả đêm, cũng chỉ ngủ nửa tiếng, vậy mà cũng có thể bị người không biết xấu hổ nào đó chiếm lợi, sau đó còn bị mẹ ruột của hắn lợi dụng.

Cố Nhiên đã từng chứng kiến thủ đoạn dạy dỗ tình nhân của ba của mẹ hắn, hắn vô cùng lo lắng bà sẽ dùng những thủ đoạn đó lên người Úc Hoan, cho nên không thể không ở bệnh viện ba ngày.

Nhưng hắn không ngờ tới, hắn đau khổ dày vò ba ngày, kết quả là, người lại vẫn không thấy...

Bởi vì lúc này, Úc Hoan đã bao lớn bao nhỏ, từ thủ đô chạy đến thành thị ở phương nam của Hoa Quốc, đi đến cậy nhờ một người anh trai trước kia ở cô nhi viện vẫn luôn rất chiếu cố cậu.

Hai người trời nam đất bắc, một bên vô cùng lo lắng, đào ba tấc đất tìm người, một bên lại nằm ở trong phòng điều hoà, bên trái một quả dưa hấu, bên phải một cây kem, vô cùng vui vẻ

Nhưng vui vẻ như vậy vẫn có người đau lòng cho cậu.

"Hoan Hoan, em xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại ăn ít như thế? Trước kia một mình em có thể xử lý toàn bộ dưa hấu, bây giờ đến nửa quả cũng ăn không hết." Hoa Văn Bạch lo lắng, sốt ruột sờ đầu thiếu niên.

Trước kia ở cô nhi viện, Úc Hoan chính là có tiếng ăn nhiều.

Úc Hoan buồn bực bỏ xuống quả dưa hấu còn đang cắm cái muỗng, sờ cái bụng phình phình của mình, cũng có chút phát sầu: "Em cũng không biết nữa, nhưng cảm thấy không có khẩu vị gì, trong lòng vắng vẻ, thật phiền..."

Vợ sắp cưới Lương Lương của Hoa Văn Bạch không biết nói gì nhìn một đống đồ ăn vặt đóng gói trên bàn, cái này...mà cũng gọi là ăn ít sao?

Hơn nữa với dáng người này, rốt cuộc sao có thể ăn nhiều đồ như thế?

Lương Lương trong lòng không phải không hâm mộ, nhưng cô rất thích đứa bé xinh đẹp này, cô đề nghị: "Nghe nói ngày mai trời đầy mây, có muốn chị đưa em đến bờ biển chơi không?"

Úc Hoan rất muốn đi, nhưng cậu vẫn nhịn đau cự tuyệt: "Không được, chị Lương Lương, em sợ phơi nắng bị đen, em vẫn nên chờ sau khi khai giảng, ánh nắng không gắt như vậy lại đi."

"Cũng đúng, nguyện vọng em điền chính là thành phố H, đến lúc đó có thể đi cùng bạn học mới."

Nhắc tới nguyện vọng, Úc Hoan càng héo.

Ngày cậu rời đi là ngày cuối cùng điền nguyện vọng, dưới sự tức giận, cậu liền sửa lại nguyện vọng đã điền xong, nếu Cố Nhiên biết được, chắc chắn sẽ tức giận...

Nhưng nói không chừng người ta đang cùng bạn trai cũ du lịch vui vẻ ở châu Âu đâu, ngọt ngào chia sẻ cùng một ly kem, cùng cho bồ câu ăn thì sao...

Úc Hoan bị tưởng tượng của mình làm tức đến rớt nước mắt, cậu vừa hung tợn ăn dưa hấu, vừa nức nở mắng chửi người: "Hu hu hu...Cố Nhiên ngu ngốc..."

Hoa Văn Bạch và Lương Lương: "..."

Hai người nhìn nhau.

Trong đầu Lương Lương đầy dấu chấm hỏi: Mình nói cái gì mà khiến em ấy khóc rồi?

Hoa Văn Bạch: Không sao, khóc cũng không khiến em ấy bỏ ăn được, hẳn là chuyện không lớn lắm, thất tình mà thôi, để em ấy từ từ suy nghĩ là được rồi.

Sau đó, Úc Hoan liền ở đây đến ngày nhận giấy thông báo.

"Xin hỏi là bạn học Úc Hoan phải không? Giấy thông báo trúng tuyển của cậu tới rồi, cậu xuống dưới lấy được không? Đúng đúng, tôi ở giao lộ bên phải khu của cậu, cậu đi một chút là có thể nhìn thấy tôi, xe bưu chính màu xanh lục."

"Thiếu gia, người sắp xuống đây rồi." Trong xe bưu chính ở giao lộ, "người chuyển thư" cúp điện thoại, quay đầu báo cáo một câu với người ở ghế sau.

"Ừ."

Trong xe tối tăm, người ở ghế sau thưởng thức túi văn kiện phong kín trên tay, nhìn mấy cái chữ to Đại học Hải Thành viết trên bìa, đôi mắt nửa khép trầm xuống.

Chạng vạng, Hoa Văn Bạch tan tầm về đến nhà, không thấy người ở trong phòng, ngược lại phát hiện một tờ giấy ở trên bàn...

[Anh Bạch, buổi chiều em nhận được điện thoại của trường học, nói giấy thông báo trúng tuyển của em được gửi đến trường học, em phải đi lấy một chút, thuận tiện về thăm cô nhi viện, đừng lo lắng cho em nhé.]

"Lỗ mãng, hấp tấp, bảo trường học gửi lại đây không được sao." Hoa Văn Bạch buồn cười nói một câu, sau đó gửi một tin nhắn Wechat cho Úc Hoan, hỏi cậu đến đâu rồi.

Xe hơi màu đen ở trên đường cao tốc chạy như bay về phía bắc, nhìn những tin nhắn hỏi chuyện tràn đầy quan tâm trên màn hình, Cố Nhiên ôm người hôn mê trong lòng, vẻ mặt lãnh đạm bắt chước cách nói chuyện của Úc Hoan trả lời, sau đó ấn nút tắt máy.

Trong căn phòng kín tối tăm duỗi tay không thấy năm ngón tay, ép tới người bên trong cơ hồ không thở nổi.

Đây đã là lần thứ năm Úc Hoan một mình tỉnh lại trong bóng đêm.

Đây hẳn là ngày thứ ba cậu bị bắt cóc, thời gian này, cậu căn cứ theo đồ ăn xuất hiện trên tủ đầu giường suy tính ra.

Hôm đó, cậu đi xuống lầu lấy giấy thông báo trúng tuyển, nhưng cậu vừa mới đến gần xe bưu chính màu xanh lục đã bị người dùng thuốc mê từ sau lưng bịt mũi miệng, tỉnh lại lần nữa là ở trong căn phòng đến cửa sổ cũng không có, tối đến duỗi tay không thấy năm ngón.

Ba ngày ở đây, cho dù cậu sợ hãi như thế nào, phẫn nộ như thế nào, cầu xin như thế nào, đều không nhận được một chút đáp lại.

Cậu giống như bị vứt bỏ ở một hòn đảo hoang tối đen, đôi mắt thành đồ trang trí, nhìn không thấy bất luận thứ gì, thậm chí không thấy mình.

Chỉ có màu đỏ không ngừng lập loè trên trần nhà có thể cho cậu một tia an ủi.

Bị theo dõi, bị rình trộm, vốn dĩ là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Nhưng loại chú ý đáng sợ này, ở trong bóng tối cùng cô đơn vô biên vô tận đến có thể từng bước cắn nuốt mình lại nghiễm nhiên thành một loại cứu rỗi.

Úc Hoan nắm xiềng xích buộc ở trên cổ tay vào lòng bàn tay, giống một con thú nhỏ bị thương, lẳng lặng cuộn tròn ở giữa giường lớn, đôi mắt trống rỗng mở to.

Ngay từ đầu cậu hoài nghi có phải Ngô Phỉ trả thù cậu không, nhưng loại hoài nghi này rất nhanh đã bị lật đổ.

Nếu là Ngô Phỉ, căn phòng này sẽ không đến vách tường cũng có thảm lông thật dày, giống như sợ cậu quá kích động sẽ tổn thương chính mình.

Loại trừng phạt mang theo bảo vệ này, ngoại trừ Cố Nhiên, căn bản cậu không thể nghĩ ra được ai khác.

Lúc nảy ra phỏng đoán này, Úc Hoan vui mừng đến khóc, lập tức đối diện với camera đáng thương làm nũng cầu xin.

Nhưng thực hiển nhiên, Cố Nhiên cũng không đáp lại cậu cái gì, cho dù cậu khóc cũng vô dụng.

Quả nhiên là thay lòng đổi dạ rồi, nếu không sao có thể nhẫn tâm như thế chứ?

Úc Hoan tự oán trách, hối tiếc nghĩ, nước mắt ào ào chảy ra, hoàn toàn xem nhẹ độ ấm của trái tim cậu.

Bộ dạng trợn tròn mắt không rơi lệ này, người ở sau camera nhìn thấy đứng ngồi không yên.

Cố Nhiên không khống chế được muốn bế người khóc thút thít lên an ủi, ba ngày này hắn đã từng giằng co vô số lần, nhưng mỗi lần thoáng nhìn đến giấy thông báo trúng tuyển vô cùng chói mắt trên bàn, tim hắn lập tức một lần nữa bị đóng băng thành cục đá.

Người này căn bản không đáng để hắn thương tiếc!

Cố Nhiên hạ quyết tâm phải cho Úc Hoan một giáo huấn cả đời khó quên, làm cậu cả đời này không dám có suy nghĩ trốn khỏi hắn nữa.

Nhưng hôm nay Úc Hoan lại khóc vô cùng lâu, mấy tiếng qua đi, nước mắt còn chưa dừng, khóc đến giọng cũng khàn.

Hắn từ chỗ cơ quan đầu giường đưa một cốc nước vào, cậu cũng không chịu uống, chỉ khóc lóc, cuối cùng dần dần không có tiếng, đôi mắt cũng nhắm lại.

Mười phút sau, cửa phòng bị mở ra.

Cố Nhiên mang theo kính nhìn ban đêm, đi đến mép giường, nhìn đôi mắt sưng đỏ của thiếu niên, còn có đôi môi khóc đến khô nứt, duỗi tay muốn bế người lên, nhân lúc cậu ngủ rồi đút cho cậu miếng nước để bổ sung nước trong cơ thể.

Nhưng tay hắn vừa mới đυ.ng tới người thì đã bị nắm chặt!

Người trên giường bỗng nhiên nhảy lên người hắn, giống như bạch tuộc cuốn lấy hắn, sau đó gân cổ lên khóc lớn.

"Hu oa oa...Cố Nhiên khốn nạn hu hu hu...anh đã đi tìm người yêu cũ của anh rồi lại còn dám đối với tôi như vậy hức...anh có biết tôi nhớ anh nhiều lắm không oa...tôi hận anh chết đi được hu hu hu..."

Cố Nhiên: "..."

Nhóc ngu ngốc này vậy mà hiểu được thả dây dài câu cá lớn, khóc mấy tiếng là vì dụ hắn tới...

Hắn gắt gao khắc chế đôi tay muốn ôm lại, lạnh lùng nói: "Vậy em rốt cuộc là nhớ tôi, hay là hận tôi?"

"Hận anh!" Úc Hoan rất có cốt khí mà mắng: "Tôi hận anh chết đi được!"

Cố Nhiên gỡ người xuống, ném lên giường, xoay người liền đi.

Úc Hoan luống cuống, nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo, một lần nữa ôm lấy người, cũng không để bụng cốt khí gì đó, khóc lóc lắp bắp sửa lại: "Hu...em rất nhớ anh...đừng ném em ở chỗ này, anh ơi hu hu hu..."

Cố Nhiên xoay người, nhìn khuôn mặt khiến cuộc sống hàng ngày của mình khó yên ổn, trong phẫn nộ thậm chí mang theo một chút hận ý.

Hắn rất muốn hỏi, nhớ tôi vậy tại sao phải đi? Vì sao không quay về?

Vì sao phải sửa nguyện vọng!

Nhưng cuối cùng, hắn không hỏi ra được một câu nào.

Hắn dùng sức đẩy Úc Hoan về trên giường, đặt một vật hình trụ vào trong tay cậu, nặng trĩu, lạnh như băng, cán chằng chịt những đường như gân xanh.

"Không phải em nói muốn tôi sao, tôi không tin, em chứng minh cho tôi xem, nếu không chứng minh được, tôi không ngại nhốt em lại cả đời."

Úc Hoan nhìn không thấy, cho nên cậu cũng không biết biểu cảm trên mặt Cố Nhiên lúc này, rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.

Trong nguy hiểm còn lộ ra hưng phấn quỷ dị.

Nhưng trực giác nhanh nhạy nói cho cậu, Cố Nhiên không phải đang doạ cậu, hắn nói là thật, có thể nhốt hắn cả đời.

Một hoa yêu như cậu, lâu ngày không thấy ánh nắng mặt trời sẽ khô héo...

Hu hu hu, thật xúi quẩy, có được đứa con số mệnh của thế giới vườn trường vậy mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng!