Chương 1: Tra công bị tai nạn mất trí nhớ, gặp được tiểu mỹ nhân lưu lạc đầu đường ôm bụng lớn khóc lớn

Editor: Dĩm

Lâm Trình Viễn cuối cùng cũng làm xong thủ tục xuất viện, lái xe rời khỏi bệnh viện, trên đường có chút khát nước liền đậu xe trước cửa hàng tiện lợi, xuống xe đi mua nước.

Cửa hàng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, chỉ có một hai khách nên có vẻ hơi vắng vẻ, chủ tiệm ngồi uể oải ở quầy thanh toán ngáp ngắn ngáp dài, thậm chí còn không ngước mắt lên khi khách bước vào.

Lâm Trình Viễn đi đến tủ đông lấy một chai nước khoáng, quay lại quầy thu ngân để trả tiền, thì thấy một cậu bé đứng đó thanh toán một túi bánh mì năm tệ đã hết hạn sử dụng.

Mặc dù là mùa thu, thiếu niên mặc quần áo mỏng, cả người gầy nhỏ, quần áo như treo ở trên người chứ không gọi là mặc nữa, toàn thân bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt lại xinh xẻo trắng nõn.

Chẳng qua cậu đang cúi đầu, Lâm Trình Viễn cũng không nhìn ra được cậu trông như thế nào, chỉ nhìn thấy ngón tay thiếu niên thon dài, lo lắng nắm chặt một đống tiền nhàu nát, cẩn thận đếm từng tờ một, không biết khi nào thì đếm xong.

Lâm Trình Viễn chịu kiên nhẫn rất kẽm, hắn cau mày sốt ruột, đặt chai nước khoáng lên quầy thu ngân, nói với chủ tiệm: “Tính của tôi trước đi.”

Tô Đường vừa rồi vẫn đang đếm đống tiền giấy cẩn thận, nghe thấy giọng nói của Lâm Trình Viễn, cậu nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo nhìn Lâm Trình Viễn, lộ ra vẻ kinh ngạc, số tiền quý giá vừa rồi cầm trong tay giống như bảo bối giờ cũng không cần nữa, rơi rải rác trên mặt đất, Tô Đường giơ cánh tay mảnh khảnh về phía trước, kích động hét lên, muốn tiến lên ôm Lâm Trình Viễn.

Lâm Trình Viễn bị hù nhảy dựng. Lùi lại một bước, Tô Đường nhận được tín hiệu ghét bỏ từ hắn, mắt cậu đột nhiên đỏ lên, ủy khuất đứng ở nói đó, trong cổ họng trào ra tiếng khóc thút thít.

Không thể hiểu được.

Nhóc điên này từ nơi nào chạy đến? Vẻ mặt của Lâm Trình Viễn tối tăm không rõ. Hắn lại một lần nữa nhìn Tô Đường một cách nghiêm túc. Trông cậu chỉ tầm 17,18 tuổi, khuôn mặt thanh tú và đôi mắt sáng như sao trong Dải Ngân Hà, rất xinh đẹp. Không biết có phải là do quá gầy không, bụng lại nhô ra rõ ràng, giống như một quả dưa hấu nhỏ, Lâm Trình Viễn luôn có cảm giác như đã nhìn thấy cậu bé này ở đâu đó, trái tim đột nhiên đau nhói, giống như bị cái búa bổ vào l*иg ngực, có lẽ là di chứng sau vụ tai nạn. Nghĩ đến đầu hắn lại đau, không dám suy nghĩ gì thêm nữa.

Chủ cửa hàng đột nhiên cắt ngang "Tiên sinh, đừng để ý đến cậu ta, không biết tên câm này từ đâu chạy tới, có lẽ nhìn thấy ngài ăn mặc hàng hiệu liền muốn chạy theo câu dẫn. Ngài mau tính tiền rồi đi mau, kéo bị cậu ta quấn lấy thì khổ."

Tô Đường nghe hiểu chủ cửa hàng đang nói xấu mình, cậu tức giận, hung dữ trừng mắt nhìn ông ta. Chẳng qua cả người cậu nơi nào nhìn cũng mềm như cục bông, đôi mắt hồng hồng như con thỏ, không nhìn ra tức giận ở chỗ nào, lại càng giống như đang bị khi dễ sắp khóc.

Lâm Trình Viễn dửng dưng trả tiền rồi bỏ đi, ngoảnh mặt làm ngơ đối với đôi mắt đáng thương của Tô Đường đang nhìn mình. Vẻ mặt ủy khuất dường như đang mong đợi Lâm Trình Viễn trút giận cho mình, phải giáo huấn chử cửa hàng nói xấu người khác kia.

Hắn ra khỏi cửa hàng tiện lợi, chuẩn bị lên xe thì thấy thiếu niên cũng đi theo hắn ra, cậu còn dám vươn tay kéo cửa chỗ ghế phụ, coi như chuyện đương nhiên.

Lâm Trình Viễn tức giận cười nhạo, hắn đã sống 30 năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải kẻ còn không biết xấu hổ hơn những người trong gia đình mình. Hắn trầm mặt quát: "Làm gì!"

Tô Đường bị hắn quát làm cho giật mình hoảng sợ, giống như đứa trẻ làm sai chuyện, đưa hai tay xoa xoa góc áo, lo lắng nhìn hắn.

Lâm Trình Viễn nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu, trong lòng không khỏi cứng lại, sắc mặt dịu đi một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu, lạnh lùng nói: “Lùi lại, đừng tới đây.”

Cũng may, thiếu niên có vẻ rất nghe lời hắn, ngoan ngoãn lui về phía sau một bước, Lâm Trình Viễn cũng an tâm, nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, sau khi khởi động xe, quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên phải, thiếu niên vẫn đang nhìn hắn, ngoan ngoãn đợi Lâm Trình Viễn kêu cậu lên xe.

Trái tim của Lâm Trình Viễn như bị chặn lại, hắn cảm thấy rất vô lý khi trả tiền bánh mì cho một người ăn xin nhỏ bé xa lạ, khác với hắn của ngày thường, cũng không phải tác phong của hắn, chẳng lẽ bị tai nạn xe hơi đâm đầu óc hắn choáng váng luôn rồi?

Hít một hơi thật sâu, Lâm Trình Viễn đạp ga rời đi nơi đó như chạy trốn, Tô Đường nhìn thấy chiếc xe phóng đi liền sững sờ, ngây ngốc đứng ở nơi đó, phản ứng lại mới biết hắn vứt bỏ mình.

Từ trong kính chiếu hậu, Lâm Trình Viễn nhìn thấy Tô Đường đang khóc lớn, khập khiễng đuổi theo, chỉ có một chân còn mang giày thể thao, chân còn lại để trần, mu bàn chân có vết thương đỏ bầm, thâm tím.

Tô Đường khóc ướt đẫm cả mặt, còn không kịp lau nước mắt, loạng choạng đi theo sau xe, cậu sợ bị bỏ lại, hai má ửng hồng, khóc đến không thở nổi, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.

"Bốp", Tô Đường té ngã, từ dưới đất ngồi dậy nức nở, muốn đuổi theo Lâm Trình Viễn, nhưng chân bị thương không đứng dậy được.

Trong lòng Lâm Trình Viễn nghẹn muốn chết, lại nhìn trong gương chiếu hậu, bóng dáng nhỏ bé của thiếu niên đã khuất dạng, trong lòng nhói đau không nói nên lời, thứ tình cảm này không nên tồn tại nên vứt bỏ càng sớm càng tốt, hắn hít một hơi thật sâu, đạp chân ga đến tiểu khu nhanh hơn so với bình thường.

Còn cách nhà năm mươi mét, tiếng nhạc xập xình vang lên từ biệt thự của Lâm Trình Viễn. Hàng xe sang trọng đậu trước cửa nhà hắn. Vài vệ sĩ áo đen đứng ở cửa. Khi thấy Lâm Trình Viễn đi tới, họ tiến tới ngăn cản hắn bước vào, vệ sĩ nói bằng tiếng Trung nửa vời, “Tiên sinh, xin hãy cho xem thư mời của ngài.”

Lâm Trình Viễn cười lạnh “Mẹ nó, đây là nhà tôi.”

P/s: Uhu, mới chương đầu mà khổ thân con tui dữ vậy trời 😢