Chương 1: Bị bắt cóc

Ninh Tiêm Uẩn bị một tiếng thét chói tai lẫn tiếng súng đánh thức.

Xung quanh đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón, đầu căng đến nỗi đau nhức.

Hình như tối hôm qua cậu cãi nhau cùng người trong nhà, sau đó rời nhà trốn đi, vào một cửa hàng gì đó, sau đó không còn nhớ rõ nữa.

Ninh Tiêm Uẩn mò mẫm đứng dậy, nghe thấy có nơi truyền tiếng tiếng vang của người đang giãy giụa, phát ra tiếng nức nở và cầu xin tha thứ không ngừng.

Nghe giọng nói thì có vẻ tuổi tác không chênh lệch với cậu bao nhiêu.

Bị bắt cóc.

Hơn nữa còn là tách ra giam giữ.

Ninh Tiêm Uẩn đưa ra được kết luận này cũng là thói quen.

Thân là người thừa kế tương lai duy nhất của nhà họ Ninh, cho dù Ninh Tiêm Uẩn không được người ta yêu thích thì vị cầm quyền nhà họ Ninh kia cũng phải bảo đảm tính mạng của cậu không gặp trở ngại.

Ninh Tiêm Uẩn tìm một góc ngồi xuống, chờ đám bắt cóc kia tới.

Ttuy rằng nhà họ Ninh có quyền có thế, nhưng chính cậu cũng phải cam đoan con tin đừng bị gϊếŧ trước khi được cứu.

Ninh Tiêm Uẩn nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, âm thanh nhỏ như hơi thở khó phân biệt nam nữ xuyên qua.

""Số 12, đưa tay ra.""

Ninh Tiêm Uẩn bị sắp xếp thành số 12 còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi đối phương gọi lại một lần nữa thì cậu mới trả lời.

""Đưa tay?""

Ở trong bóng tối lâu, Ninh Tiêm Uẩn cũng khôi phục một chút thị lực, cậu nhìn xung quanh, vị trí chính giữa mặt tường ở trước mặt cậu có một cái lỗ vuông rộng mười centimet.

Bên ngoài chút ánh sáng chui vào, là mấy thứ giống như đèn pin.

Ninh Tiêm Uẩn cũng sẽ không ù ù cạc cạc đưa tay ra ngoài, nhỡ đâu người này tiêm thuốc phiện cho cậu thì cậu sẽ gặp phiền phức.

Thái độ trầm mặc của Ninh Tiêm Uẩn dường như đã chọc tới người đàn ông nóng nảy bên ngoài này, người đàn ông giống như sờ soạng ở chỗ nào đó một chút, răng rắc một tiếng, nửa bên phải tường đột nhiên di chuyển sang bên cạnh, nước phun sạch sẽ cũng đồng thời theo đó mà tới.

Ninh Tiêm Uẩn bị phun cả người…

Rốt cuộc người đàn ông ngoài cửa vẫn tiến vào, hai người đi theo phía sau hắn cùng nhau tràn vào trong không gian này, chỗ này vốn đã không lớn giờ lại thành ra chật chội.

Ánh sáng chói mắt chiếu về phía Ninh Tiêm Uẩn, cậu nghiêng đầu, hai mắt đều nheo lại.

Cái cổ thon dài của thiếu niên cứ như vậy lộ ra, xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng dưới ánh sáng cơ hồ trắng sáng lên.

""Đưa tay đánh số.""

Trong tay người đàn ông cầm một con chip nho nhỏ phát ra ánh sáng màu lục, trên tay kia thì xách một túi đồ màu đen, trên mặt tràn ngập vẻ thiếu kiên nhẫn.

Ninh Tiêm Uẩn không rõ lắm, nhưng với kinh nghiệm bị bắt cóc nhiều lần như vậy, sẽ không có tên tội phạm bắt cóc nào có tiền mua loại chip này.

Cậu nhớ rõ loại chip định vị này hiện tại trên mạng cũng phải tối thiểu mười vạn, có thể tùy ý biến hình, biến sắc, hơn nữa không có sự cho phép của người mua chip, đeo lên người rồi thì căn bản không lấy xuống được.