Quyển 1 - Chương 1: Trùng Nhi Bay (1)

Trùng nhi bay*

(*) Một bài hát Trung Quốc, ca khúc có giai điệu du dương giống phong cách đồng dao, ca từ lãng mạn, được đông đảo nhân dân yêu thích, sau này xuất hiện thêm rất nhiều phiên bản mới, lời bài hát cũng không giống nhau hoàn toàn.

Lời bài hát ( bản giọng trẻ con hợp xướng, đã Việt hóa ):

Bầu trời đêm dần buông xuống

Muôn vì sao đua nhau lấp lánh

Trùng nhi bay

Trùng nhi bay

Bạn đang nhớ đến ai

Sao trên trời đang rơi lệ

Hoa hồng khô héo trên mặt đất

Gió lạnh thổi

Gió lạnh thổi

Chỉ cần có bạn kề bên

Trùng nhi bay

Hoa nhi ngủ

Một đôi lại một đôi mới đẹp

Không sợ đêm đen

Chỉ sợ tan nát cõi lòng

Mặc kệ mệt hay không mệt

Cũng không quan tâm Đông Tây Nam Bắc

Tên tôi là Hứa Nhạc Nhạc, hai mươi ba tuổi, vài ngày trước, tôi đã nói với tổng giám đốc Trịnh: Chúng ta chia tay đi.

Khi nói "chia tay", tôi không cảm thấy tự tin, bởi vì tôi biết tôi không phải là một người "bạn gái".

Tôi là “người tình” của tổng giám đốc Trịnh, ông ta lớn hơn tôi ba mươi mốt tuổi. Ông ta có gia đình, nhưng đều ở nước ngoài, tôi quen ông ta trong suốt ba năm nay, không phải chịu đựng bất cứ sự ấm ức nào.

Vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi ba của mình, Tổng giám đốc Trịnh không có thời gian để đi cùng tôi, cho tôi một bao lì xì màu đỏ tới năm con số. Ông ta nói rằng ông ta sẽ về nhà lúc mười giờ.

Mười giờ về đến nhà, vậy thì tôi cần phải trở lại biệt thự của ông ta trước thời gian này, tắm rửa, thay quần áo, chăm sóc ông ta và làm những gì ông ta thích.

Nhưng đêm đó, tôi làm gì cũng không được tập trung.

Ông ta nhìn ra và hỏi tôi có tâm sự gì không.

Tôi gật đầu và nói: "Em muốn chia tay."

"Nghĩ kỹ rồi sao?"

Tôi gật đầu, nói là đã suy nghĩ kỹ, chúng ta hãy chia tay đi.

Ông ta không nói gì, tôi biết ông ta đang rất tức giận. Đổi thành lúc trước, tôi sẽ cố hết sức khiến mình càng mềm mại càng tốt rồi cọ vào lòng ông ta, nhẹ nhàng nói nhỏ với ông ta: "Không tức giận không tức giận".

Nhưng lần này tôi không làm vậy nữa.

Ông ta mặc áo ngủ đứng dậy, cầm một chai rượu ngoại, rót nửa ly rồi uống cạn.

"Không có tôi thì em còn có cái gì?"

Giọng điệu của ông ta rất nhẹ nhàng, nhưng rất uy nghiêm.

Đúng vậy, nếu không có tổng giám đốc Trịnh, thì sẽ không có tôi của ngày hôm nay.

Tôi mồ côi cha mẹ, đến thành phố lớn này để học một trường đại học, đây là con đường tốt nhất mà mẹ tôi chọn cho tôi. Ngày đưa tôi đến trường, là lần đầu tiên trong đời bà ấy đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau.

Bà ấy nói thật tốt, sau này con định cư ở chỗ này, rồi đón mẹ lên.

Tôi cũng rất thích nơi này, ở đây có xe sang, có một cửa hàng với những chiếc túi có giá vài chục ngàn đô la, có phim nổi tiếng, có ẩm thực Hoài Thạch và nhà hàng Pháp, và có cả những người giàu nhất cả nước.

Nhưng tôi không thể ở lại đây.

Tôi tốt nghiệp ngôi trường đó, lương một tháng chỉ có bốn ngàn đồng, nhưng nhà ở thành phố này, rẻ nhất một mét vuông cũng phải đến bốn vạn.

Sau đó, khi tôi đi làm thêm ở quán bar, tôi đã quen biết tổng giám đốc Trịnh.

Ông ta đeo đồng hồ đeo tay hãng Richard Mille, diện mạo có hơi lớn tuổi, nhưng lại chải chuốt rất sạch sẽ gọn gàng, âu phục vừa người, dáng vóc có dấu vết rèn luyện, mặc dù uống rượu nhưng cử chỉ vẫn ôn hòa, không phóng túng như bao người.

Dưới góc nhìn của tôi, ông ta là một mục tiêu hoàn hảo.

Tôi đã đưa cho chị Trần một phong bì màu đỏ lớn, nói rằng nếu khách ở bàn số ba mươi bảy gọi người tiếp rượu, nhất định phải cho tôi đi.

Tối hôm đó, tôi ngồi cạnh tổng giám đốc Trịnh, nhưng vẫn nói chuyện vui vẻ và uống rượu với một vị khách khác.

Đây là phương pháp chị Trần đã dạy tôi, chị ấy nói nếu tôi muốn trêu chọc ai, thì phải quay lưng lại với người đó, để cho người đó không chiếm được.

"Người em ở cùng, không phải là người em cần trêu chọc. Em phải chuốc say người của em, sau đó buổi tối đứng đầu con ngõ nhỏ mà bất cứ chiếc xe nào muốn ra cũng phải đi qua, không mặc áo khoác, càng lạnh càng tốt, chờ người em muốn trêu chọc kia chủ động mời em lên xe."

Đêm đó, trời mưa nhỏ. Tôi đợi từ hơn một giờ sáng đến ba giờ sáng, rốt cuộc cũng đợi được xe của tổng giám đốc Trịnh.

Sau đó, ông ta nói với tôi rằng ông ta biết tôi đang chờ đợi ông ta.

Ông ta nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Ông ta nói rằng ông không thích một cô gái có mục đích như vậy. Nhưng khi trời mưa, ông ta thấy tôi không đi, cho nên mới mềm lòng.

Năm đó tôi chưa đủ 20 tuổi, lần đầu tiên được ngồi Maserati, lần đầu tiên được ở trong biệt thự.

Tổng giám đốc Trịnh cho tôi một tấm thẻ, tôi có thể tự do tiêu xài, hơn nữa còn có hạn mức rút tiền hai trăm ngàn. Tôi đã tính toán, nếu tôi có thể bỏ túi mỗi tháng một khoản tiền như thế, hơn hai năm nữa thôi là tôi có thể mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách nhỏ trong thành phố này, đón mẹ tôi lên ở cùng.

Nhưng tôi sẽ không làm như vậy, tôi không thể không biết điều.