Chương 1: Quay ngược thời gian

Trời mùa đông tuyết trắng rơi khắp nơi, Mộc Tử Liên đứng trên mép tòa nhà bỗng nhiên nhớ lại cảnh của 12 năm trước. Lúc đó cậu mới xuyên qua, bị bắt đứng hơn 8 tiếng ở bên ngoài trời tuyết lạnh giá, cộng với hơn 5 tiếng mà nguyên chủ đã chịu đựng là 13 tiếng. Nguyên chủ đã chết vì lạnh, biết sao được, lúc đó nguyên chủ chỉ mới 8 tuổi, người nhỏ như trẻ lên 5, chỉ mặc độc một chiếc áo rách mỏng dính cùng chiếc quần dài rách nát như cái nùi giẻ. Mà lúc đó, cả gia đình bọn họ đang dỗ dành đứa con trai giả đang khóc sưng mắt vì bị đau răng.

Mà bây giờ, đứa con trai giả kia đang vui vẻ chuẩn bị kết hôn với vị hôn thê của cậu, còn cậu đứng trên đây nhìn xuống, vạt áo trắng sờn tung bay trong gió tuyết lạnh lẽo, cánh tay không ngừng run rẩy.

Run rẩy ấy chẳng phải vì lạnh.

Cậu cũng không hề khóc.

Cậu chỉ cảm thấy đau thôi, cảm giác tê dại của dòng điện không ngừng chạy dọc toàn thân cậu, bên tai cũng không ngừng vang lên tiếng nói khô khan của máy móc cùng tiếng cảnh báo chói tai.

[Kí chủ, cậu mau dừng lại, như vậy là đi ngược cốt truyện!!!]

Cậu im lặng, không trả lời, hiện tại cậu đang thông qua quang não để tiết lộ toàn bộ sự thật và chứng cứ, muốn thay nguyên chủ xé nát toàn bộ bộ mặt giả dối của kẻ đã cướp đi tất cả của đứa trẻ đáng thương ấy. Mặc kệ dòng điện càng lúc càng cao, mặc kệ âm thanh đang dần hoảng loạn của hệ thống, đăng toàn bộ lên trang mạng tinh tế. Rồi yếu ớt mở miệng:

- Ngươi là hệ thống thì sao chứ? Ngươi luôn nói ta không thể thoát khỏi ngươi, luôn nói ta không thể thoát khỏi thiết lập của cốt truyện, nhưng cuối cùng thì sao? Người thắng vẫn là ta, chỉ vài giây nữa thôi tất cả sẽ biết bộ mặt thật của nhân vật chính mà ngươi tâm tâm niệm niệm...

- Ngươi thua rồi!

Từ xa, trong tiếng rống giận điên cuồng của hệ thống, xuất hiện những ánh chớp lóe sáng cùng tiếng sét đùng đoàng, nghe thấy tiếng sấm, hệ thống bỗng chốc run rẩy, nó nghe được, nhưng cậu thì không. Hai tai cậu đang chảy máu, màng nhĩ đã vỡ, cậu không thể nghe được âm thanh nào nữa, cậu quay người lại, nhắm lại đôi mắt mang sắc vàng kim, thong thả gieo mình xuống dưới. Mà lúc cậu vừa rơi xuống, một người bỗng xuất hiện trên sân thượng đầy tuyết, nắm chặt lấy hệ thống đang run rẩy, lạnh lùng nghiền nát nó. Rồi y nhìn xuống cậu, trong đôi mắt lạnh lẽo lộ ra một tia thương cảm, thời gian như đang chậm lại trên đầu ngón tay y, xung quanh cậu xuất hiện hàng ngàn điểm sáng lấp lánh trong đêm tuyết mờ ảo. Những ánh sáng ấy như có linh tính, lao thẳng về phía cậu, rồi biến mất dần vào bên trong cơ thể cậu.

Thời gian cũng trở lại như cũ, người trên sân thượng biến mất, cậu rơi thẳng xuống lớp thảm đỏ rực trên nền tuyết trắng muốt, ngay trước mặt hai nhân vật chính nguyên tác, máu tươi bắn lên bộ sơ mi trắng muốt của Bạch Liên Dương, khiến y sợ hãi mà lùi về phía sau.

Ngày hôm đó, trang mạng tinh tế nổ tung, trên hotsearch treo cao hai tin tức: "Thiếu gia thật của Bạch gia tự sát ngay ngày cưới của thiếu gia giả và vị hôn thê" và "Sự thật về hoàn cảnh đáng thương của vị thiếu gia đáng thương và bộ mặt thật ghê tởm của Bạch gia"

Khắp nơi đều có những lời thương cảm dành cho cậu và nguyên chủ cùng những lời mắng chửi sỉ nhục dành cho Bạch Liên Dương cùng Bạch gia và vị hôn thê của cậu. Thế nhưng có ích gì chứ, tất cả đã quá muộn rồi, cả cậu và nguyên chủ đều đã chết rồi, mặc dù sự thật đã được phơi bày, nhưng những vết thương trong trái tim lại vĩnh viễn không thể khép lại.

___________________

Cơn gió tuyết lạnh lẽo đánh thức cậu, đôi mắt cậu cũng từ từ hé mở, cậu ngây ngốc nhìn bầu trời xám xịt trước mắt.

- Mình chưa chết sao?

Âm thanh non nớt yếu mềm phát ra từ trong họng cậu khiến cậu giật mình hoảng hốt trong chốc lát, cảm giác lạnh buốt bên ngoài cùng cơn đau rát trong cổ họng khiến cậu nhận ra mình không hề mơ. Cậu... sống lại rồi..., khó nhọc hít vào một hơi lạnh buốt, ngực cậu bất giác dâng lên cảm giác đau nhói, dùng cánh tay gầy nhỏ chống xuống, gắng gượng ngồi dậy. Cánh tay lại liên tục truyền đến những cơn đau khiến cậu nhíu chặt mày, đưa cánh tay tràn ngập những vết thương do cha mẹ nuôi của nguyên chủ gây ra lên trước mắt.

Trên cánh tay gầy nhỏ là những vết roi chằng chịt, xen lẫn vào là những vết bầm tím cùng vết sẹo vốn rỉ máu giờ đã bị tuyết lạnh làm cho ngừng chảy.

- Sống lại rồi à, hệ thống?

Ngồi trong tuyết lạnh một lúc lâu, cậu lẩm bẩm gọi hệ thống, giọng cậu lúc này vừa yếu ớt vừa khàn khàn, nói vài tiếng nhỏ thôi mà họng cũng cảm thấy đau, trước mắt như phủ một tầng sương lờ mờ. Hệ thống không đáp lại, cậu cảm thấy kì lạ, lại lẩm bẩm vài câu, không phát ra âm thanh, có lẽ đã bệnh đến mất tiếng, cậu xác nhận hệ thống đã biến mất, ngồi ngây ngốc một lúc lâu rồi cố đứng dậy. Lúc đứng lên, cậu cảm giác có chút choáng váng, hiển nhiên là do cơn sốt cao hành hạ, lảo đảo quay người rời đi, được vài bước cậu bỗng dừng lại. Trước mắt rơi xuống vài lọn tóc vàng óng như ánh nắng, trong đầu cậu chợt thoáng qua một suy nghĩ: Chẳng lẽ, hệ thống bị tiêu diệt rồi, phong ấn cũng bị giải?

Nghĩ thế, mắt cậu liền nhắm lại, thử cảm nhận linh khí xung quanh, trong không trung bỗng xuất hiện vài luồng ánh sáng lấp lánh vô cùng yếu ớt, mắt cậu bỗng trợn to. Đúng là cảm thấy rồi, phong ấn đã được giải rồi, trong đôi mắt vàng kim xẹt qua một tia vui mừng, cậu quay đầu lại nhìn ngôi nhà mà kiếp trước đã khiến cậu tuyệt vọng khôn cùng, lập tức quay lưng rời đi. Lúc này, cậu không muốn tiếp tục tiếp xúc với đám người này nữa, đi ra khỏi cổng lớn, một cơn gió lạnh lùng thổi qua khiến vạt áo mỏng dính của cậu bay lên lộ ra một mảng da trắng nhợt nhạt đầy vết thương cũ. Trong ánh mắt sửng sốt của người tài xế đưa cậu đến đây, nắm chặt lại vạt áo, nhẹ nhàng cúi đầu tỏ ý chào rồi cứ thế rời đi.

________________________________

Truyện có chút sượng, có thể có chút QT, mong mọi người nhắc nhở nhẹ nhàng đừng mắng tui