Chương 1: Trèo tường

Nguồn: bleunovembre2020.wordpress

Edit: Peachh

Beta: Khang Vy

Đầu tháng chín, mới vừa chớm thu, ban ngày vẫn còn khô nóng, tới buổi tối nhiệt độ không khí lại chợt giảm xuống.

Tuần Mặc ngồi bên cửa số bị gió đêm thổi không tránh khỏi mà rùng mình.

Cô lấy chiếc áo khoác từ cặp sách khoác lên người, tiếp tục cúi đầu tỏ vẻ nghiêm túc đọc sách giáo khoa, trong lòng lại vội vàng hấp tấp, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo tường trên bảng đen.

Tối nay cô còn muốn trốn đi xem tiệc chào đón học sinh mới.

Tiệc chào đón học sinh mới, nhìn tên đoán nghĩa, là tiệc tối dành cho học sinh lớp 10, không liên quan gì tới lớp 11 và lớp 12.

Vốn dĩ Tuần Mặc không có hứng thú đối với những loại hoạt động như thế này, nhưng khi biết người chủ trì là ai, cô đột nhiên hối hận vì không móc nối quan hệ để tự nhét mình vào đội ngũ chuẩn bị tiệc mừng.

Tuy rằng nhân vật chính tiệc chào đón học sinh mới là học sinh lớp 10, nhưng người chủ trì còn phải là đàn anh đàn chị tới giữ thể diện, lớp 12 còn bận học hành, đương nhiên phần trách nhiệm này sẽ rơi xuống lớp 11.

Như thường lệ, người chủ trì loại tiệc tối này đều là một nammột nữ phối hợp.

MC nữ, người bạn ngồi cùng bàn với cô là Giang Tử Y đảm nhiệm.

Mà bạn học nam kia, là đối tượng cô thầm mến, Tạ Trạch.

Hai người bọn họ là một đôi thường xuyên đại diện cho lớp 11 của Nhất Trung, vẻ ngoài sáng ngời, thành tích học tập lại tốt, người chủ trì tiệc tối chào đón học sinh mới lần này đương nhiên sẽ dừng lại trên người bọn họ.

Nhưng vẫn còn may, Giang Tư Ý là người duy nhất biết tâm tư thiếu nữ của cô, tìm một cơ hội cho cô một tấm vé coi như an ủi tâm tư thiếu nữ sắp vỡ vụn.

Tiệc tối mừng học sinh mới bắt đầu lúc bảy rưỡi.

Mà bảy rưỡi cũng vừa hay là thời gian nghỉ ngơi giữa hai tiết tự học, cô có thể nhân cơ hội này trà trộn vào dòng người, lặng lẽ chuồn ra khỏi khu dạy học.

Đuôi mắt Tuần Mặc cẩn thận đếm ngược thời gian kim giây đồng hồ treo tường, đột nhiên, chuông tan học reo vang.

“Reng —”

Không đợi giáo viên tiết tự học đứng dậy, Tuần Mặc đã nhanh chóng rút vé vào tiệc tối kẹp giữa hai trang sách giáo khoa ra, nhanh như chớp chạy ra ngoài từ cửa sau phòng học.

Tuần Mặc hứng trọn cơn gió thu đêm lạnh một đường chạy ra khỏi khu dạy học chính, sờ vé vào cửa trong túi, tâm tình vui vẻ hẳn lên, mái tóc đuôi ngựa đung đưa vui vẻ, giống như một con thỏ nhỏ vậy.

Chờ cô vất vả lắm mới chạy tới cổng trường, đuôi thỏ lại đột nhiên không nhảy nhót nữa, ủ rũ cụp xuống.

Cổng trường đã đóng.

Nhất Trung rất lớn, vậy nên sân khấu cũng không ở trong trường học mà là ở đường cái phía đối diện.

Làm như vậy cũng bởi vì tránh cho học sinh trốn ra khỏi trường vào buổi tối, năm nào cổng trường cũng bị đóng lại.

Tiệc tối chào học sinh mới đã bắt đầu được một khoảng thời gian, có lẽ là bảo vệ nghĩ 8 giờ tiệc tối đã bắt đầu được một lúc nên mới gấp rút đóng cổng trường lại như vậy.

Tuần Mặc nhón chân nhìn phòng bảo vệ, không có ai cả.

Có lẽ là bác bảo vệ đã đi tuần tra ngoài trường học rồi.

Tuần Mặc ghé vào cửa phòng, tự mình lẩm bẩm, “Cũng đã bắt đầu được năm phút rồi, không thể đợi bảo vệ về được…”

Cô gục đầu ngồi xuống bậc thang phòng bảo vệ, còn đang suy nghĩ tới việc từ bỏ, bỗng nhiên nhớ tới bạn cùng lớp từng nhắc tới một lối tắt ra khỏi cổng trường.

Trong lòng Tuần Mặc có chút lo lắng bất an.

Nếu như bị tóm được, ngày mai chắc là sẽ bị dán tên lên bảng thông báo phê bình mất.

Nhưng lúc cô sờ tới tấm vé trong tay lại có dũng khí bừng bừng.

Vì người mình thích, cố gắng một chút thì có gì mà không thể chứ?

Nhưng mà, chờ tới lúc Tuần Mặc lục lại lời nói của các bạn trong trí nhớ về con đường tắt kia mới phát hiện bản thân nghĩ nhiều rồi.

Với độ cao này, tuyệt đối không chỉ dựa vào sự cố gắng của cô là có thể giải quyết được.

Tuần Mặc không tính là quá lùn, cao một mét sáu cũng coi như khá cao trong số các bạn nữ trong lớp.

Nhưng độ cao của bức tường này không phải là quá thấp, còn cao hơn cô một cái đầu, phải duỗi tay ra mới có thể chạm tới.

Tuần Mặc cẩn thận đặt tay lên trên, giữ chặt, nửa người treo lơ lửng ở khoảng không, ý định dựa vào kỳ thi giữ kỳ nhảy xà kép còn sót lại kỹ năng trèo tường.

Đáng tiếc cô chỉ kiên trì được khoảng nửa giây, khung cảnh ngoài tường còn chưa kịp thấy, lập tức rơi xuống mặt đất.

Tuần Mặc không phục, lại nhảy.

Lại rơi.

Lại nhảy, lại rơi.

Động tác này lặp lại tuần hoàn khoảng mười lần, Tuần Mặc nóng giận, đưa tay đập lên tường, bắt đầu tự hỏi có biện pháp nào khác không.

Góc bên cạnh cổng trường.

Trình Đồ Nam cùng với hai đứa bạn xấu trốn tiết tự học từ quầy bán quà vặt đi ra, trong tay còn cầm theo lon Coca.

Cậu bật nắp lon Coca, “Phụt” một tiếng, tiếng bọt khí từ miệng lon toát ra, đang chuẩn bị uống, hai thằng bạn giống như phát hiện ra chân trời mới mà kêu lên: “Này, anh Trình, mày nhìn xem đó là ai?”

Trình Đồ Nam nhìn theo phía đám bạn chỉ, ánh đèn chiếu không tới trong góc, một cô gái nhỏ đang treo ở trên tường, khuôn mặt sốt sắng.

Cậu chỉ lướt qua sườn mặt, không thể nào nhận ra, thuận miệng hỏi: “Ai cơ?”

“Tuần Mặc lớp chúng ta đó!"

“Đm, không phải là đứa anh Trình ghét sao? Thế nào, định mật báo với anh Trình à?”

“Sao có thể chứ, tao chỉ thuận miệng nói thôi.”

Trình Đồ Nam uống một hớp Coca rồi nhíu mày: “Ai nói với chúng mày tao ghét cậu ấy.”

Hai thằng bạn nhìn nhau, một trước một sau lên tiếng.

“Học kỳ 1 đợt bầu bí thư chi đoàn đó, không phải mày dẫn đầu cả lớp bầu cho Giang Tử Y, không bầu cậu ấy sao?”

“Lúc ấy tất cả mọi người còn cảm thấy mày sẽ không nhàn rỗi tới mức cản chuyện này, kết quả là mày lại cố tình bầu cho Giang Tử Y, bọn tao tưởng rằng mày và Tuần Mặc không đội trời chung.”

“Đúng đúng đúng, lúc ấy còn có tin đồn, mỗi lần Tuần Mặc tới thu bài tập về nhà của mày đều sẽ bị mày hung dữ bắt nạt lại.”

“Còn nữa còn nữa, mỗi khi tới phiên Tuần Mặc trực nhật, mày đều sẽ khiến mọi thứ rối loạn hết cả lên.”

Trình Đồ Nam xoa xoa huyệt thái dương, cười nhạo một tiếng, “Nói lung tung cái gì không biết. Không có việc gì thì sao tao phải bắt nạt một đứa nhóc chứ?”

Mấy việc hai thằng kia nói toàn là chuyện bới lông gà vỏ tỏi, cùng lắm thì cậu cũng chỉ nhớ được chuyện bầu phiếu mà thôi.

Nhưng cậu bầu cho Giang Tử Y chỉ đơn giản bởi vì cậu thích cô ấy, người tranh cử còn lại là ai cậu cũng không biết.

Cậu dừng bước, mắt nhìn chằm chằm Tuần Mặc đang làm công tác tư tưởng trong đầu trên tường, đột nhiên nảy ra hứng thú, “Cậu ấy không học tiết tự học, ra đây trèo tường làm gì?”

“Giờ này à… không phải là muốn đi xem tiệc tối chào mừng học sinh mới đấy chứ?”

“Xem tiệc tối cũng phải có vé của lớp 10 đó? Cậu ấy có vé sao?”

“Chắc là Giang Tử Y cho đấy.”

Trình Đồ Nam chuẩn bị nhấc chân rời đi đột nhiên lại vòng về, cậu quơ quơ cái lon, một hơi cạn sạch coca trong tay, “Hai chúng mày đi trước đi.”

“Ủa anh Trình, còn cậu đi đâu?”

Trình Đồ Nam bóp nát lon coca, chuẩn xác ném vào thùng rác ở đó không xa, đôi mắt đào hoa híp lại, cười khẽ một tiếng, “Đương nhiên là đi bắt học sinh ngoan của lớp ta trở về ngoan ngoãn học tập rồi.”

*

Dưới tường.

Tuần Mặc thu hồi đôi tay đã hơi đỏ lên, lau mồ hôi trên mặt, còn đang lo lắng không biết nên từ bỏ hay không.

Không xem thì thôi không xem, cũng chỉ là bỏ lỡ Tạ Trạch mặc tây trang thôi mà, không có gì ghê gớm hết.

Mạnh mẽ thuyết phục bản thân từ bỏ, Tuần Mặc đang chuẩn bị quay trở về lớp thì đột nhiên nhìn thấy một người đang đi tới.

Lần đầu tiên Tuần Mặc trèo tường, vốn dĩ đã hốt hoảng sẵn, vừa thấy dáng người đã muốn lui về sau.

Không ngờ đối phương lại giữ chặt vai cô, đi vòng tới phía trước hơi khom lưng, “Bạn học nhỏ, làm gì ở đây thế này?”

Xong rồi.

Tuần Mặc cảm thấy mình sắp tắc nghẽn mạch máu tim mất.

Thậm chí cô cũng đã nghĩ xong ngày mai phải viết bản kiểm điểm cho giáo viên thế nào, mãi cho tới khi người kia lại lần nữa nói, “Muốn trèo tường à?”

Giọng nói này.

Khuôn mặt này.

Trong nháy mắt nhìn thấy người trước mặt, cô cảm thấy mình còn không bằng bị giáo viên chủ nhiệm bắt được, chết còn sảng khoái hơn một chút.

Cơ tim tắc nghẽn lần thứ hai.

Tuần Mặc trực tiếp bị dọa tới mức nói lắp, “Trình… Trình… Trình… Trình… Trình Đồ Nam?”

Trước mặt đúng là đại ca trường học Trình Đồ Nam.

Tất cả mọi người đều nói cậu ta nhìn cô không vừa mắt chút nào, tuy rằng Tuần Mặc không biết mình đắc tội cậu ở đâu, nhưng thà rằng tin là có còn hơn vô duyên vô cớ ghét nhau, ngày thường cô đều cố tình đi đường vòng tránh xa đại ca này.

Nhưng sao hôm nay lại bỗng dưng đυ.ng phải vào lúc này chứ.

Trình Đồ Nam nhạy bén nhận ra cô gái trước mặt có hơi sợ hãi, đứng thẳng người hỏi thêm lần nữa, “Cậu muốn ra khỏi trường học sao?”

Tuần Mặc nơm nớp lo sợ gật đầu.

“Đi xem tiệc mừng học sinh mới à.”

Tuần Mặc lại gật đầu thêm lần nữa.

“Có vé chưa?”

Tuần Mặc hận không thể chui đầu xuống đất.

Trình Đồ Nam cụp mắt, môi cong lên, “Học sinh ba tốt ơi, cậu bị câm à?”

“Được rồi.”

Cậu tiến lên hai bước, quen đường quen nẻo đá hai khối gạch ở một bên ra, cũng không cần sự đồng ý của Tuần Mặc, nhấc eo cô bế lên, “Tôi giúp cậu ra ngoài nhé.”

Trình Đồ Nam vừa mới uống coca lạnh xong, hai tay vẫn man mát, đặt bên hông Tuần Mặc, dù cách hai lớp đồng phục vẫn truyền nhiệt độ tới cho cô.

Tuần Mặc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Trình Đồ Nam đặt lên trên tường, sợ tới mức muốn kêu lên.

Quả nhiên yêu sớm sẽ gặp báo ứng.

Ông trời ơi thầy cô nói đúng mà.

Một tay Trình Đồ Nam chống lên tường, dứt khoát nhảy qua, nhẹ nhàng không tiếng động dừng chân ở phía bên ngoài.

Cậu quay về phía đôi chân ngắn trên tường, dang hai tay ra với thiếu nữ đang ngây người, “Xuống đây đi, tôi đón cậu.”

Tuần Mặc miễn cưỡng khôi phục tinh thần, tay chống tường tính toán khoảng cách và trọng lượng rơi xuống, cuối cùng vẫn lắc đầu.

“Không cần đâu, tự tôi nhảy xuống là…”

“Chậc.”

Trình Đồ Nam bước tới, dẫm lên hòn đá bên bồn hoa, duỗi tay ôm thiếu nữ xuống dưới, “Đừng cậy mạnh nữa bạn nhỏ ơi. Cậu muốn gãy xương ở đây thì cũng phải nghĩ cho tôi nữa chứ.”

Giọng nói cậu tùy ý mà nhẹ nhàng, tay đặt bên hông Tuần Mặc, trong lúc lơ đãng đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người ở mức ái muội.

Trình Đồ Nam đặt Tuần Mặc vững vàng trên mặt đất, cô theo bản năng lui về sau hai bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cô có chút không dám tin, sợ hãi nhìn Trình Đồ Nam, cuối cùng mím môi nhỏ giọng nói, “Cảm ơn cậu.”

Trình Đồ Nam tiến lên hai bước, thấy cậu tới gần mà cô thì không ngừng lui về sau, trong mắt tràn ngập ý cười, “Cảm ơn là xong rồi?”

Cậu mở tay ra với cô, “Cho tôi.”

“Cái gì?”

“Vé xem tiệc tối chào mừng học sinh mới.”

“Tôi giúp cậu một việc tốt như vậy rồi, cậu phải cho tôi thù lao gì đó chứ.”

Người này sao lại quá đáng vậy chứ.

Tuần Mặc theo bản năng siết chặt vé trong tay, tựa như đang suy xét có nên vì Tạ Trạch mà chống đối đại ca hay không.

“Không cho cũng được.”

Trình Đồ Nam cong lưng ghé sát tai cô nhỏ giọng, “Vậy tôi đi nói với thầy cô, học sinh ba tốt Tuần Mặc hôm nay trốn tiết tự, học, buổi, tối.”