Chương 1

"Ngươi nói cái gì, Lăng gia chuẩn bị kén rể?"

"Có thật không?"

"Tốt, thật sự là quá tốt mà!"

Mỹ nữ hớn hở ra mặt, tắt máy liên lạc đi, ngồi trước gương trang điểm chải chuốt một phen, sau khi xác định dung mạo mình vẫn như hoa như ngọc liền nện giày cao gót trực tiếp bước tới thư phòng.

"Lão gia ---"

Âm thanh nũng nịu vang lên khiến nam nhân nghe được muốn tê tái tận xương.

"Lão gia, có tin tức tốt!" Dương Lệ Xu cười tới xinh đẹp, khuôn mặt kiều mị không có chút dấu vết nào chứng tỏ ả là một gà mẹ ba lứa, ả dịu dàng nói: "Lão gia, nghe nói Bách Dược Đường Lăng gia chuẩn bị tuyển rể, sính lễ không chỉ có có lục cấp dược tề, mà còn có thêm một xuất thư đề cử từ Học Viện Quân Sự Hoàng Gia nữa đó."

Tạ Nguyên Lễ hơi động lòng, do dự nói: "Không được, Lăng gia kén rể cho con trai họ, Tạ gia ta cho dù có vô dụng như nào cũng không thể đi ở rể, lại nói, trong lòng em có thể bỏ được sao? Trong nhà chỉ có Uy Nhi có độ tuổi thích hợp, nhưng nó là đứa nhỏ anh ký thác kỳ vọng cao nhất, em có thể buông tay để nó đi ở rể nhà khác được à?"

Dương Lệ Xu mắt hạnh khẽ đảo, bĩu môi nói: "Anh không phải vẫn còn một thằng con lớn sao, nghe nói mấy ngày trước hắn đã tỉnh rồi đó."

Tạ Nguyên Lễ cau mày quắc mắt: "Đừng có nhắc tới cái thằng súc sinh đó nữa."

Dương Lệ Xu nói: "Lão gia, dù sao đại thiếu gia cũng đã phế rồi, lưu hắn lại cũng là làm phiền người khác, còn không bằng để hắn tới ở rể tại Lăng gia, nhị phòng chúng ta hiện tại còn đang khó khăn, nếu có lục cấp dược tề, lại thêm một người học viên Học Viện Hoàng Gia, lão gia tử cũng sẽ xem trọng anh hơn một chút đó."

Tạ Nguyên Lễ có chút chần chừ, chán ghét nói: "Cái thằng nghịch tử kia khẳng định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đâu."

Dương Lệ Xu cười duyên nói: "Chẳng phải vẫn còn phu nhân sao?"

"Nàng ta?" Tạ Nguyên Lễ ánh mắt lóe lóe.

Dương Lệ Xu vội vàng khuyên: "Vì tiền đồ của tứ thiếu gia, phu nhân khẳng định sẽ đáp ứng, về phần chuyện sau này, còn không phải do lão gia ngài định đoạt sao......"

Hai người âm thầm thương nghị trong chốc lát, tới khi đêm xuống, Tạ Nguyên Lễ rốt cuộc bước chân vào chính phòng đã vắng vẻ bấy lâu nay.

Một ngày sau---

"Hu hu hu......"

Vân Uyển Nhu khóc đến lê hoa đái vũ: "Dịch Nhi, con hãy đồng ý đi mà, xem như mẹ cầu xin con có được không? Thân thể con đã phế rồi, con dù không muốn suy tính cho mình thì cũng phải suy xét cho Thần nhi chứ, không phải con thương nó nhất sao?"

"Huhuhu...... Cha con vốn đã bất công tư sinh tử rồi, con mà không đáp ứng thì mẹ với em trai con biết sống sao đây."

"Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, con bây giờ dị năng đã bị phế, thanh danh cũng bị hủy sạch rồi, nào có người trong sạch nào nguyện ý kết hôn với con nữa chứ?! Tuy rằng Lăng gia đang kén rể, nhưng họ cũng đưa sính lễ phong phú, lại có dược sư cao cấp tọa trấn, con giờ đi Lăng gia nói không chừng vẫn còn khả năng trị tốt thân thể...... "

"Tới Lăng gia ở rể đối với con và với Thần nhi đều tốt cả!"

"Cùng lắm thì...... Cùng lắm thì sau này ly hôn thôi, mẹ xin con đấy!"

Tạ Thừa Húc bị bà ta quấy nhiễu tới đau cả đầu, nhịn xuống thân thể không khoẻ, nói: "Tôi đồng ý!"

"Thật không?" Vân Uyển Nhu vừa mừng vừa sợ, lại thấy sắc mặt con mình tái nhợt, tựa hồ cảm thấy tỏ ra quá cao hứng không tốt lắm liền chảy xuống hàng lệ cá sấu, thương tâm nói: "Dịch Nhi, đều do mẹ không tốt, là mẹ vô dụng, không giúp được con, nếu không phải vì hai đứa bọn con Hức hức hức Cái nhà này mẹ đã sớm không ở nổi nữa rồi......"

Vân Uyển Nhu càng khóc càng thương tâm.

Tạ Thừa Húc nhăn mày càng chặt, trong trí nhớ của nguyên chủ người mẹ này suốt ngày chỉ biết khóc thút thít, vì muốn tranh khẩu khí cho mẹ, vì muốn giành được địa vị trong gia tộc, nguyên chủ liền báo danh tham gia cuộc thi siêu cấp cơ giáp chế tạo sư, ai dè lại vì vậy mà bị hãm hại uổng mạng.

Vân Uyển Nhu khóc lóc kể lể nói: "Mẹ đã sớm nói rồi, mẹ chẳng cầu con tương lai trở nên nổi bật, chỉ cần con cả đời bình an là được rồi, con vì sao lại không chịu nghe lời mẹ nói mà lại đi đạo tác phẩm của người khác để rồi đem bản thân biến thành bộ dạng này chứ? Con đây là muốn mệnh mẹ a, cũng may giờ con tỉnh lại rồi."

Tạ Thừa Húc nhíu mày: "Tôi không đạo phẩm."

Lời này hắn đã nói qua rất nhiều lần rồi.

Căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, Hoàng Vũ là do hắn tự tay thiết kế, cơ giáp cũng là tự mình chế tạo, nhưng mà trong lúc thi đấu Hoàng Vũ đột nhiên phát sinh trục trặc, khiến cho người điều khiển bị trọng thương. Tiếp đó ngoại giới lại dấy lên tin đồn nguyên chủ có hiềm nghi đạo phẩm của người khác, tập đoàn Long An vừa cho ra mắt một loại cơ giáp mới đúng là Hoàng Vũ, thậm chí người ta còn xin độc quyền rồi. Nguyên chủ hết đường chối cãi, thật vất vả tìm được chứng cứ, lại bất ngờ bị cuốn vào trung tâm một vụ nổ mạnh, nguyên chủ thân bị trọng thương, kinh mạch đứt từng khúc, hôn mê suốt một năm trời mới tỉnh lại, chẳng qua linh hồn cũng bị đổi luôn rồi.

Vân Uyển Nhu một bên gạt lệ, một bên lo lắng nói: "Dịch Nhi, con cũng đừng giả ngu nữa, chuyện cũng đã qua lâu rồi, mặc kệ chân tướng mọi chuyện như nào, chúng ta cũng không đắc tội người ta nổi đâu, mẹ chỉ mong con sống cho thật tốt, đừng tiếp tục nghĩ...... huhuhuhuhu......"

"Đừng khóc nữa!" Tạ Thừa Húc trong lòng không kiên nhẫn, khổ nỗi hắn lại không dám nói nặng lời, nếu không sẽ lập tức bị lũ lụt nhấn chìm, đây là kinh nghiệm sau hai tháng tỉnh lại nói cho hắn biết.

Vân Uyển Nhu thút tha thút thít nói: "Vậy con hãy đáp ứng mẹ đi, ngàn vạn đừng tiếp tục truy cứu nữa, người ta có quyền, có thế, có chứng cứ, có độc quyền, còn con thì lấy cái gì mà đi đấu với ngưởi ta?! Mẹ không muốn con lại gặp chuyện nữa đâu."

Tạ Thừa Húc có chút đau đầu, nhìn bà bày ra tư thế không cho phép bỏ qua, bất đắc dĩ nói: "Tôi đồng ý!"

Kỳ thật không đáp ứng cũng không được, chứng cứ của nguyên chủ đã sớm bị trận nổ mạnh kia phá hủy toàn bộ rồi, huống chi lấy tình trạng thân thể hiện tại của hắn cũng không cho phép, một tên phế nhân như hắn cơ bản vô lực đi làm mấy chuyện đó.

Vân Uyển Nhu nhẹ nhàng thở ra, nín khóc mỉm cười nói: "Con có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt rồi, mẹ không cầu gì khác, chỉ cần con bình an thôi. Kỳ thật, ở rể Lăng gia ngoài việc thanh danh không dễ nghe ra thì việc này bao người cầu còn không được, Lăng gia nhân khẩu đơn bạc, chỉ có tổ tôn hai người, tương lai con của con khẳng định sẽ là Lăng gia gia chủ, nếu không phải con có thiên phú xuất chúng thì cọc hôn sự này sợ còn không tới phiên con đâu......"

Tạ Thừa Húc trầm thấp cười một tiếng, cho dù Vân Uyển Nhu nói có dễ nghe thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng thể thay đổi được sự thật rằng bà ta đem bán con trai mình đâu.

Nguyên chủ nếu vẫn còn sổng hẳn sẽ vô cùng thương tâm.

Vân Uyển Nhu thấy con trai mình cười liền cao hứng nói: "Con yên tâm, mẹ khẳng định sẽ không hại con!"

......

Vân Uyển Nhu đi rồi, Tạ Thừa Húc lâm vào trầm tư.

Đời trước hắn sinh ra sau khi mạt thế kết thúc, lúc ấy loài người sinh nở khó khăn, mỗi một đứa trẻ được sinh ra đều là vật báu của quốc gia, có thể nói là hắn sinh ra trong vạn chúng chú mục. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, vào cái năm hắn lên 6, nhân loại đột phá được cửa ải sinh đẻ khó khăn, cha mẹ hắn tức tốc ly hôn, từng người nam cưới nữ gả, mà hắn cũng trở thành đứa con thừa thãi ai cũng muốn vứt bỏ.

Nếu không phải có ông bà che chở khéo hắn chẳng sống nổi tới lúc thành niên.

Là cháu đích tôn của người lãnh đạo căn cứ, hắn đã định trước là cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của người khác rồi.

Có điều hắn vẫn rất may măn.

Nửa đời trước đen đủi tựa như bàn đạp cho nửa đời sau hạnh phúc vậy.

Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn cùng chú nhỏ tiến vào tu giả đại lục, đó là một một thế giới vô cùng thần kỳ, có võ giả, có đan sư, còn có luyện khí sư, trận pháp sư cùng phù sư, thế giới kia huyễn lệ đã sắc, võ giả vi tôn, trên thì có cô chú yêu thương, dưới lại thêm vài nhóc em họ thông minh hoạt bát, chung quanh còn có vô số đồng môn sư huynh muội.

Ở thế giới kia hắn vô cùng hạnh phúc, việc duy nhất bất mãn là sau khi hắn được việc cô chú lập tức phủi tay làm chưởng quầy, tống hết chuyện vụn vặt cho hắn quản lý.

Mấy ngàn năm thời gian đủ để khiến hắn quên gần hết những chuyện về thời mạt thế.

Theo một đám người xung quanh lần lượt phi thăng, hắn vốn tưởng rằng mình cũng sẽ phi thăng Thần giới, ai dè......

Vận may của hắn dừng lại tại đây, vào lúc cửu trọng lôi kiếp giáng xuống, hắn vô cùng xui xẻo đυ.ng trúng một tiểu bí cảnh đang dần sụp đổ, hai loại năng lượng va chạm vào nhau, không gian dần sụp đổ, mà hắn cũng trở thành pháo hôi bị kéo theo, không chỉ tổn hại thân thể mà ngay cả linh hồn cũng suýt nữa phi hôi yến diệt.

Thực sủng cộng sinh hao hết năng lượng đem hắn cuốn vào không gian loạn lưu.

Tạ Thừa Húc nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc hắn tỉnh lại lần thì đã trở về thế giới này.

Bây giờ là tinh lịch năm 6389, cách mạt thế 8000 năm có thừa, nhân loại tiến vào thời đại tinh tế, mạt thế cũng dần trở thành câu chuyện trong truyền thuyết.

Căn cứ thông tin lẻ tẻ trên sách lịch sử, thiên thạch giáng lâm đã làm bại lộ vị trí Trái Đất, sau khi mạt thế kết thúc, nhân loại nghênh đón khoảng thời gian bình yên ngắn ngủi, ngay sau đó, người ngoài tinh lặng lẽ đột kích, từ đây bắt đầu một chuỗi ngày chiến tranh dài đằng đẵng tới mấy ngàn năm, hy sinh vô số anh hùng huyết lệ, trải qua bao gian nan khổ cực, cuối cùng nhân loại dựa vào nghị lực kiên cường của mình giành được một vị trí nhỏ trong tinh tế.

Ngân Lam tinh hệ chính là tinh vực mà loài người chiếm lĩnh được vào lúc này.

Nguyên chủ sinh ra ở Duy Tác Tư tinh, lệ thuộc vào nhánh chi thứ Tạ gia sớm đã xuống dốc.

Có lẽ là do huyết mạch dẫn dắt, cũng có thể là do một hồi nổ mạnh bên nguyên chủ đã làm sản sinh bạo động thời không, trong nháy mắt khi nguyên chủ chết đi, thực sủng kéo hắn dung nhập vào thân thể này, sở dĩ hắn hôn mê suốt một năm tròi mới tỉnh lại quả thật là do thương thế quá nặng.

"Tích tích tích tích!" Âm thanh từ người máy vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của hắn.

"Mời thiếu gia dùng cơm!"

Tạ Thừa Húc hơi hơi nhíu mày, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm dịch dinh dưỡng thấp kém trước mặt, trong cổ họng như trào lên từng trận cay đắng, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó, đời trước sống trong nhung lụa đã quen ròi, vị của dịch dinh dưỡng này, thật sự có chút khó có thể hình dung, chẳng qua

Tạ Thừa Húc thở dài, hắn hiện tại không có tư cách bắt bẻ.

Thời đại tinh tế, rau dưa giá cả cực quý, nguyên chủ ngày trước cũng không phải ngày nào cũng được ăn, nhưng với thân phận Tạ gia thiếu gia, nguyên chủ cũng chưa từng ăn qua loại dịch dinh dưỡng thấp kém này bao giờ, có thể nghĩ tình cảnh hiện tại của hắn có bao nhiêu gian nan, Tạ gia hiển nhiên đã từ bỏ cái tên phế vật đáng xấu hổ hắn đây rồi.

Đáp ứng ở rể tại Lăng gia kỳ thật là quyết định sau khi đã suy tính kỹ càng của hắn.

Trạng huống thân thể hiện tại của hắn quá kém, cần một lượng lớn tài nguyên chữa trị, Tạ gia sẽ không cho hắn một chút trợ giúp nào cả, thậm chí còn có người bỏ đá xuống giếng, lưu tại Tạ gia hắn một bước cũng khó đi, nhưng mà rời khỏi Tạ gia cũng không được, có người muốn mệnh hắn, Tạ Thừa Húc cũng không tin vụ nổ mạnh kia là ngoài ý muốn.

Bởi vậy sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Tạ Thừa Húc phát hiện ở rể Lăng gia cư nhiên là một nước đi tốt, Lăng lão gia tử là thất cấp dược sư, che chở một chàng rể ở nhờ cũng không phải vấn đề lớn, huống chi, ở rể lại không phải gả chồng, hắn cũng chẳng lỗ.

Đương nhiên, càng quan trọng hơn là trong trí nhớ nguyên chủ đã từng gặp qua vị Lăng gia thiếu gia kia, Lăng Dục diện mạo phi thường ổn áp, nghe nói tính cách còn thích bao che khuyết điểm, bênh vực người bên mình. Làm một tên cẩu độc thân thâm niên, đời trước mỗi ngày xem người tú ân ái, đối với kết hôn hắn vẫn có chút mong đợi.