Chương 1: Nhìn đệ muội thủ da^ʍ

Thái Thanh Sơn là người cao lớn, thô kịch, năm ấy khi hắn mười lăm tuổi được triều đình chiêu binh mộ sĩ, vẫy tay từ biệt cha mẹ cùng tiểu đệ còn đang chảy nước mũi, cứ như vậy mà bước lên kiếp sống hành quân đánh giặc.

Mười lăm năm qua đi, hiện giờ chiến sự nơi biên cương đã coi như bình ổn, triều đình để cho đám lão binh về quê thăm người thân, vấn an hương thân phụ lão nơi quê nhà, giải quyết chuyện chung thân đại sự.

Hôm nay đúng là ngày mà đại nhi tử Thái gia, Thái Thanh Sơn trở về.

Sáng sớm, hương thân thôn phụ đã chạy tới Thái gia xem náo nhiệt.

Hai vợ chồng già Thái gia cũng là vận mệnh nhấp nhô, sau khi đại nhi tử tham gia quân ngũ, Thái phụ đi vào trong thành bán đồ ăn, bị gia phó nhà có tiền dùng loạn côn đả thương, sau khi được nâng về nhà, lại không có tiền trị liệu, buông tay rời bỏ nhân gian. Chỉ chừa lại một tiểu nhi tử năm tuổi cùng Thái mẫu.

Đại nhi tử Thái Thanh Sơn trời sinh cường tráng, có một phen sức lực, thời điểm mười lăm tuổi vẫn còn là một tiểu tử choai choai đã bị triều đình mộ binh, đi tòng quân, sau đó liền không có nửa điểm tin tức, mấy người xung quanh đều nói hắn sớm đã chết trận.

Haizz, không nghĩ tới, không chỉ không chết, cư nhiên còn lập chiến công trở lại, được đương kim Thánh Thượng phong làm Phiêu Kị tướng quân, hiện giờ cũng coi như là áo gấm về làng.

Nhị nhi tử Thái Thanh Tùng trời sinh suy nhược, lúc mới sinh ra suýt nữa thì chết non, là Thái mẫu dùng hết toàn lực mới lưu lại một mạng, cầu Thần gia ở vùng núi cách thôn mười tám dặm phù hộ, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như nữ hài tử. Kiều kiều nhược nhược, thật vất vả mới sống đến năm mười tám tuổi.

Lại nói tiếp, thời điểm đại nhi tử tham gia quân ngũ, nhị nhi tử Thái gia lúc đó cũng chỉ mới ba tuổi.

Lão Thái đầu đi rồi, Thái mẫu mang theo Thái Thanh Tùng sống qua ngày, đại khái cũng xem như miễn cưỡng vượt qua, không có trở ngại gì nhiều. Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm ấy khi Thái Thanh Tùng mười lăm tuổi, khắp nơi đại hạn, năm sau lại gặp phải hồng thủy, hoa màu trong đất đều chết úng, liên tục hai năm không thu hoạch được gì, rất nhiều nhà đã bắt đầu bán nhi bán nữ cầu mạng sống.

Tuy rằng Thái gia cũng gian nan nhưng dựa vào vài mẫu cây ăn quả ở trên núi của lão Thái đầu gieo trồng khi còn sống cũng xem như tốt hơn rất nhiều so với đám người sa cơ thất thế, năm sau, còn tích tụ được một chút, mua qua chỗ mẹ mìn một tiểu nha hoàn về, xem như là cưới cho Thái Thanh Tùng một người tức phụ.

Chỉ là mệnh của Thái gia thật sự không tốt, cưới tức phụ không quá nửa năm, ôn dịch lại lan tràn, Thái mẫu cùng lão nhị Thái Thanh Tùng không tránh được bàn tay to của ôn thần, lôi kéo nhau cùng đi địa phủ, làm tiểu quỷ số khổ. Thái gia để lại hai phòng một sảnh, thật tiện nghi cho tiểu nha hoàn mới mua tới kia.

Trong viện Thái gia, một nữ tử thanh xuân đầu búi một búi tóc phụ nhân đang bận rộn.

Nữ tử này là tức phụ Vân Hương, hai năm trước được Thái mẫu cùng nhi tử Thái Thanh Tùng dùng ba lượng bạc mua về từ trong tay mẹ mìn.

Nghe nói là nha hoàn của một gia đình giàu có, một nhà chủ tử phạm tội, lưu đày đến nơi khổ hàn, các tiểu nha hoàn như nàng không bị bán đi, quan phủ làm chủ để cho các nàng về nhà của mình.

Vân Hương về đến nhà, cuộc sống còn không bằng khi làm nha hoàn, trong nhà Vân Hương có năm huynh đệ tỷ muội, nàng là thứ ba. Cả nhà một nghèo hai trắng tay, Vân Hương vừa mới vào cửa đã bị mẹ đuổi đi, bán qua tay cho mẹ mìn.

Bởi vì phụ nhân trong thôn coi thường nàng, nói nàng có mệnh hung thần, liên lụy một nhà chủ tử bị lưu đày, hiện tại lại tai họa tới Thái mẫu cùng lão nhị, là tai tinh giáng thế, không may mắn, ai cưới nàng thì người đó xui xẻo.

Tuy rằng Vân Hương nhìn có vẻ gầy yếu nhưng mấy năm trước ở nhà chủ cũng coi như qua được mấy năm an ổn, lớn lên dáng người thật đẹp, tuy chỉ mặc áo tang vải thô nhưng lại không che được thân hình thướt tha kia. Bên dưới bộ ngực tròn trịa là vòng eo thon một tay cũng có thể ôm hết, mông kiều ngạo lúc đi lại nhẹ nhàng đong đưa, khiến cho một đám nông phu thô tục nhìn đến hai mắt đăm đăm, miệng đắng lưỡi khô.

Bộ dáng Vân Hương cũng khác với người ở Thái gia thôn, một đôi mắt hạnh mi cong, gương mặt trứng ngỗng, da thịt tuyết trắng như ngọc, đôi môi anh đào hồng nhuận.

Nam tử trong thôn đều cảm thấy nàng tựa như tiên nữ, các nữ nhân lại xem nàng là hồ ly tinh chuyển thế, suốt ngày chỉ biết thông đồng cùng đàn ông, sớm muộn gì cũng sẽ bị tròng l*иg heo. Nhà ai mà cưới nàng, nhà người đó xui xẻo.

Bởi vì mang mệnh tai, đàn ông già trẻ chưa thành hôn trong thôn cũng không dám tùy ý đi lại cầu hôn nàng, cho dù có tà tâm cũng không tặc gan, sợ bị cọp mẹ trong nhà cầm chổi đuổi đánh.

Bỗng nhiên, trong đám người có một phụ nhân đanh mặt, trợn trắng mắt, dùng sức nhéo hông nam nhân nhà mình đang nhìn chằm chằm Vân Hương nuốt nước miếng, sau đó hung hăng phỉ nhổ, “Phi, tiểu tiện nhân, cái đồ tai tinh, cả người bốc lên mùi dâʍ đãиɠ!”

Vân Hương không để ý tới, từ giếng gánh ra một xô nước, cố hết sức xách vào trong phòng, trùng hợp Thái Thanh Sơn từ trong phòng đi ra, nhìn thấy nàng, mày nhăn lại.

Cái vị em dâu trên danh nghĩa này nhìn quá mức gầy yếu, eo còn không bằng bắp chân thô của hắn, xách theo xô nước lung lay sắp đổ, eo tùy thời đều có thể bị xô nước này làm gãy.

Hắn đi nhanh đến, “Để ta đi.”

Nói xong, đi lấy xô nước trong tay Vân Hương, trong lúc vô tình bàn tay đυ.ng phải tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, vội vàng lùi lại, ngay sau đó, đen mặt đem thùng nhấc lên, đi nhanh vào phòng trong.

Vân Hương thấy người đi xa, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng có chút sợ vị đại bá này, đại để là do nhiều năm hành quân đánh giặc, hắn hoàn toàn khác với phu quân ôn tồn lễ độ khi còn trên đời, thân mình quá mức cao lớn cường tráng, làn da màu đồng, luôn trương ra một khuôn mặt đen, bộ dáng không cười, nhìn…… Có chút hung dữ.

Hơn nữa, hắn vừa tới gần là có thể ngửi được hương vị nam nhân nồng đậm trên người hắn, làm cho chân nàng hơi mềm, nhịn không được muốn chạy trốn.

Vân Hương thật sự là tiểu nha hoàn của gia đình giàu có, bởi vì sinh ra dáng người tốt, từ khi còn nhỏ đã đặt bên người lão thái thái, bị dạy dỗ, lưu lại để ngày sau đưa cho đàn ông già trẻ trong nhà hưởng dụng, trợ giúp cho chủ mẫu hoặc là thiếu phu nhân lung lạc giữ vững tâm nam nhân.

Chẳng qua sau này, gia chủ còn chưa kịp hưởng thụ đến nàng, phu nhân lão gia liền xảy ra chuyện, bị giam trong tù ngục, nàng cũng bị quan sai bắt vào phòng chất củi. Lúc ấy nàng linh cơ vừa động, cùng mấy tiểu tỷ muội dùng tro bôi đen mặt, nhân lúc lão thúc thúc trông coi nhắm mắt nghỉ ngơi, mới may mắn chạy thoát.

Không nghĩ tới về đến nhà, lại bị nương nhẫn tâm bán đi, lúc này mới tới ngồi ở nơi thâm sơn cùng cốc này.

Đêm đến, Thái Thanh Sơn đã sớm nằm lên giường đất. Tính toán ngày mai rảnh rỗi sẽ đi dọn dẹp mộ phần của Thái phụ Thái mẫu, tế điện đệ đệ mất sớm.

Ai ngờ, nửa đêm lại bị một đạo thanh âm uyển chuyển than nhẹ đánh thức, thanh âm kia mang theo vài phần nhỏ vụn khóc nức nở, làm như khó chịu, lại làm như sung sướиɠ, Thái Thanh Sơn nghe đến thân thể một trận khô nóng.

Cẩn thận nghe, tựa hồ là đệ muội nhu nhược đang khóc.

“Ô ô…… A…… Ô ô…… Khó chịu……”

Âm cuối của nàng phát run, khó nhịn lại áp lực.

Nhà cửa Thái gia nhỏ, ba gian nhà ngói khang trang, gian ở giữa dùng làm nhà chính đãi khách ăn cơm, đông phòng là nơi Thái phụ Thái mẫu ở lúc sinh thời, tây phòng là tân phòng của Thái Thanh Tùng cùng Vân Hương. Sợ bị khói dầu bay đến, Thái phụ lúc sinh thời lại ở ngoài đông phòng xây một phòng bếp nhỏ, hai gian nhà ở chỉ cách nhau một gian nhà chính trống rỗng, khoảng cách gần, phòng ở lại không cách âm.

Hơn nữa Thái Thanh Sơn tham gia quân ngũ đánh giặc nhiều năm, nhĩ lực so với người khác đều tốt hơn, cho nên, tại ban đêm yên tĩnh, hơi có chút điểm động tĩnh đều nghe đến phá lệ rõ ràng.

---o---

Tiểu Nghiên: Mình có nhận nạp vàng qua TKNH, Momo tỉ lệ 80% (50k vnđ được 40k vàng), bạn nào có nhu cầu thì nhắn tin cho mình nghen